Khi đang phân vân không biết đi đâu để giết ngày chủ nhật nhàm chán thì điện thoại Băng Thanh lại đổ chuông, cô bắt máy, mệt mỏi trả lời: “ Alo”
“ Băng Thanh đấy à, đến đây nhanh” đầu dây cất giọng mừng rỡ như vớ được vàng.
“ Đến đâu?” Con nhỏ Uyển Linh này, hôm nay lại càn rỡ cái gì đó nữa.
“ Tớ có hẹn với một chàng trai rất men-lỳ, bọn tớ hôm nay chính thức gặp mặt cậu rảnh thì tới làm quân sư cho tớ đi” đầu dây Uyển Linh hào hứng trả lời,nụ cười ngoác rộng sắp tới mang tai...
“ Điên hả, bạn trai của cậu chứ đâu phải của tớ, mắc mớ gì phải đi?” Cô đâu có điên mà đi làm kì đà cản mũi chứ?
“Băng Thanh, xem như cậu nể mặt người bạn lâu năm này mà thương tình nể nghĩa đi với tớ một lần này thôi” Uyển Linh bắt đầu giở trò '' năn nỉ ỉ ôi, mặt dày thuyết phục''.
Cô nàng nào đó hít vào thở ra, mồ hôi lạnh sau gáy không ngừng túa ra như gặp phải “ quỷ đeo bám chính hiệu”, Băng Thanh thừa biết nếu cô không đồng ý e là Uyển Linh sẽ giận cô dài dài. Ai bảo cô trời sinh bản tính lương thiện với một lòng trắc ẩn vô biên chứ. Vì thế,mặc dù vẻ mặt của cô cực kì cam chịu nhưng cũng cố gắng gật đầu đồng ý:
“ Được rồi, nói địa điểm ngay”
“ Ahaha...tớ biết cậu là bạn tốt nhất của Uyển Linh này mà, Băng Thanh à tớ yêu cậu đến chết mất...” Uyển Linh phấn khích hét lên, chỉ hận lúc này không thể bay đến Băng Thanh xoa đầu âu yếm mà nói rằng: “ Em thật sáng suốt...”.
“ Cậu nói những điều vô nghĩa ấy để làm gì? Sao, không thì thôi cho tớ thu lại lời nói vừa rồi nhé?” Da gà cô đã thật sự nổi lên rồi này, làm ơn đừng để cô phải nôn giữa đường thế này chứ....
“ Hê hê.... Đây là tiệm cà phê, số Khu A đường Đại Phong, đến ngay và luôn nhé. À, còn nữa nhớ phải ăn mặc đẹp đẹp chút, đừng để bạn cậu phải mất mặt...”
“ Cậu- dám-nói- với-tớ-như-vậy à?” vẻ mặt Băng Thanh như mây đen ùn ùn kéo về. Con nhỏ này, không lẽ bấy lâu trong mắt nó cô lại xấu xí như vậy sao? Hừ, đúng là tâm hồn cô sắp bị nó làm cho tổn thương nghiêm trọng rồi.
“ A, không có. Thôi không nói với cậu nữa, tớ phải trang điểm lại đã” Uyển Linh giật mình,trong lòng gióng lên một hồi chuông cảnh báo, khoé môi run run tắt luôn cả máy...
Tiếng “tút tút” đơn điệu bất chợt phát ra, Băng Thanh nghiến răng nhìn màn hình đen thui mà phát hoả. Ngàn vạn lần muốn lôi người kia đến Ngọ Môn ngay lập tức. Thôi, bỏ đi dù gì nó cũng đang bị sắc đẹp làm cho lu mờ chất xám, cô cứ chấp trách với nó chẳng phải cô bụng dạ rất tiểu nhân sao? Nghĩ vậy, Băng Thanh bước nhanh về nhà thay ngay bộ váy màu thiên thanh mà cô vừa mua tháng trước chưa hề mặc qua lần nào, trang điểm nhẹ nhàng giống như những minh tinh Hàn Quốc rồi lao ra khỏi nhà,trước khi đi không quên xỏ đôi giày cao gót màu hồng được phủ một lớp kim tuyến trông cực kỳ kinh tế...
Lúc đến nơi hẹn, Băng Thanh đã thấy Uyển Linh ngồi ngay ngắn, bên cạnh còn có người con trai dáng dấp xem ra rất được đang ngồi quay lưng lại với cô. Đẩy cánh cửa bước vào, Băng Thanh chuẩn bị nở nụ cười ấn tượng nhất,ngước mắt nhìn vào chợt thấy Uyển Linh không ngừng vẫy tay với mình. Hôm nay cô ấy mang bộ váy màu đỏ tôn lên nước da trắng ngần, từng đường may khéo léo làm Uyển Linh càng làm nổi bật với chỉ số BMI chuẩn như người mẫu, không thể phủ nhận rằng cô ấy thực sự rất đẹp, một vẻ đẹp tràn đầy sức sống tựa như ánh nắng rực rỡ của bầu trời tháng . Người đàn ông bên cạnh cũng không kém, dù đang quay lưng lại với Băng Thanh nhưng phần nào cô cũng cảm nhận được nhất định kẻ đang ngồi kia không phải dạng tầm thường, xoàng xĩnh như bao thanh niên lêu lổng khác, cả con người toát lên vẻ cao cao tại thượng không hề che dấu... Thu lại tầm mắt Băng Thanh cong môi nở nụ cười khả ái, nhẹ giọng lên tiếng:
“ Xin chào, thật ngại quá để mọi người phải đợi lâu!”
Nghe giọng nói, người con trai bất giác quay người lại nhìn Băng Thanh với con mắt không thể ngạc nhiên hơn được nữa, sau đó khoé môi kiêu bạc khẽ nhếch lên nở nụ cười đầy hứng thú...
Cơ miệng Băng Thanh cứng đờ, cô sững sờ nhìn người con trai đầy kinh ngạc...
Ánh nắng ban mai dịu nhẹ, chiếu thẳng xuống mặt đường êm ái mang theo bao nhiêu ấm áp của cuối thu se lạnh.
Trên mặt đường, chỉ có duy nhất một chiếc BMW đang lao nhanh với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, phía sau từng đoàn xe nối đuôi nhau với tốc độ bám dai như đỉa, không ngừng chèn ép chiếc BMW trước mặt.
“ Rầm!!!”
Âm thanh ma sát chói tai vang lên như xé rạch không trung tĩnh lặng...
“ Chết tiệt” người thiếu niên gầm lên một tiếng, vội đạp ga lao nhanh như một cơn lốc. Đuôi xe nát bét, từng mảng kính vỡ tan tành...
“ Két!!!”
Âm thanh lần nữa vang lên, người thiếu niên giận dữ mở cửa bước ra, đám người áo đen cũng nhanh chóng bước xuống đồng loạt cúi đầu cung kính:“ Cậu chủ”
“ Khốn kiếp, ai bảo các ông tới đây?” người thiếu niên không ngừng đạp vào bụng tên áo đen trước mặt...
“ Cậu chủ, ông chủ có lệnh, triệu tập cậu gấp” người áo đen cơ hồ không có phản ứng với những cú đá của người kia, vẫn ngữ điệu lạnh băng hắn nhất mực lên tiếng.
“ Về nói với ông ta, nếu còn ép tôi quay lại đó thì thứ ông ta nhìn thấy không chỉ là cái xác của tôi đâu!” giọng nói của y lạnh lẽo giống như tiếng chiêu hồn vọng từ địa ngục cất lên.
Đám người áo đen run lẩy bẩy, nếu không đưa được cậu chủ về thì cái mạng nhỏ này cũng không còn đường sống. Huống hồ để tóm được người này họ đã hao tâm tổn khí biết bao nhiêu,ai bảo cậu chủ họ có biệt tài lẩn trốn rất giỏi chứ, cơ hội trước mắt là đây nếu không biết nắm giữ liệu có xứng là người của ông chủ không?
Sau một hồi lưỡng lự, đám người cúi gập người, nhìn người thiếu niên dứt khoát lên tiếng: “ Cậu chủ, xin đắc tội”
Sau đó không hẹn mà cùng nhau lao đến người kia tạo thế gọng kìm,vác luôn vào xe...
“ Các ông, buông tôi ra. Chết tiệt thật!” người thiếu niên chửi thề một tiếng. Sau đó đành cắn răng mặc kệ tất cả. Bọn người này, bấy lâu luôn theo ý cậu sao bây giờ dám to gan chống đối cậu như thế?
Mặc cho tiếng gào thét của ai đó, đám vệ sĩ vẫn xem như gió thoảng qua tai,mặt lạnh rồ ga lao đi...
Đằng sau, chiếc BMW được lái đi bảo trì nhanh chóng...
“ Băng Thanh, Băng Thanh...”
Trong tiệm cà phê sang trọng, bản nhạc " Khóc thêm lần nữa" du dương cất lên như thổi vào con người, tâm trạng khác nhau. Thấy không khí vô cùng căng thẳng Uyển Linh hốt hoảng chạy đến không ngừng lay bả vai Băng Thanh.
Đưa mắt đờ đẫn nhìn người kia, Băng Thanh quên cả hít thở. Trời ơi, trên đời này có bao nhiêu chuyện còn kinh khủng hơn thế này không?
“ Bạn học Băng Thanh, không phải cô xúc động quá rồi chứ?” người con trai lên tiếng, ngữ điệu vô cùng châm biếm nở nụ cười nhàn nhạt.
“ Bạn học? Hai người là bạn học sao?” Uyển Linh ở cạnh há hốc, mặt mày trợn ngược như nghe phải chuyện động trời.
“ Không phải...” Băng Thanh chen vào,không nhanh không chậm bổ sung một câu,“ Tớ với hắn không những bạn học mà còn là bạn tốt nữa đấy!” Cô cố nhấn mạnh chữ “tốt” như muốn băm nát nó ra. Con bà nó, mệnh cô năm nay bị sao chiếu hay sao hôm nay có nhiều chuyện đáng bàn thế này?
Nở nụ cười khoái trá, mỹ nam dựa lưng vào ghế, nheo mắt nhìn Băng Thanh không nói gì thêm.
“ A, thế thì tốt quá rồi,vậy thì không cần phải giới thiệu dông dài đâu nhỉ?” Uyển Linh ở cạnh lên tiếng, xoá tan bầu không khí gượng gạo này. Cô mà biết mọi chuyện sẽ trở thành thế này, có đánh chết cũng không gọi Băng Thanh đến. Kìa xem đi, xem đi hai con người trước mặt đang không ngừng giương cung bạt kiếm lườm nhau đến cháy mặt đấy thôi, bầu không khí sặc mùi thuốc súng này làm sao mà thở nổi đây?
Trong căn phòng rộng lớn, người đàn ông dựa lưng vào ghế, tư thế nhàn nhã nhìn cậu thiếu niên trước mắt, đáy mắt vạn phần tức giận:
“ Hoàng Thiên Ân,mày đã làm gì thế này” ông ta rít lên, khẩu khí cực kỳ giận dữ giống như thuỷ triều hung dữ cuốn phăng đi mọi thứ! Đồng thời, ném mạnh xấp ảnh vào mặt cậu con trai.
Từng tấm hình rơi lả tả, ánh mắt nhìn theo bỗng dưng chuyển lạnh, sắc mặt âm u lộ ra tia cười lạnh lẽo người thiếu niên lên tiếng:
“ Ông dám theo dõi tôi?”
“ Mày nghĩ hành tung của mày có thể thoát khỏi tầm kiểm soát của tao sao?” giọng nói hàn băng như Tu la chiêu hồn từ địạ ngục vọng tới.
Người thiếu niên khẽ bật cười thành tiếng: “ Hoàng Thiên Bảo, ông định làm gì tôi nào?”
“ Mày dám gọi thẳng tên cha mày như thế sao? Thằng con bất trị này, đã lâu rồi tao không dạy dỗ nên mày đổ đốn thế à?” người đàn ông cả giận đập bàn, gằn từng tiếng...
“ Tôi nghĩ hôm nay ông gọi tôi đến không chỉ giáo huấn những lời vô nghĩa như thế” Thiên Ân nở nụ cười trào phúng,khó nghe ra ngữ khí thách thức lộ liễu phát ra từ cuống họng.
“ Hôm nay được gặp bạn học Băng Thanh quả thực rất may mắn cho Đình Luân này”
May mắn ư? Hôm đó không cho cô ta bay thẳng xuống địa ngục là huy hoàng lắm rồi!
Khoé môi cô nàng nào đó không ngừng co rút mạnh. Mỹ nam thù dai, rốt cuộc kiếp trước cô với hắn có thâm thù đại hận gì phải không? Sao kiếp này đến ngày chủ nhật mà cũng không yên ổn là thế nào? Băng Thanh không ngừng khóc thầm, rất nhanh sau đó ngước mắt nhìn người kia, khoé môi anh đào nhếch lên nở nụ cười nửa miệng,như có như không:
“ Tôi cũng thấy vậy” sau đó rất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện với kẻ thù. Cái này có thể xem như hai phe đối lập đang đàm phán không nhỉ?
" À, Băng Thanh cậu dùng gì?" Uyển Linh cất giọng e dè, thật sự mà nói tình hình này còn đổ thêm dầu vào lửa e là thứ cô thấy không chỉ là đấu võ mồm thôi đâu!
" Không cần đâu, tớ còn có hẹn phải đi ngay rồi!" Băng Thanh ngắt lời, sau đó đưa ánh mắt sắc bén tấn công mỹ nam đang bàng quan khuấy tách cà phê trước mắt, động tác của hắn chậm rãi trông rất biết thưởng thức.
" Băng Thanh cô còn nợ tôi một chuyện đấy!" - Đình Luân lên tiếng,ngữ điệu cực kì bình thản giống như đã nắm toàn bộ cả thế giới trong tay, nhàn nhã mà thưởng thức những điều thú vị...
" Tất nhiên, Băng Thanh tôi từ trước đến nay nợ ai đều trả không thiếu!" Cô khoanh hai tay trước ngực, ngạo nghễ cất lời, khí thế không kém người kia là bao nhiêu! Cô nhủ thầm nhất định không thể để khí thế của hắn áp đảo mình một cách trắng trợn như vậy!!
Đình Luân hơi nhướng mi, đôi mắt rực sáng bắn về Băng Thanh nhìn thẳng không chớp, dường như đang cố tìm ra khe hở trong lời nói của cô, Một khắc sau hắn hạ mi xuống, tao nhã đưa tách cà phê lên nhấm nháp, động tác ngừng lại,khẽ mở miệng,"Rất tốt! Tôi rất tin tưởng cô, đừng để tôi phải thất vọng"
Băng Thanh nắm chặt tay,lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ bất giác run lên sợ hãi,rốt cuộc ánh mắt của hắn đang tố cáo lên điều gì? Cái nhìn đó cơ hồ muốn xuyên thấu tâm tư của người khác, hung bạo nắm giữ mọi yếu điểm của đối phương.Băng Thanh hít một hơi, khẽ điều chỉnh lại tư thế, khuôn miệng nhếch lên vẽ một đường cong tuyệt mỹ, " Vậy tôi xin cáo từ, hai người ở lại vui vẻ"
Dứt lời, vẫn thái độ trầm tĩnh Băng Thanh quay lưng bước đi, cả thân hình bị nhấn chìm trong ánh nắng rực rỡ....
Có ai đó há hốc quên cả bạn thân của mình vừa đi khỏi, Uyển Linh kinh hãi đảo mắt về Đình Luân nhất thời quên cả hô hấp.
Nếu có một người ngày đầu tiên gặp mặt lại xem bạn là không khí bạn sẽ phản ứng như thế nào.Hơn thế, sự tức giận của họ với bạn thân của bạn khiến bạn trở nên ngừng thở bạn phải xử lý ra sao? Riêng Uyển Linh, thời khắc này cô chỉ muốn bốc hơi hoàn toàn. Khuôn mặt điển trai mà ít phút trước khiến cô reo lên như gặp phải oppa Hàn Quốc nay lại thay thế bằng những tia lửa điện chứa đầy hận thù, sự bi phẫn thể hiện qua những đường gân xanh nổi chằng chịt trên vầng trán cao rộng.
Cô bỗng nhận ra một điều: Mối tình đầu này chưa chớm đã tắt. Có ai đó tay cầm túi xách chuẩn bị đứng dậy lại giật mình suýt trật chân vì người kia đã đứng phắt dậy từ lúc nào, vẻ mặt tựa như băng tuyết bước đi trong khí thế kiêu ngạo không hề che giấu,tách cà phê bất ngờ hắt lên không trung bắn ra tung tóe có lẽ do người kia hành động quá đột ngột. Bản nhạc " Khóc thêm lần nữa" đang du dương bỗng nhiên phụt tắt, thay vào đó là một bài Tiếng Anh sôi động khiến người nghe là cô đây chả hiểu mô tê gì...
Uyển Linh đau khổ ngẩng mắt nhìn trần nhà. Có ai nói cho cô biết người đàn ông ga lăng được cất giấu ở đâu không? Ít nhất cũng phải tính tiền cho người ta đã mới đi chứ. Đằng này.. Uyển Linh giậm chân, vẻ mặt như cá chết, tới quầy thanh toán rồi rời đi....
" Hoàng Thiên Ân, con trai của ta" người đàn ông lên tiếng, ngữ khí đột nhiên dịu dàng hẳn, Hoàng Thiên Bảo nhìn người trước mắt một lượt có vẻ rất dè chừng rồi nói tiếp:
" Lời hứa năm xưa đã đến lúc cũng nên thực hiện rồi nhỉ?"
Đáy mắt Thiên Ân khẽ chấn động nhưng rất nhanh liền bị che dấu hoàn toàn,sắc mặt lãnh đạm không thay đổi nhưng đôi môi mỏng lại nhếch lên nở nụ cười trào phúng,
" Hoàng Thiên Bảo, tham vọng ông cũng không ít nhỉ?" sau đó lãnh đạm ngồi xuống chiếc ghế đối diện tư thế cực kì thoải mái.
" Những việc tao làm đều là vì cái nhà này thôi"- người đàn ông lạnh lẽo trả lời. Đứa con ngu ngốc này, đến bao giờ ông mới hết lo lắng cho nó đây?
" Đúng hơn là vì cái nhà hay vì tham vọng của ông?"
" Câm mồm! Xưa nay tao đã nhìn lầm mày rồi! Mày có biết hậu quả việc chống đối lại tao là gì không?"- Hoàng Thiên Bảo lớn giọng uy hiếp, từng đợt khí lạnh không ngừng tản ra không trung khiến bầu không khí trở nên lạnh lẽo giống như lạc vào chốn băng tuyết ngàn năm.
Thiên Ân bình thản đứng dậy, bước lên trước vài bước, nhìn thẳng vào ông bố vĩ đại, thẳng thừng tuyên bố, " Tôi phải chắc chắn một điều rằng, ông sẽ chẳng bao giờ dám làm được gì tôi đâu" ngữ khí lạnh băng nhưng lại quyết đoán, chứng tỏ người nói rất tự tin.
Quả đúng như thế, Hoàng Thiên bảo xưa nay rất tàn nhẫn với người ngoài,nhưng đối với con trai ông, chỉ cần thằng bé rụng một sợi tóc ông cũng trở nên đau đớn mấy ngày liền. Bởi đó là kết tinh giữa ông và người phụ nữ ông nhất mực yêu thương, nhưng chỉ vì tham vọng ông đã để mất người phụ nữ ấy, để đến bây giờ mọi tình thương,hi vọng ông đều gửi gắm lên người con trai này!
Nở nụ cười nửa miệng, Thiên Ân lạnh lùng bỏ đi. Ông ta nghĩ mình còn là Thượng đế nắm trong tay tất thảy mọi chuyện như lúc trước sao?
" Nếu như là cô bé đó..." Hoàng Thiên Bảo đột ngột lên tiếng,nụ cười trên môi chứa đầy tà khí đáng sợ như ác quỷ hiện hình.