Bệnh viện Nhân Tâm.
Vội vã đẩy cánh cửa bước vào, trước mặt Băng Thanh là căn phòng trắng xóa, mùi hoa nhài len lỏi theo từng cơn gió thổi vào khiến không gian đượm thêm phần sinh khí.
Đập vào võng mạc của cô là hình ảnh chàng trai đang quay lưng nhìn ra khung cửa sổ. Xung quanh là một màn yên tĩnh, Băng Thanh ôm miệng, thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng, sau khi trấn tĩnh lại, khóe môi bất giác nở nụ cười rạng rỡ như vầng tịch dương. Rốt cuộc sau ba năm dài đằng đẵng con người ấy cũng đã tỉnh lại, đây có phải là mơ? Cô thận trọng bước tới, đè giọng thấp xuống hết sức có thể khẽ gọi:
“Đình Luân”
Một tiếng gọi phát ra, người kia quay đầu, miệng nở nụ cười tuyệt mỹ pha chút ngây ngô:
“Băng Nghi”
Ầm! Tim Băng Thanh bỗng nhiên ngừng đập, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, ngay cả động tác nhấc chân cũng trở nên hóa đá, cô chỉ biết mở to đôi mắt nhìn người vừa gọi tên mình. Hắn gọi cô là gì? Băng Nghi ư?
Thấy cô đờ đẫn, hắn tiếp tục gọi, điệu cười ngô nghê xuất hiện bên khóe môi:
“Băng Nghi, cậu sao thế?”
"Đình Luân” - Băng Thanh nén lại nỗi đau, cười nhẹ một tiếng, “Tớ không sao”
Sau khi dỗ dành Đình Luân ngủ một giấc, Băng Thanh nhanh chóng đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình sức khỏe của hắn. Kết quả nhận được khiến cô kinh hãi đến tột độ. Mất trí nhớ tạm thời và chỉ nhớ được những chuyện xảy ra thời thơ ấu!
Ngón tay Băng Thanh run lên, cầm bệnh án trên tay mà cô không tin nổi vào mắt mình. Khẽ cười gượng một tiếng cô cảm ơn bác sĩ rồi rời đi. Có trời mới biết, lòng cô đau đớn biết nhường nào, suốt ba năm chờ đợi ròng rã, người đầu tiên hắn gọi tên lại là Băng Nghi.
Việc này giống như một con dao sắc nhọn đâm vào tim cô đến chảy máu đầm đìa. Nhưng dù thế nào việc hắn tỉnh dậy cũng là một kì tích mà bao người ngày đêm mong muốn trong đó có cả cô. Để hắn được vui vẻ cô nguyện làm ''Băng Nghi'' trong lòng hắn!
Những ngày sau đó, Đình Luân lẽo đẽo theo sau luôn gọi cô bằng cái tên ''Băng Nghi'', mỗi lần hắn vút lên mà mỗi lần cõi lòng cô tê dại. Giấu đi những giọt nước mắt cô chăm sóc hắn như cậu em trai. So với năm về trước tính khí hắn không khác gì, luôn tỏ ra hiếu động, đáng yêu. Nếu như hắn không gọi cô bằng cái tên đó, cô nghĩ mình thật sự vui vẻ toàn tâm toàn ý bên cạnh hắn mỗi ngày.
“Băng Nghi, mua cái đó đi, trông ngon quá”
Thời điểm này, Đình Luân đang đi dạo phố cùng Băng Thanh, ngoại trừ thân hình cao lớn ra còn lại chính là biểu hiện của trẻ con. Vầng trán cao rộng của hắn đang tỳ vào cánh cửa thủy tinh ở tiệm bánh kem, khuôn miệng kiêu bạc hướng Băng Thanh gọi lớn.
Băng Thanh lắc đầu bất lực, đành chiều theo ý Đình Luân.
Mỗi ngày hắn dính với cô như hình với bóng, mà Nghiêm Kiệt mấy ngày gần đây cũng không hề tới thăm cô, có lẽ do bận.
Băng Thanh giấu đi tiếng thở dài, nắm tay Đình Luân dạo trên những góc phố quen thuộc...
ngày trước khi kết hôn, Nghiêm Kiệt xuất hiện với nụ cười tươi tắn trên môi. Hắn cùng cô đi thử nhẫn cưới rồi mua sắm đồ đạc, một ngày mệt mỏi như thế trôi đi. Chớp mắt hai ngày nữa cô sẽ chính thức đã có chồng.
“Hôn lễ anh đã chuẩn bị xong, đến lúc đó em chỉ cần làm vợ anh là được”
Nghiêm Kiệt ôm lấy cô từ đằng sau nhẹ nhàng thủ thỉ khi hai người đang ở nhà riêng tọa lạc tại trung tâm thành phố.
Băng Thanh nắm lấy tay hắn, khẽ xoay người nhìn thẳng vào đôi đồng tử màu hổ phách: “Anh thật sự muốn kết hôn cùng em ư?”
Vấn đề này cô cũng đã suy nghĩ suốt những ngày qua, không hiểu sao cô luôn cảm thấy bất an mỗi ngày, cuối cùng lại không hiểu cô đồng ý kết hôn cùng hắn vì ân tình hay vì tình yêu? Nó khiến cô hoang mang, vô lực, hạnh phúc cả đời đem ra đánh đổi như vậy có đáng không?
Nghiêm Kiệt chăm chú nhìn cô hồi lâu, khóe môi nở nụ cười dịu dàng: “Được gả cho em là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của anh”
Băng Thanh không trả lời, cô nghĩ mình cần có khoảng lặng. Lát sau, cô phá vỡ sự im lặng bằng tiếng thở dài.
“Em nghỉ sớm đi, ngày mai em là vợ anh, anh không muốn vợ mình có đôi mắt gấu trúc đâu”
Hắn hôn nhẹ lên trán, sau đó dắt tay cô ra khỏi tòa nhà. Khẽ nhìn về căn nhà bằng ánh mắt phức tạp Băng Thanh bước đi, hai ngày nữa đây sẽ là nhà của cô.
“Sao, nuối tiếc hả? Hay là chúng ta ở lại luôn, dù sao anh cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi” - Nghiêm Kiệt cất giọng trêu chọc, nụ cười toát lên sự quyến rũ mị hoặc.
Cô lườm hắn một cái, không nói không rằng bước thẳng một mạch.
Ở phía sau, hắn khẽ lắc đầu, sau đó sải dài từng bước theo sát bên cô.
Không gian ngập tràn hương hoa cùng sắc đỏ của rượu vang tinh khiết.
Hôn lễ được diễn ra khá trang trọng. Khách mời chật kín cả bãi cỏ của một khu nghỉ dưỡng nức tiếng trong thành phố. Ngoài những đối tác làm ăn của Nghiêm Kiệt, bạn bè của hai người cũng nhiều không kể xiết.
Ở trong phòng trang điểm, Uyển Linh giúp Băng Thanh mặc chiếc váy cưới màu trắng tinh xảo tôn lên vóc dáng nhỏ bé cùng nước da trắng ngần, khuôn mặt thanh lệ tựa nàng công chúa bước ra từ cổ tích khiến vạn vật lu mờ.
Uyển Linh trầm trồ không ngớt lời khen ngợi. Băng Thanh mỉm cười đón nhận lời chúc từ cô bạn tốt.
Khi thợ trang điểm đang sửa lại đầu đầu tóc cho Băng Thanh cánh cửa phòng đột ngột mở ra, ngay sau đó là một thân hình cao lớn xuất hiện. Băng Thanh đưa mắt nhìn theo đầy kinh ngạc:
“Đình Luân, cậu...”
“Băng Nghi, cậu kết hôn sao không nói với tớ? Cậu lấy chồng vậy ai sẽ chơi cùng tớ?” - Đình Luân vẻ mặt phụng phịu đến gần Băng Thanh, ánh mắt lộ ra nét ủy khuất vô cùng tội nghiệp.
Lời hắn nói ra khiến ai nấy đều há hốc mồm, ngay cả người bình tĩnh là Băng Thanh cũng bất giác ngẩn ra vài giây, lát sau cô lắc đầu khuyên nhủ:
“Đình Luân ngoan, tớ hứa sẽ chơi cùng ngay khi xong việc” Những ngày qua cô chẳng khác gì bảo mẫu của hắn. Ngay cả lúc này đang bị người nhà giữ chặt hắn cũng ngang nhiên xông vào đây vậy đấy!
“Không, tớ muốn cậu chơi vớ tớ cơ? Tại sao người cậu kết hôn là anh trai tớ chứ? Mẹ tớ bảo hai người sắp kết hôn, tớ buồn lắm. Anh ấy lấy vợ rồi ai sẽ dẫn tớ đi chơi đây?”- Đình Luân trưng ra vẻ mặt cún con, bước tới ôm lấy cô siết chặt vào lòng.
Hành động này khiến cô bất ngờ nhưng có chuyện còn khiến cô kinh ngạc hơn: “Cậu nói gì? Anh trai cậu là ai?”
“Băng Nghi, cậu hỏi gì lạ thế? Anh trai tớ là Nghiêm Kiệt chứ ai” - Đình Luân mỉm cười ngây ngô.
Băng Thanh dường như chẳng nghe được gì nữa, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, tai ong ong như có hàng ngàn con kiến bò vào. Chuyện này sao cô không biết? Còn nữa, nếu hai người họ là anh em, vậy...
“Anh” - Đình Luân bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Băng Thanh giật mình xoay người lại, nhìn người bước vào đầy nghi vấn, mà hắn lúc này chỉ lãnh đạm bước đến kéo Đình Luân đứng dậy. Khẽ lướt qua cô bằng ánh mắt thờ ơ, nói:
“Chuẩn bị xong thì đợi anh”
Dứt lời hắn đem Đình Luân đi mất, Băng Thanh chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình dường như đóng băng. Đầu ngón tay cô khẽ run rẩy, gắng gượng nở một nụ cười nói mọi người tiếp tục chuẩn bị.
“Băng Thanh, tớ thấy cuộc hôn nhân này không ổn lắm”
Lúc chỉ còn hai người trong căn phòng rộng lớn, Uyển Linh ghé sát tai cô khẽ thì thầm.
Băng Thanh âm thầm thở dài, cười nhẹ một tiếng: “Uyển Linh, giờ hối hận cũng đã muộn rồi. Huống hồ, chính tớ đã tự nguyện chọn anh ấy. Dẫu thế nào tớ cũng là vợ anh ấy, đó là trách nhiệm là nghĩa vụ của tớ. Tớ biết cậu lo lắng điều gì, nhưng không sao đâu, mình hoàn toàn tin tưởng anh ấy”
Nghe cô nói xong, Uyển Linh ôm lấy bạn giấu đi tiếng khóc: “Băng Thanh, tớ thật sự chỉ mong cậu được hạnh phúc”
Lễ cưới diễn ra theo đúng quy trình, Băng Thanh cùng Nghiêm Kiệt nhận không ít lời khen từ nhiều phía. Chú rể anh tuấn, nho nhã, cô dâu xinh đẹp, diễm lệ khoác tay nhau bước ra thu hút cả hội trường rộng lớn.
Những lời chúc phúc và những ly rượu cứ thế vơi dần rồi cạn hẳn. Cuối cùng cũng đã kết thúc trong lời thề non hẹn biển của đôi uyên ương. Bố mẹ Băng Thanh trên môi không ngớt nụ cười, Mộc Sơ lúc này đứng ở nơi xa nhất của hội trường quan sát hết thảy, giấu đi cảm xúc không vui cô ta nở nụ cười giả tạo cầm ly rượu tới kính Băng Thanh:
“Băng Thanh, ly này em kính chị. Chúc anh chị hạnh phúc” Nói câu này xong, cô ta kín đáo liếc mắt nhìn về chú rể bằng ánh mắt nóng bỏng.
Băng Thanh khẽ cười, cụng ly rồi uống cạn, nhẹ nhàng đáp lại:
“Hi vọng em sẽ nhận quà đính hôn của chị trong thời gian sớm nhất”
Mọi người bật cười vui vẻ, ánh mắt hân hoan, thành tâm chúc phúc cho đôi bạn trẻ. Bố mẹ chồng của Băng Thanh từ Pháp trở về cũng rất mừng rỡ, cuối cùng con trai họ cũng đã tìm được bến đỗ an toàn. Đúng là trai tài gái sắc!
Kết thúc một ngày dài mệt mỏi, Băng Thanh trút bỏ đi chiếc váy cưới nặng nề. Đêm nay là đêm tân hôn đầu tiên của cô, vì vậy trong lòng không kém hồi hộp.
Từng vòng quay đồng hồ chậm chạp trôi qua, cô ngồi trên giường bất động. Từ xe hoa bước xuống, sau khi Nghiêm Kiệt vui vẻ nắm tay cô vào phòng. Nhận được điện thoại đã vội vã rời đi, nói là có việc đột xuất và nói sẽ trở về khi sắp xếp xong mọi việc.
Bây giờ đã gần giờ đêm nhưng hắn vẫn chưa trở về. Băng Thanh mệt mỏi, mí mắt trĩu nặng cảm giác muốn khóc ập đến khiến tâm can đau đến bội phần. Đêm tân hôn của cô cứ thế kết thúc trong sự biến mất của chú rể. Chuyện này thật đáng buồn cười biết bao!