Đại học Thanh Du.
Băng Thanh mắt nhắm mắt mở lờ đờ bước vào lớp học. Tối qua vì mải ngắm trăng, sáng mới sực tỉnh vừa hay chợp mắt được một chút chuông đồng hồ đã kêu lên đòi mạng. Cô cảm thấy toàn thân rã rời, thì ra bệnh thiếu ngủ nó trầm trọng thế này...
Chưa kịp định thần đã nghe từng tiếng xì xào,bàn tán cứ đánh thẳng vào màng nhĩ,Băng Thanh theo phản xạ vểnh tai lên nghe ngóng.
“Nghe gì chưa, vài hôm trước trường chúng ta có gã biến thái đột nhập vào đấy!” Nữ sinh A mặt thất sắc đưa tay lên không ngừng diễn đạt.
Tên biến thái!? Lẽ nào chính là tên bệnh hoạn làm hại cô? Nghe đến đây Băng Thanh siết chặt bàn tay lại, cô biết mình đang nghe những gì không đáng nghe.
“Rồi sao nữa? Đã bắt bỏ tù hắn chưa?”
“Rồi,nhưng gã khai nhận là có người thuê gã”
“Thuê!???”
“Suỵt,tớ còn nghe nói là sinh viên trường mình nữa đấy!”
“Cậu biết là ai không?” - Một nữ sinh khác không kìm được chen vào, ánh mắt tò mò xen lẫn chút hào hứng.
Nữ sinh kia lắc đầu: “Bố tớ làm bên viện kiểm sát đang thụ lý vụ này,nghe nói hắn chưa có động cơ gây án nên chỉ cảnh cáo và phạt tiền thôi!”
“Chưa có động cơ gây án” năm chữ này đánh thẳng vào tai Băng Thanh khiến cô có chút đau nhức. Tên bệnh hoạn đó suýt hại chết cô. Thế nào mới gọi là “có động cơ gây án” đây?
Băng Thanh âm thầm thở hắt một hơi, chuyện này không truy cứu cũng là chuyện tốt, nếu hắn thừa nhận hắn đã cưỡng bức cô thì từ nay về sau cô đâu còn thể diện để cầm tấm bằng cử nhân của Thanh Du chứ...
Nhưng tha thứ cho gã dễ dàng thế này đúng là không phải nguyên tắc của cô. Nhất định cô phải tới đồn công an thăm hắn một chuyến.
Nhưng sự việc này ai có thể bịt kín như bưng vậy nhỉ? Băng Thanh thoáng nghĩ ngợi, tự nhiên hai chữ “Thiên Ân” cứ lởn vởn trong đầu. Từ trước đến nay cô chưa từng nợ ai nhiều như vậy, nhân tình này làm sao cô trả hết đây...
“Bạn học Băng Thanh, cả tỉ năm không gặp”
Mải suy nghĩ đột nhiên có tiếng nói phát ra từ đỉnh đầu, Băng Thanh thoáng giật mình nhận ra đầu cúi sát sắp chạm đất rồi!
“Chào...” nở nụ cười miễn cưỡng,cô ngước mắt nhìn kẻ thù không đội trời chung. Mấy ngày nay không thấy cô hẳn là hắn điên sắp chết rồi. Haha..
Mỹ nam đút tay vào túi quần, quyét mắt nhìn cô một lượt, sát khí bỗng dưng nổi lên như muốn thiêu rụi người đối diện,“Mấy ngày nay cô chết xó ở đâu hả? Điện thoại cũng không liên lạc được là thế nào? Cô muốn trốn chạy khỏi tôi ư? Sao!? Không dám chạy nữa chứ gì? Hay không đủ dũng khí?”
Nụ cười trên môi Băng Thanh chợt đông cứng, hít một hơi dài,không ngừng khích lệ bản thân phải kiềm chế đến cùng, cong môi nở nụ cười châm chọc,“Mấy lời đó là hoàng tử đang nhớ đến tôi sao?” thái độ cực kì vô sỉ.
Đình Luân giận tím mặt, tức đến nghẹn lời. Nhớ cô à? Cái bộ dạng buồn nôn thế kia,làm hắn phát ói thì có, hắn thay đổi thái độ nhếch môi giễu cợt,“Cô ấy hả, không phải khẩu vị của tôi, bớt hoang tưởng đi”
Nhịn. Phải nhịn đến cùng. Băng Thanh trăm ngàn lần âm thầm mắng chửi hắn. Tên khốn, nếu không phải cái bản Hiệp ước chết tiệt ấy cô đã liều mạng với hắn một lượt rồi, thắng thua gì cũng rất vinh quang, sống trong cảnh này thà chết còn hơn, người xưa nói “Chết vinh còn hơn sống nhục” cấm có sai mà. Nhưng tình hình hiện tại, quay đầu cũng không thấy đâu là bờ, đâm lao là phải theo lao thôi! Băng Thanh nuốt một ngụm không khí,khôi phục vẻ hoà nhã thường ngày,“Bạn học Đình Luân nói chí phải, Băng Thanh tôi chỉ là một người bình thường sao dám trèo ơ tưởng đến hoàng tử chứ” lời nói thanh thoát nhưng lại đầy cợt nhả không hề che dấu.
Đương nhiên, mỹ nam nào đó đủ cơ trí để hiểu rằng con người trước mắt đang xiên xỏ mình, đôi mắt màu cà phê khẽ trầm xuống, che giấu đi sát khí đang toả ra nghi ngút, “Cô đừng được đằng chân lên đằng đầu, chỉ tổ phí công hoài sức”
Một câu nói lại mang lực sát thương rất cao, cánh tay run run Băng Thanh siết chặt từng đốt,mồ hôi đã nhuộm từ lúc nào chứng tỏ chủ nhân của nó đang bấn loạn.
“Reng....reng...reng”
Chuông vào học khẽ điểm, mọi người lật đật quay về chỗ ngồi, chỉ có một nam một nữ đứng ở cửa là không phản ứng gì, mắt đấu mắt không ngừng giương cung bạt kiếm. Không khí tự nhiên chùng xuống âm độ, sát khí toả ra bốn phương.
Những tưởng họ sẽ đứng nhìn nhau như thế cả ngày nào ngờ vừa giảng viên đi vào họ đã đường ai nấy đi. Khuôn mặt người nam cực kì hưng phấn như thể vừa khám phá ra châu lục mới. Còn người nữ, khuôn mặt lại ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, vẻ mặt biểu thị sự bất mãn vô cùng. Từng tiếng thở dài đồng thanh cất lên khiến vị giảng viên sắp bước lên bục giảng suýt hụt chân. Vị giảng viên nào đó đưa mắt nhìn mọi người một loạt ánh mắt cực kì phức tạp, có người cảm thấy thất thố vội cụp mắt xuống tránh ánh nhìn “cảm thông” của người đứng trên bục giảng, lại có người giương đôi mắt ngơ ngác giấu đi vẻ xấu hổ. Riêng hai anh chị nhà chúng ta một mực trung thành với biểu cảm hờ hững không màng đến quốc gia đại sự.
Vì mải tranh cãi với mỹ nam sâu bọ nên Băng Thanh đã bỏ qua một điểm đáng chú ý đó là hôm nay Thiên Ân không đi học ... Đến lúc nhìn sang chiếc bàn cạnh cửa sổ chỗ ngồi trống không, trên bàn còn vương những hạt bụi bướng bỉnh gió thổi thế nào cũng không bay. Tâm tư của cô nàng nào đó khẽ chùng xuống, cảm giác trống vắng này từ đâu mà có?
Và rất nhanh sau đó, theo quán tính cô lại nhìn về chỗ ngồi của cô bạn tóc vàng tên là Nhã Thy, hôm nay cô ta cũng nghỉ học sao? Theo như cô được biết, ngày nào Đình Luân đến trường là ngày đó người đẹp Nhã Thy luôn bám sát nút mà. Chuyện này không lẽ là trùng hợp?
“Hoàng Thiên Anh, cô muốn làm gì!?”
Tiếng hét thất kinh của một cô gái vang lên làm căn nhà hoang mục nát như muốn lung lay đổ ập xuống mặt đất.
Nơi đây cách thành phố khá xa,lại là chốn rừng hoang hẻo lánh rất thích hợp để làm chuyện xấu xa. Hơn nữa, cũng chưa một ai dám chắc khi đặt chân vào đây được toàn mạng trở về. Không bỏ mạng vì đói khát thì cũng bỏ mạng vì thú dữ.
Cô gái có mái tóc dài màu hạt dẻ cầm con dao nhọn trong tay tha hồ liếm đầu lưỡi, ánh mắt khát máu nhìn cô gái đang bị trói ngồi ở ghế,nở nụ cười giễu cợt,“Lâm Nhã Thy, người đẹp như cô tâm địa cũng độc ác đấy, rất hợp để kết giao bằng hữu với tôi!”
“Tại sao lại bắt tôi?” Nhã Thy sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, hô hấp dường như cũng đứt đoạn.
“Vì sao à?” Thiên Ân từ từ tiến lại, đưa lưỡi dao sắc bén chạm vào gương mặt tinh xảo của Nhã Thy, động tác chẳng khác gì chơi trò mèo vờn chuột,“Cô nói xem,tôi nên tặng cô vài vết sẹo hay đưa tên bệnh hoạn đó tới cưỡng bức cô đây?” giọng nói tàn độc đầy lạnh lẽo như thể tiếng ma quỷ dưới địa ngục.
Nhã Thy sợ đến run người, hai hàm răng va vào nhau lập cập,nhìn bộ dạng hiện giờ của cô ta chẳng ai ngờ được lúc trước là một con người kiêu ngạo đến tận mây xanh, cô ta không ngừng van xin,“Tôi xin cô, chúng ta không thù không oán, chỉ vì một con nhỏ Băng Thanh tầm thường cô để mắt đến cô ta làm gì? Chi bằng chúng ta hợp tác,đổi lại cô cần gì tôi sẽ cho cô”mặc dù đang trong tình trạng thừa chết thiếu sống nhưng ánh mắt vẫn cơ trí khiến người khác thực kinh hãi, khí phách của cô ta đúng là không thể xem thường được.
Thiên Ân nhếch mép, đôi mắt u ám phủ đầy một màu đen loé lên từng tia sắc lạnh đến kinh người,“Nhã Thy, cô mất trí rồi sao? Biết người ta vô hại cô vẫn muốn diệt trừ tận gốc sao?” lực ở cánh tay hắn theo lời nói cũng cứa vào da thịt trắng hồng rỉ từng giọt máu.
Nhã Thy nhất thời kinh hãi, bất giác nhắm chặt mắt lại. Nhưng khí thế ngạo nghễ kia thì không giảm đi chút nào, một con người nguy hiểm như cô ta đâu thể vì mấy trò uy hiếp này mà mất bình tĩnh được. Sống trong xã hội thượng lưu, bắt cóc tống tiền, giết người cướp của có gì là cô ta chưa trải qua chứ? Vì thế chỉ trong chớp mắt cô ta lại cười ngây dại,“Haha...Hoàng Thiên Anh, cô có đủ bản lĩnh để giết tôi không? DreamMain cũng là đối tác làm ăn của công ty bố tôi. Nếu cái xác của tôi là thành ý của DreamMain đúng là không tránh khỏi hệ luỵ sau này. Cô rõ chứ?” ngữ điệu vô cùng đắc ý, ít nhất khi chết đi cũng nên chết trong tư thế bi tráng nhất.
Thiên Ân đợi cô ta nói xong nở cười khẽ, mặc dù rất nhẹ nhưng khiến Nhã Thy bất giác lạnh cả người, tiếng cười kia so với tiếng chiêu hồn còn có mức sát thương lớn hơn gấp đôi. Hắn bây giờ chẳng khác gì ác quỷ nắm trong tay toàn bộ sinh mệnh của nhân loại
“Cho cô ba giây để nói hết lời trăn trối của cuộc đời mình”
“Cô...” Nhã Thy kinh hãi, đôi mắt đẹp nhìn về phía sau Thiên Ân bất giác trợn trừng như gặp phải quỷ dữ.
Hình bóng xiêu vẹo của một tên đàn ông bước tới, cả khuôn mặt bừng lên dục vọng khó cưỡng, rất dễ để nhận ra hắn đã uống thuốc kích dục.
Nhã Thy chết sững, không dám tin một ngày mình sẽ lấy đá chọi vào chân thế này. Đây là hậu quả khi đụng vào con nhỏ đó sao? Lúc đó là cô ta mất trí muốn cho nhỏ một bài học vì đã làm tổn hại đến Đình Luân thôi mà, cô ta cũng chỉ có ý đồ thuê gã doạ nhỏ thôi,còn sự việc phát sinh về sau, đây tất cả là ngoài ý muốn, là tại thằng cha biến thái đó, chính hắn đã phát tiết không đúng dịp... Nghĩ đến đây Nhã Thy run rẩy cả người, lại nhìn về gã bệnh hoạn đang muốn lao về cô như hổ đói. Nhắm mắt. Nước mắt ướt cả khuôn mặt kiều diễm. Cô ta hối hận, thực sự hối hận nhưng qua dịp này để biết được ai là người đã chống lưng cho nhỏ đó đây ắt hẳn là chuyện tốt.
Thiên Ân thu lưỡi dao về, nở một nụ cười chết chóc, cúi sát vào tai Nhã Thy khẽ thì thầm,“Chúc vui vẻ”
Nói rồi hắn thong thả xoay người đi.
“Rầm”
Cánh cửa đóng chặt lại, chỉ chờ có thế gã bệnh hoạn như sói đói gặp phải mồi ngon lao thẳng đến Nhã Thy tha hồ mà cắn xé. Bấy lâu nay hắn luôn dùng những loại đàn bà cặn bã nay lại gặp được thiếu nữ xinh đẹp này đương nhiên cảm thấy cực kì hưng phấn. Nhưng có điều chưa được chạm đến một móng tay của người đẹp đã ngã lăn ra sàn bất tỉnh nhân sự. Có một chuyện hắn đã bỏ qua đó là thân thủ của cô gái này cực kì lợi hại...
Tiếng chuông điện thoại khẽ đổ, Thiên Ân dựa lưng vào tường chán nản bắt máy, mắt lại dõi theo từng động thái về phía căn nhà hoang. Hắn thừa biết cô ta đã trốn thoát, chỉ là hắn muốn hù doạ cho cô ta một trận nhớ đời thôi...
“Thiên Ân mày bén mảng về đây ngay” đầu dây Hoàng Thiên Bảo gầm như hổ dữ,hận không thể lao đến giết chết hắn ngay lập tức.
Hắn nhếch miệng cười giễu cợt, không ngờ thông tin đến nhanh vậy. Thứ hắn muốn chính là huỷ diệt DreamMain từng chút, từng chút một... Niềm vui của hắn chính là cướp đoạt tâm huyết của Hoàng Thiên Bảo. Hắn hận lão, hận lão biến mẹ thành người phụ nữ đáng thương nhất trên thế gian. Rồi một ngày chính đôi tay sẽ bắt ông ta phải trả giá...
“Ting...ting..ting...”
Điện thoại lần nữa vang lên,hắn khẽ nhíu mày nhìn nguời gọi đến, lòng cảm thấy bất an. Là cuộc gọi từ Mỹ!
“Cậu chủ...” đầu dây hơi ngập ngừng
“Chuyện gì?”
“Bà chủ, không ổn rồi”
Thịch. Tim hắn bỗng nhiên ngừng đập trong vài giây. Ánh mắt u tối hiện từng tia đau đớn,phủ đầy con ngươi là những màn sương mỏng mờ mờ như ảo như mộng
“Tôi hiểu rồi”
Thiên Ân ngắt máy, thân hình cao lớn dựa hẳn vào tường tha hồ gặm nhấm nỗi đau...
Đã một tuần trôi qua,chỗ ngồi cạnh cửa sổ vẫn trống trơn, bụi đã phủ từng lớp mỏng tênh bám trên mặt bàn nhẵn nhũi. Băng Thanh âm thầm thở dài một tiếng. Tự nhiên cảm thấy rất mơ hồ, không ngừng tự vấn chính mình. Băng Thanh à Băng Thanh mi đang mong cái gì đây?
Cuộc sống của cô bỗng nhiên thiếu đi một người. Nhưng những hiềm khích thì bao giờ cũng đong đầy như Đông Hải.
Giờ giải lao, mọi người tụ tập xuống căn-tin ăn uống chẳng ai chú ý đến Băng Thanh đang gục đầu xuống bàn tự kỷ. Trao cho cô nàng những ánh nhìn kì quái rồi nối đuôi nhau rời đi.
Tiếng chân lần lượt khuất xa, Băng Thanh bật dậy điên cuồng lao ra khỏi lớp học.
Cô không biết mình sẽ chạy đi đâu,nhưng thật sự cô không chịu nổi cảm giác này nữa rồi. Rốt cuộc tâm tư tĩnh lặng của cô đang làm sao thế này?
Trong vô thức, chân cô lại đặt đến hàng ghế đá thân thuộc. Hằng ngày tới đây cô đều sánh vai cùng người ấy,đôi lúc chỉ là những câu nói bâng quơ lại khiến hai người cười rất vui vẻ. Nhưng thời khắc này... Băng Thanh ngước mắt lên nhìn trời, bầu trời trong xanh thấy lạ, giống như của năm trước thanh bình như một bản đồng dao. Rồi cũng thời khắc ấy mây đen lại kéo về nhấn chìm cả cuộc đời cô... Băng Thanh ngồi phịch xuống,chọn đúng chỗ cô vẫn thường ngồi, trong vô thức lại ngoái đầu nhìn sang bên cạnh, nếu là trong quá khứ khi cô quay sang là hình ảnh nụ cười của hắn thì ngay lúc này lại là màn không khí bủa vây. Cảm giác này lạnh lẽo đến ghê người.
“Em đang đợi tôi sao?”