Ánh nắng mặt trời xuyên qua từng tán cây chiếu những đốm nắng nhạt lên gương mặt xinh đẹp có phần yếu ớt của Băng Thanh, nước mắt giống như những viên trân châu từ một chuỗi hạt bị đứt đoạn liên tục rơi xuống, cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:
“Thiên Ân, anh không hiểu hết được đâu. Em mệt mỏi lắm”
Cô tình nguyện làm con đà điểu bị người ta lừa dối còn hơn phải tận mắt chứng kiến một màn đau lòng đó. Người đàn ông cô yêu lại tình tứ cùng cô em gái mà cô thương nhất, hỏi xem trên đời này có chuyện nào đáng buồn cười hơn thế! Hạnh phúc mà cô tìm kiếm bấy lâu thật lắm gian truân, cô thà không gả cho hắn còn hơn phải chấp nhận chuyện san sẻ chồng mình cho người khác. Cô muốn hét lớn lên rằng tại sao hắn lại tàn nhẫn với cô như thế, kể từ khi kết hôn cùng hắn chưa có giây phút nào cô được hưởng hạnh phúc thực sự. Hắn quá ác độc, quá lãnh khốc, không ngờ hắn chỉ xem cô là món đồ chơi để tùy ý đối xử...
“Ngốc quá”- Hoàng Thiên Ân đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, chờ cô khóc xong hắn nhẹ nhàng nói tiếp, “Đi thôi, cứ ngồi ngoài trời thế này em sẽ bị cảm nắng mất!”
Vừa dứt lời, hắn đỡ cô đứng dậy, dùng thân hình cao lớn của mình che chắn cho cô.
Trong khung cảnh vô cùng tĩnh lặng tại một quán cà phê thơm lừng nhẹ nhàng phiêu tán trong không khí khiến người ta có cảm giác mọi thứ tại nơi đây đều thấm đẫm hương vị tinh khiết của nó. Băng Thanh ngồi lặng im bên khung cửa sổ sát đất, đối diện là Hoàng Thiên Ân đang ngồi bắt chéo chân với tư thái vô cùng tao nhã, đôi mắt đen như mực nhìn cô gái trước mặt một cách chăm chú, ánh nhìn sắc bén như muốn xuyên thấu tâm hồn người đối diện.
Không biết trải qua bao lâu, tách cà phê trên bàn đã ngừng bốc khói, Băng Thanh hít một hơi thật sâu để đè nén tâm tư đang dậy sóng, dường như nhớ ra điều gì đó, cô lấy từ trong túi xách ra một vật nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Thiên Ân:
“Thiên Ân, món quà này em không thể nhận được”
Đó là sợi dây chuyền hình mặt trăng ba năm trước hắn đã tặng cho cô trước khi đi Mỹ, trong một lần vô tình cô đã xem được một bài báo có viết sợi dây chuyền sản xuất với số lượng hạn chế này, giá trị của nó thật quá ngoài sức tưởng tượng của cô!
Động tác khuấy cà phê của người đối diện hơi ngưng lại, hắn thoáng nhìn qua sợi dây chuyền tinh xảo, đáy mắt đen như mực bỗng hiện nét ưu thương: “Em chưa từng đeo nó?”
Băng Thanh gật đầu thành khẩn, thật ra kể từ sau khi biết giá trị trên trời của nó cô không dám lấy ra đeo. Thứ nhất, đeo nó rồi cô không dám chắc đầu mình sẽ lìa khỏi cổ lúc nào. Thứ hai, từ trước đến nay cô là người rạch ròi, những thứ ''vô công bất thụ lộc'' thật trái với lương tâm!
Thấy cô thừa nhận, trái tim hắn phút chốc trở nên hụt hẫng, rất lâu sau mới nở nụ cười chua chát, “Thì ra từ trước đến nay trong mắt em tôi chưa từng là gì cả”
“Không phải” - Băng Thanh không muốn hắn hiểu lầm, lập tức phủ nhận, “Mang nó bên người em có cảm giác bản thân đang đem tính mạng ra đùa giỡn. Cho nên...”
“Em thật ngốc” - Hoàng Thiên Ân khẽ nở nụ cười, nét ưu thương cũng đã biến mất, hắn vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, điệu bộ giống như người thầy sẵn sàng dung túng cho đứa trẻ hư.
Băng Thanh nở nụ cười nhẹ xinh đẹp như cánh đào bay trên nền tuyết, để mặc hắn đang lộng hành xoa đầu cô rối bù, thoáng nhìn qua vẻ mặt dịu dàng kia, nhẹ giọng hỏi:
“Dịp này về, anh tính làm gì?”
Hắn khẽ thu tay về, đẩy chiếc hộp tinh xảo về lại Băng Thanh, sau đó lười biếng dựa vào lưng ghế, không nhanh không chậm trả lời:
“Anh định cư ở Mỹ luôn rồi”
Băng Thanh kinh ngạc, đôi mắt lưu ly mở to khó tin nhìn hắn nhưng cũng không nói gì.
Thấy cô không đáp, hắn khẽ nói tiếp: “Anh ở bên đó chăm sóc mẹ, dạo này sức khỏe bà rất yếu. Lần này về đây là để công tác, sang tuần anh phải trở về Mỹ”
Tâm tư Băng Thanh thoáng trùng xuống, cô cúi gằm mặt nhìn tách cà phê đang chậm rãi chảy từng giọt, khó khăn lên tiếng: “Chuyện của bác, anh chưa một lần đề cập cho em biết”
“Băng Thanh, không phải anh không tin tưởng em, mà sự việc phát sinh quá nhanh. Mẹ chỉ có anh là người thân duy nhất trên đời” Không kể đến người cha bạc tình và những người họ hàng bạc nghĩa. Xem như cuộc đời bất hạnh của bà cũng chỉ có hắn là niềm hi vọng duy nhất.
Ba năm trước sau khi nhận fax từ Mỹ gửi về, hắn đã gấp rút bay sang chăm sóc mẹ. Mặt khác, phải đối phó với Hoàng Thiên Bảo, lão cáo già đó bây giờ đã từ chức đang lẩn trốn tại Hy Lạp cùng cô tình nhân trẻ, mà đây cũng là nhượng bộ lớn nhất của hắn đối với kẻ làm cha bội bạc đó, hắn đã tha cho lão một con đường sống theo khẩn cầu của mẹ.
Nghĩ đi phải nghĩ lại, vì sự nghiệp trả thù, hắn đã bất chấp tất cả, gạt bỏ cả tình yêu đang chớm nở của tuổi thanh xuân, để một mình cô ấy hứng chịu buồn tủi. Nhưng... giờ đây tất cả đã muộn màng, kì thực hắn biết cô đã kết hôn, nhưng hắn vẫn cố chấp không muốn tin vào những giấy tờ điều tra của đám thuộc hạ. Khi trở về, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay gầy xanh ấy hắn biết mình đã mất hết hi vọng. Có lẽ số phận đã an bài tất cả, hắn với cô chỉ là ''hữu duyên vô phận” mà thôi!
“Thiên Ân... Thiên Ân” - Băng Thanh cắn môi gọi khẽ, sao hắn lại thất thần như vậy?
Hoàng Thiên Ân khẽ điều chỉnh lại tư thế, nhìn cô cười, đáy mắt phảng phất nhu tình khó phát hiện: “Anh biết rồi”
“Hả? Anh nghe em nói gì sao?” - Cô nhìn hắn khó tin.
Hắn cười cười, đính chính lại: "Tất nhiên, em vừa nói cho em gửi lời thăm tới mẹ anh còn gì” Cô bé ngốc này, hắn chỉ là đang phân tâm thôi, nhưng mà năng lực nghe nhận của hắn vẫn đang hoạt động với công suất cực kỳ linh hoạt, ngay cả yếu tố đó cũng không có sao hắn đủ bản lĩnh để đảm nhiệm vai trò chủ tịch DreamMain khi đang ở độ tuổi non trẻ này!?
“Được rồi, em biết anh có tư duy rất nhanh nhạy mà” - Băng Thanh mỉm cười trêu chọc.
“Thấy thoải mái hơn chưa? Từ nay đến tuần sau, hễ cần gì cứ gọi anh một tiếng là được” - Thiên Ân cười nhẹ một tiếng, lấy di động đem đặt trước mặt cô.
Băng Thanh nhận lấy, thoáng nhìn qua màn hình, đáy mắt bỗng chốc trở nên hoảng loạn, ngón tay run khẽ nhập dãy số quen thuộc sau đó đem trả cho hắn. Trời ạ, cô vừa trông thấy gì? Đó là ảnh của cô. Tại sao hắn lại đặt ảnh cô làm màn hình chính. Không lẽ bấy lâu nay hắn đều làm vậy?
Dường như nhận ra nét bối rối trong mắt cô, Hoàng Thiên Ân cười nói: “Em sẽ không trách tôi vi phạm quyền cá nhân đấy chứ?”
Băng Thanh âm thầm hít một hơi dài: “Không sao. Thiên Ân, em xin lỗi”
Xin lỗi đã phụ tình anh, xin lỗi vì em anh đã chịu cô đơn nhiều như vậy. Em biết, trong tương lai có một ngày em sẽ hối hận, bởi đi khắp cuộc đời có lẽ em sẽ không gặp được người đàn ông nào tốt hơn anh. Chỉ là số phận đã làm chúng ta lạc mất nhau mãi mãi rồi!
“Cô bé ngốc này” - Hắn đứng dậy, kéo cô vào lòng, dịu dàng vỗ về đầy yêu thương. Hắn biết mình sắp phải ngược đãi trái tim lần nữa...
___oOo___
Cuối chiều, tiếng ve sầu trên những tán cây đã vãn. Cái nóng cho dù là tịch dương vẫn hầm hập gấp bội lần.
Trước khu chung cư cao cấp, chiếc BMW sang trọng từ từ đỗ lại ven đường.
Ở ghế phó, Băng Thanh nhìn Thiên Ân khẽ nói lời cảm ơn, sau đó mở cửa nhẹ nhàng bước xuống.
“Đợi đã” - Hoàng Thiên Ân khẽ gọi, vội vàng mở cửa bước xuống theo.
Băng Thanh quay người nhìn dáng người cao lớn đang tiến tới, cô khẽ cười:
“Chuyện gì nữa ạ?”
“Băng Thanh...” - Hắn bước lên phía trước lập tức kéo cô vào lòng, khẽ than nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo thâm tình vạn chủng, “Tôi rất lo cho em, em phải mạnh mẽ lên nhé” Đây là điều cuối cùng hắn có thể làm, đó là chúc cô ấy hạnh phúc.
Băng Thanh không giãy dụa, gật đầu một cái thật mạnh đợi hắn buông ra.
“Được rồi, em vào đi” - Rốt cục hắn cũng bằng lòng thả cô ra, Băng Thanh cười nhẹ một tiếng liền xoay người bước đi.
Phía sau, Hoàng Thiên Ân nhìn theo bóng lưng đã khuất sau cánh cửa tự động, một thoáng u buồn ẩn hiện, nhưng tan đi rất nhanh, trực tiếp lôi di động ra bấm vào một dãy số thân thuộc, “Bằng hữu à, tôi vừa trở về. Đi uống cùng tôi vài ly chứ?”
...
...
Đẩy cánh cửa tinh xảo của căn nhà cao cấp ra, Băng Thanh mệt mỏi bước vào. Bên trong tối om nhưng cô có thể cảm nhận được trong phòng có người.
“Hai người trông rất xứng đôi đấy”
Một giọng nói trầm thấp vang lên, Băng Thanh giật mình, theo quán tính tìm thấy công tắc liền bật điện lên. Gã đàn ông này, ở nhà còn buông rèm kín mít làm gì thế này, còn không bật đèn nữa suýt dọa chết cô rồi!
Ánh sáng dịu dàng hắt xuống chiếu lên dáng người đang ngồi nhàn nhã dựa lưng vào sofa, Băng Thanh thoáng liếc qua một chút, dường như không để tâm đến lời đả kích của hắn, lập tức đi thẳng vào phòng. Nhưng vừa nhấc chân lên đã bị hắn bất ngờ kéo lại.
“Đi đâu?” - Vẫn là chất giọng trầm thấp nhưng chứa thêm mùi nguy hiểm đang lan tỏa trong không khí, hắn nhanh chóng bắt lấy cô mạnh bạo đè xuống.
“Buông ra” - Băng Thanh vô lực né tránh nhưng lại bị hắn giữ chặt hơn nữa, căn bản không cho cô chút cơ hội trốn chạy.
“Sao!? Vừa đi gặp tình cũ vì người chồng này chưa đáp ứng được cô chứ gì?” - Ánh mắt sắc lạnh như có ngàn lưỡi dao nhìn cô đầy chán ghét, lực ở cổ tay hắn rất lớn khiến cô đau đến tê tái.
Băng Thanh nghe xong, bèn cười lạnh một tiếng: “Điều đó khiến anh quan tâm sao? Phải, tôi rất thích anh ấy đấy, ít nhất anh ấy cũng không phải là ngụy quân tử hèn hạ như anh. Anh khiến tôi kinh tởm đến phát nôn” Hắn giận dữ ư? Hắn có quyền ngoại tình cùng em gái cô, còn cô thì không chắc?
“Câm miệng” - Hắn gầm lên một tiếng, giọng nói hàn băng như phát ra từ địa ngục, sắc mặt lạnh lẽo như sương rơi tháng chạp khiến lòng người khiếp sợ, “Chưa được tôi cho phép, cô dám cắm sừng sau lưng tôi ư?”
Không đợi Băng Thanh phản ứng hắn đã đem đôi tay nhỏ bé của cô khóa trụ trên đầu, thuận lợi xé nát bộ váy trên người cô.
Thân thể không mảnh vải che thân của Băng Thanh khẽ run lên, cô ra sức giãy dụa nhưng đã sớm bất lực,hét lên đầy tức giận, "Anh làm gì thế? Anh điên rồi"
"Phải, tôi điên rồi đấy, cô khiến tôi phải phát điên" Dứt lời, hắn cúi xuống, thành công chiếm lấy môi cô ra sức tàn phá mang theo ý muốn trừng phạt.