Một trận dông tố qua đi, cây cỏ càng thêm tươi non, mây mù mỏng manh lơ lửng trên ngọn núi ngập tràn màu xanh. Những giọt nước nương theo mái hiên cùng lá cây rơi xuống, tựa như những hạt trân châu lấp lánh.
Ở trong phòng buồn một ngày, thật vất vả mưa mới ngừng, tất cả mọi người đi ra ngoài hít thở không khí.
Lãnh Khải Chi đẩy cửa phòng, thấp đáp đáp đi ra sân. Nhìn nhìn bầu trời trong xanh thoáng đãng, có vẻ tạm thời sẽ không mưa. Bành đại gia từ một cái phòng khác đi ra, đối hắn la hét:
“Ai! Mưa ba ngày, không làm được gì, kỳ hạn lại sắp đến, không khéo trễ mất!”
Lão bà Bành đại gia cũng theo đi ra, nàng nhìn bầu trời, rất có kinh nghiệm nói: “Ngày mai hẳn là trời nắng.”
“Phải không?” Bành đại gia đối Lãnh Khải Chi kêu: “A Kim a, chẻ một ít củi đem đến kho bên kia đi.”
“Nga.” Củi chất đống trong góc, mặc dù có dùng chiếu che khuất, bất quá vẫn bị ướt không ít. Lãnh Khải Chi cẩn thận rút ra những thanh củi khô ráo ở giữa, cầm lấy rìu, để trên cọc gỗ chẻ đôi.
“A Kim, nếu sáng mai thời tiết hảo, ngươi lại đi đốn một ít củi về đi, để trong sân phơi khô cũng tốt, mấy ngày này cần đẩy nhanh tốc độ.”
“Đã biết…” Ngày mai đi đốn củi, hẳn là có thể gặp tên kia… Lãnh Khải Chi phân tâm nghĩ, bởi vì mấy ngày qua trời mưa, nguyên bản lời hứa làm bánh khoai môn cho Bùi Sĩ Kiệt không thể thực hiện.
Vậy ngày mai cần sớm một chút rời giường chuẩn bị tốt cho tên quỷ ưa xoi mói kia mới được, Lãnh Khải Chi không khỏi chờ mong.
Hắn đang bổ củi, Xa đại nương lo lắng chạy đến.
“A Kim a, ngươi có nồi sắc thuốc không?”
“Nồi sắc thuốc? Ta không có… Bành đại gia hẳn là có đi.”
Xa đại nương lập tức chạy vào phòng Bành đại gia hỏi, Bành đại gia một bên tìm cho nàng, một bên thắc mắc: “Ngươi lấy làm cái gì a?”
“Ngươi còn không biết sao? Nấu thuốc cấp Ngụy Đường chủ uống a.”
“Nga… Đúng nga, Ngụy Đường chủ bị thương, nghiêm trọng sao?”
“Bị chặt đứt hai ngón tay a, ngươi nói có nghiêm trọng hay không?” Hai người bắt đầu liên miên.
“Ai… Ngụy Đường chủ như vậy vẫn còn may, lần trước nghe nói có Đường chủ nào đó, làm quân cờ thế nào mà bị sai màu, bị móc một con mắt nữa kìa…”
“Đúng vậy, Ngụy Đường chủ cũng là rất sơ ý, cư nhiên không phát hiện sót hai cái binh khí, hơn nữa còn nộp trễ một ngày, khó trách Giáo chủ tức giận…”
“Thật đáng sợ… Chúng ta ám khí hạn nộp còn có năm ngày, ta thực sợ sẽ không kịp.”
“Trời mưa cũng không có biện pháp a…”
Lãnh Khải Chi lẳng lặng nghe, hắn sớm chỉ biết Hồng Liên Giáo Giáo chủ tàn khốc vô tình, nhưng không nghĩ tới sẽ đáng sợ đến mức này. Ngay cả đối đãi mọi người trong bản giáo cũng lãnh khốc, đối đãi địch nhân không cần phải nói cũng biết…
Lãnh Khải Chi âm thầm hạ quyết tâm, hắn nhất định phải cẩn thận làm việc, tuyệt đối không thể để lộ thân phận của mình.
◇◇◇
Tảng sáng hôm sau, trời xanh trong.
Lãnh Khải Chi rất sớm đã dậy làm tốt bánh khoai môn, cầm lấy dụng cụ đốn củi xuất phát.
Hắn đầu tiên là hoàn thành nhiệm vụ đốn củi, bởi vì tối hôm qua trời không mưa, cây cối đã khô không ít. Hắn trên lưng một bó củi khô, đến bên hồ, Bùi Sĩ Kiệt sớm cởi sạch quần áo, ở trong hồ vùng vẫy. Thấy hắn đến, lập tức vui vẻ đối hắn ngoắc ngoắc:
“Uy ~~~!”
Lãnh Khải Chi cười cười, buông bó củi xuống.
“Muốn ăn bánh khoai môn không?”
“Ngươi mang đến?” Bùi Sĩ Kiệt bơi về bờ.
“Ta lần này có thêm vào một ít thứ, đã nếm thử rồi, hẳn là ngươi sẽ thích.”
“Thật vậy chăng?” Bùi Sĩ Kiệt hưng phấn mà bò lên bờ, người này tuy rằng tráng thật, nhưng làn da lại trắng như tuyết.
Lãnh Khải Chi ngượng ngùng nhìn thẳng thân thể của y, ánh mắt liền dời đi chỗ khác. Một lúc sau nghĩ y đã mặc xong quần áo, Lãnh Khải Chi quay lại, đem bánh khoai môn đưa cho y.
“Ăn đi.”
Bùi Sĩ Kiệt cắn một cái, khen nức nở: “Ngươi ở bên trong bỏ thêm lòng đỏ trứng sao? Ăn thật ngon a! Lần này hình dạng cũng rất đẹp nha.”
Lãnh Khải Chi dương dương đắc ý: “Như thế nào? Ngươi hết bắt bẻ được rồi chứ gì?”
“Ân ~~ Tiểu Chi ngươi đối với ta thật tốt ~~” Bùi Sĩ Kiệt vội gật đầu, nhét đầy bánh trong miệng. Bởi vì nuốt quá nhanh, y sặc một trận, mãnh liệt vỗ ngực.
“Ngươi ăn vội vã như vậy để làm chi?” Lãnh Khải Chi vội vàng uy nước cho y.
“Hô…” Bùi Sĩ Kiệt thuận thuận khí, sờ sờ bụng. Y làm nũng tựa vào Lãnh Khải chi, hì hì cười nói: “Tiểu Chi, ngươi giống như mẫu thân của ta a.”
“Ai là mẫu thân của ngươi!” Lãnh Khải Chi mắng (yêu)đem mặt của y đẩy ra.
“Vậy phụ thân được không?” Bùi Sĩ Kiệt lại dán vào.
“Ta mới không cần loại nhi tử vừa ngu ngốc vừa tham ăn như ngươi!”
“Ô ô ô ~~ ta là tham ăn, khả ngươi làm chi còn mắng người ta ngu ngốc ~~~” Bùi Sĩ Kiệt giả khóc.
“Một đại nam nhân, đừng nói “người ta” được không? Ngươi có thấy ghê tởm không?” Lãnh Khải Chi vừa bực vừa buồn cười.
“Ô ô ô ~~ ngươi chẳng những mắng người ta ngu ngốc, còn mắng người ta ghê tởm! Người ta hảo khổ sở!” Bùi Sĩ Kiệt cố ý nói liên tục “Người ta”.
“Tốt lắm tốt lắm, ta đầu hàng được không? Ngươi mau ăn bánh khoai môn của ngươi a, đừng nói mấy câu ghê tởm vậy nữa.”
“Đợi một chút a, món này ăn ngon như vậy, kêu bánh khoai môn bình thường, thật sự ủy khuất nó.” Bùi Sĩ Kiệt bỗng nhiên nghiêm túc nói.
“Vậy ngươi nói tên là gì mới không ủy khuất nó?” Lãnh Khải Chi cười hỏi.
“Ân… Để ta suy nghĩ… Có!” Bùi Sĩ Kiệt linh quang chợt lóe: “Kêu bánh khoai môn hương hoàng kim đi!”
“Bánh khoai môn liền bánh khoai môn a… Đặt chi cái tên thô bỉ như thế?”
“Đâu có thô bỉ, nghe thực hay a.”
“Tùy tiện ngươi vậy…”
Đang nói, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một đoàn mây đen, tiếp theo liền vang lên tiếng sấm oanh oanh.
“Không phải muốn mưa đi?” Lãnh Khải Chi đứng lên.
“Xem ra là sắp mưa.” Bùi Sĩ Kiệt không để ý tiếp tục ăn.
“Ta đây phải về…” Lãnh Khải Chi vội lấy bó củi.
“Bây giờ trở về đã muốn không kịp.” Bùi Sĩ Kiệt kéo hắn.
“Tổng so với đợi ở chỗ này bị mưa xối tốt hơn đi?”
“Ta biết một nơi có thể tránh mưa, đi theo ta.” Bùi Sĩ Kiệt huýt sáo, Tiểu Hắc chạy tới. “Tiểu Chi, ngươi uy nó ăn một khối bánh khoai môn hương hoàng kim đi, xem nó có thể đáp ứng cho ngươi cưỡi nó không.”
“Nga…” Lãnh Khải Chi uy nó ăn một khối, Tiểu Hắc lại khoái hoạt kêu lên.
“Ha ha, xem ra nó sẽ đáp ứng, lên đây đi.” Bùi Sĩ Kiệt lôi kéo Lãnh Khải Chi, xoay người lên ngựa, Tiểu Hắc ngoan ngoãn nhượng Lãnh Khải Chi cưỡi.
Bùi Sĩ Kiệt vừa quát, Tiểu Hắc bắt đầu cước bộ chạy đi.
Hoa lạp lạp lạp… Những hạt mưa to như hạt đậu trút xuống. Lãnh Khải Chi đứng ở cửa động nhìn trời mưa bên ngoài, Bùi Sĩ Kiệt nói có chỗ tránh mưa, chính là sơn động phụ cận, bên trong một mảnh tối đen, may mà mặt đất coi như khô ráo.
“Hẳn là rất nhanh sẽ ngừng…”
Bùi Sĩ Kiệt ở phía sau hắn hỏi: “Củi của ngươi dùng được không?”
“Có thể a.” Lãnh Khải Chi xoay lại.
“Nhóm lửa đi, quần áo ướt hết rồi.”
Mặc dù Tiểu Hắc đã hết sức phi băng băng, bất quá hai người vẫn bị mưa hất tới, y phục trên người cũng ướt đẫm.
“Đừng dùng củi đã bị ướt, khói nhiều lắm…” Lãnh Khải Chi nhắc nhở.
“Nga…” Hai người xếp củi thành một núi nhỏ, Bùi Sĩ Kiệt xuất ra hỏa thạch vẫn mang bên mình. Hắn đập vài cái, lửa vẫn không thấy đâu.
“Để ta làm.” Lãnh Khải Chi tiếp nhận hỏa thạch, ở cửa động chộp tới một ít cỏ khô. Đập một cái, đốm lửa rơi vào trong cỏ, “phốc hưu” liền cháy lên.
Lãnh Khải Chi tay chân linh hoạt, rất nhanh nhóm tốt lửa, Bùi Sĩ Kiệt ở một bên vỗ tay, nói “Lợi hại lợi hại.”
“Không có gì.”
Hai người cởi y phục xuống, ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm, Bùi Sĩ Kiệt xuất ra đồ ăn vặt mang theo.
“Ngươi ăn một chút này.”
“Cái gì đây?” Lãnh Khải Chi cầm lấy một tiểu khối hoa quả khô bán trong suốt.
“Thơm mật, có thể dưỡng nhan, ăn rất ngon.”
Nghe tên này, Lãnh Khải Chi chỉ biết thứ này không phải bình thường người ta ăn được. Gần đây rất khó tìm được mật cùng cây thơm.
“Trong nhà của ngươi có phải hay không rất có tiền?” Lãnh Khải Chi chợt nhớ tới vấn đề này.
“Nhà của ta? Tính là có tiền đi…” Bùi Sĩ Kiệt có điểm lập lờ.
“Cái kia… Ta có thể biết nhà ngươi ở chỗ nào không?”
“Ngay tại Sơn Thần Lĩnh bên kia.”
“Sơn Thần Lĩnh… Nga, chính là chỗ ở của Hồng Liên Giáo Nguyên lão cùng Hộ pháp đi?” Đó đều là những người đại phú đại quý, xem tiểu tử này vô ưu vô lự, bộ dáng chơi bời lêu lổng, hẳn là đệ tử của Nguyên lão nào đó, Lãnh Khải Chi nghĩ.
“Đúng a… Ngươi sao?”
“Ta ngụ ở trong Luyện Thiết Trang.”
“Ngươi phụ trách luyện thiết a?”
“Ân, còn có làm một ít binh khí.”
“Vất vả không?”
“Ân, lúc đầu vất vả, bất quá hiện tại đã thành thói quen.”
“Ngươi từ khi nào thì bắt đầu luyện thiết?”
Lãnh Khải Chi dừng một chút, quyết định hay là không cần giấu diếm y: “Bốn năm trước, cùng đồng bạn đi đến nơi này…”
“Như vậy a…”
Trò chuyện trò chuyện, bên ngoài mưa đã tạnh.
“Ta phải đi.” Lãnh Khải Chi mặc vào y phục đã hong khô, đứng lên nói.
Bùi Sĩ Kiệt nhìn nhìn bên ngoài. “Còn mưa nhỏ mà, ngồi một chút nữa đi.”
“Không được, gần đây phải đẩy nhanh tốc độ để kịp kỳ hạn, rất nhiều việc phải làm.”
“Cài gì đẩy nhanh tốc độ để kịp kỳ hạn?” Bùi Sĩ Kiệt không biết hỏi.
Lãnh Khải Chi cười cười, thực hâm mộ đại thiếu gia này, cái gì phiền não đều không có.
“Chúng ta phải làm ám khí, bốn ngày sau phải nộp rồi, thời gian rất gấp, nhưng lại không thể ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, bằng không sẽ bị xử phạt nghiêm khắc… Ai, nói ngươi cũng không hiểu.”
“Ngươi nói đi.”
“Ách… Cái kia… Ngươi gặp qua Giáo chủ chưa?”
“Giáo chủ? Thông thường a.”
“Thật sự? Vậy hắn có đáng sợ không?” Lãnh Khải Chi nhân cơ hội tìm hiểu.
“Tùy tình huống…”
“Giáo chủ không phải thực đáng sợ sao? Chặt ngón tay người ta…”
“Đại khái đi, nếu người nọ phạm sai lầm thực nghiêm trọng.”
“Ai, cho nên nói, nộp trễ kỳ hạn hoặc là nhiệm vụ hoàn thành không tốt, chúng ta cũng sẽ bị Giáo chủ hung hăng xử phạt.”
“Sẽ không vậy.”
“Làm sao ngươi biết sẽ không?”
“Này…”
“Ngươi cũng không nói được đi? A… Tốt lắm, ta không thèm nghe ngươi nói nữa, thật sự phải đi.” Lãnh Khải Chi mang bó củi trên lưng, cùng y phất tay tạm biệt.bg-ssp-{height:px}
◇◇◇
Ngày hôm sau, buổi sáng trời quang mây tạnh. Lão Lương lúc trước bởi vì chân bị thương mà không thể đốn củi, sau khi nghỉ ngơi nhiều ngày, rốt cục có năng lực công tác. Lãnh Khải Chi không cần tiếp tục một mình đi đốn củi.
Bất quá cũng bởi vì như thế, hắn không cách nào đi gặp Bùi Sĩ Kiệt nữa. Hai người tới khu rừng bình thường vẫn đốn củi, lão Lương hỏi:
“A Kim, cây bên này dường như không thiếu cái nào, thời gian ta không có, ngươi ở nơi nào đốn củi a?”
“Nga, ta ở rừng cây đối diện khe núi đốn củi…”
“Cái gì?” Lão Lương bỗng nhiên sắc mặt đại biến: “Ngươi… Ngươi đi rừng cây đối diện khe núi?”
“Đúng a… Có cái gì không ổn sao?” Lãnh Khải Chi buồn bực.
“Là rừng cây bên kia sao?” Lão Lương chỉ vào một cái phương hướng, lần nữa chứng thực.
“Đúng a, làm sao vậy?”
“Trời ạ!” Lão Lương kích động la lên: “Ngươi sao lại chạy đến đó! Ngươi có biết hay không chỗ đó là cái gì địa phương?”
“Ách… Là địa phương không thể đi vào sao?” Lãnh Khải Chi theo lão dáng vẻ khẩn trương phỏng đoán.
“Đương nhiên!” Lão Lương nước miếng tung bay: “Nơi đó chính là vùng đất của gia tộc Giáo chủ! Các thế hệ Giáo chủ đều táng ở đó, chỉ có Giáo chủ cùng người nhà của hắn có thể đi vào!”
“Không… Không phải đâu…” Lãnh Khải Chi vô pháp tiếp thụ.
“Cái gì không phải đâu? Tiểu tử ngu ngốc ngươi! Ngươi có biết hay không, người bình thường nếu như không có Giáo chủ cho phép mà vào, đều phải bị xử tử! Ngươi lại có thể không bị phát hiện, thật muốn cám ơn trời đất!”
“Đúng… Đúng vậy a…” Lãnh Khải Chi nhớ tới Bùi Sĩ Kiệt, vội hỏi:
“Kia… Các đệ tử Nguyên lão có thể vào hay không?”
“Nơi này là vùng đất riêng của gia tộc Giáo chủ, là cấm địa của Hồng Liên Giáo, cho dù ngươi có là Nguyên lão, cũng không thể lung tung chạy vào! Hơn nữa nơi đó cây cối tuyệt đối không thể chặt, bởi vì sẽ phá hư phong thuỷ, nếu như bị người biết ngươi đi vào trong đó đốn củi, mười cái mạng cũng không đủ ngươi chết!”
Lãnh Khải Chi càng nghe càng bất an, nguyên lai một mực bo bo giữ mình, cuối cùng lại làm ra chuyện mạo hiểm như vậy.
“Thực xin lỗi, Lương đại thúc, ta không biết…”
“Ngươi tiểu tử này, ngươi mỗi lần theo chúng ta đi đốn củi, thấy chúng ta đều không dám tiếp cận nơi đó, thì biết chỗ ấy là địa phương nguy hiểm a, ngươi còn ngốc hồ hồ chạy vào.”
“Ân… Ta đây sau này không đến đó nữa…” A, không được a! Lãnh Khải Chi lại nghĩ tới Bùi Sĩ Kiệt, tên ngu ngốc kia sẽ không phải cũng không biết chỗ đó là cấm địa của Giáo chủ đi? Nếu y bị người phát hiện…
Nhất định phải nói cho y biết, Lãnh Khải Chi lo lắng nghĩ, xem ra ngày mai mình phải đến đó rồi.
◇◇◇
Hôm sau, trời còn chưa sáng Lãnh Khải Chi đã dậy, khi hắn đến bên hồ, Bùi Sĩ Kiệt còn chưa tới. Lãnh Khải Chi ngồi ở trên cây, đợi không đầy một lát, xa xa liền truyền đến tiếng vó ngựa, hắn nhanh chóng đứng lên.
Bùi Sĩ Kiệt cưỡi trên lưng Tiểu Hắc, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng chạy tới.
“A! Ngươi ngày hôm qua như thế nào không đến?” Y thấy Lãnh Khải Chi, có vẻ cao hứng phi thường.
Lãnh Khải Chi chạy đến trước mặt y, Bùi Sĩ Kiệt lập tức xoay người xuống ngựa, làm nũng hỏi: “Có hay không mang đồ ăn ngon đến a?”
“Trước đừng nói này.” Lãnh Khải Chi lo lắng lôi kéo y nói: “Ngươi hãy nghe ta nói, sau này đừng tới đây nữa!”
“Vì cái gì?”
“Ngươi có biết nơi này là cấm địa của gia tộc Giáo chủ? Người bình thường không thể vào!”
“Thì sao a…” Bùi Sĩ Kiệt còn vẻ mặt si ngốc hỏi, Lãnh Khải Chi nôn nóng.
“Cái gì thì sao a! Tùy tiện chạy vào nếu có người phát hiện sẽ bị xử tử!”
“Sẽ không vậy, không người nào dám xử tử ta.”
“Ngươi… Ngươi không cần tự đại như vậy được không?!” Lãnh Khải Chi bị y chọc điên rồi: “Ta biết nhà ngươi cũng thực rất giỏi, nhưng nơi này là cấm địa của gia tộc Giáo chủ a! Chỉ có Giáo chủ cùng người nhà của hắn mới có thể vào!”
“Nhưng ngươi cũng chạy vào a.” Bùi Sĩ Kiệt cố ý nghịch ngợm đối hắn nháy mắt.
“Ta khi đó không biết a, thẳng đến hôm qua mới có người nói cho ta biết, cho nên, ta sau này cũng không đến đây nữa!”
“Ân?” Bùi Sĩ Kiệt suy nghĩ một chút, cười hỏi: “Vậy hôm nay còn chạy tới? Là vì cái gì?”
“Ngươi còn cười! Còn không phải là vì tên ngu ngốc ngươi!” Lãnh Khải Chi giận nhéo hai má y.
“Ai ai… Đau quá…” Bùi Sĩ Kiệt ra sức kêu, Lãnh Khải Chi buông y ra, nghiêm mặt nói:
“Đây cũng không phải là đùa! Nghe kỹ, sau này đừng tới đây nữa, có biết hay không?”
“Không muốn…” Bùi Sĩ Kiệt xoa hai má nói: “Ta thích ở trong này lặn xuống nước, hơn nữa, không tới nơi này sao ta có thể nhìn thấy ngươi?”
“Này… Ngươi có thể tới thôn chúng ta tìm ta a, chỗ chúng ta bên kia cũng có sông nhỏ, cũng có thể lặn xuống nước.”
“Thật vậy chăng?”
“Thật, tóm lại, ngươi sau này đừng tới đây nữa.”
“Nhưng ta thích tới nơi này…”
“Ngươi… Ngươi là cố tình không hiểu sao! Nếu bị người phát hiện ngươi liền thảm!”
“Tiểu Chi ~~ ngươi là đang lo lắng ta sao?” Bùi Sĩ Kiệt lấy lòng hỏi.
“Đúng vậy!” Lãnh Khải Chi đỏ mặt nói, có trời mới biết hắn vì sao phải vì tên gia hỏa không đầu óc này lo lắng a.
“Ngươi đối với ta thật tốt ~~ ta rất cảm động ~~” Bùi Sĩ Kiệt nhào qua ôm hắn.
“Không cần kề cận ta vậy!” Lãnh Khải Chi xấu hổ đẩy y.
Bùi Sĩ Kiệt như trước ôm hắn, cợt nhả nói: “Được rồi, vì báo đáp ngươi, ta quyết định mang ngươi đi xem một bí mật!”
“Cái gì?” Lãnh Khải Chi tò mò.
“Ngươi đi theo ta sẽ biết.” Bùi Sĩ Kiệt kéo hắn lên ngựa.
“A a! Từ từ! Ta phải về!” Lãnh Khải Chi quát to, lại không thể giãy dụa được.
“Ngồi yên!” Bùi Sĩ Kiệt lôi kéo dây cương, Tiểu Hắc hí vang dội, tựa như tia chớp phóng đi.
Chạy hai khắc chung tả hữu (khoảng phút), rốt cục đến nơi.
“Nơi này là…” Lãnh Khải Chi kinh ngạc nhìn cảnh sắc trước mắt.
Ở trước mặt hắn, là một biển hoa, xa xa là thác nước, bốn phía thác nước cũng đầy hoa cỏ. Hơi nước bốc lên như mưa phùn, giữa làn mưa một chiếc cầu vồng như ẩn như hiện. Phía trước thác nước còn có một hồ nho nhỏ, trong hồ ngập tràn hoa súng đỏ thắm, một cây đại thụ uốn cong bên bờ hồ, trên những cành cây là những dây nho hoang dại màu tím thẫm.
“Đẹp quá…” Lãnh Khải Chi phát ra tán thưởng, nói nơi này là nhân gian tiên cảnh cũng không quá.
“Đẹp đi? Còn có càng thú vị, ngươi xem này.” Bùi Sĩ Kiệt hai chân giẫm một cái, nhảy vào trong bụi hoa —— phốc lạp ~~ vô số cánh bướm tản ra xung quanh lay động phấp phới bay đi.
“Oa!” Lãnh Khải Chi vui vẻ kêu to.
“Ngươi cũng tới a!” Bùi Sĩ Kiệt đối với hắn ngoắc, Lãnh Khải Chi đi theo chạy vào, cũng hù dọa một mảng lớn hồ điệp.
Hai người giống như hài tử ở trên cỏ chạy băng băng, truy đuổi hồ điệp múa lượn, thẳng đến khi mệt đến té trên mặt đất, cảm thụ được gió mát hiu hiu khiến toàn thân thư sảng.
“Nơi này rất tuyệt đi?” Bùi Sĩ Kiệt nằm ở bên cạnh Lãnh Khải Chi hỏi.
“Ân, cùng tiên cảnh giống nhau.”
“Đúng vậy, đây chính là một trong ba “bí mật tiên cảnh” của ta, trừ bỏ ta không người khác biết đến, ta gọi nơi này là Cầu Vồng Hồ Điệp.”
“Thật là một cái tên rất hay, ha ha… Đúng rồi, còn có hai cái tiên cảnh sao?”
“Hai cái đó, ta có cơ hội sẽ tiếp tục mang ngươi đi xem.”
“Thật vậy chăng? Cám ơn.” Lãnh Khải Chi ngồi dậy, hắn nhìn mặt trời chói mắt trên đỉnh đầu, mới phát hiện thời gian đã không còn sớm. “A! Ta phải về!”
“Nga, kia đi thôi.” Bùi Sĩ Kiệt thực sảng khoái trả lời. Hai người lên ngựa, ly khai nơi tựa như ảo mộng này.
Y đưa Lãnh Khải Chi đến cửa Luyện Thiết Trang, mới để hắn xuống.
“Ngươi nhớ kỹ, đừng đến cấm địa đó nữa.” Lãnh Khải Chi trước khi đi không quên dặn dò.
“Chính là ta muốn đi.” Bùi Sĩ Kiệt vô lại nói.
“Không cần tuỳ hứng như vậy được không? Ngươi nghe ta nói một lần a…”
“Không cần, ta chính là muốn đi.” Bùi Sĩ Kiệt thích nhìn hắn vì mình dáng vẻ khẩn trương, cố ý nói.
“Ngươi gia hỏa này! Ta không thèm để ý tới ngươi!” Lãnh Khải Chi giận dỗi nói.
“Ngươi mới luyến tiếc không để ý tới ta.” Bùi Sĩ Kiệt vui tươi hớn hở nói xong, một cước đá bụng ngựa. “Ta ngày mai vẫn sẽ đến đó nga, tái kiến ~~ “
“Uy! Ngươi đừng đi a ——” Lãnh Khải Chi kêu to, y đã muốn đi xa. “Ngu ngốc! Như thế nào nhất định không chịu nghe…”
Lãnh Khải Chi bất đắc dĩ nguyền rủa, chậm rãi trở về thôn. Vừa mới vào cửa thôn, một gã nam tử thình lình vọt ra.
“A!” Đang trầm tư, Lãnh Khải Chi bị gã làm hoảng sợ, tập trung nhìn, nguyên lai là đồng bạn cùng hắn luyện thiết, tên Nhị Ngưu.
“Nhị Ngưu, chuyện gì a?” Lãnh Khải Chi nghi hoặc nhìn gã.
“Vừa rồi cái người cùng ngươi trở về…” Nhị Ngưu muốn nói lại thôi.
“Ách… Người kia a? Người kia chỉ là bằng hữu của ta.” Lãnh Khải Chi thuận miệng nói, trong lòng buồn bực, Nhị Ngưu ngày thường trầm mặc ít lời, cùng mình cũng không nói chuyện nhiều, hôm nay như thế nào chạy tới quan tâm chuyện riêng của hắn.
“Nga, nguyên lai là bằng hữu của ngươi.” Nhị Ngưu thấp giọng nói xong, xoay người bỏ đi.
Tên này sao kỳ quái như vậy… Lãnh Khải Chi hồ nghi, cũng bước nhanh trở về.
◇◇◇
Hôm sau ——
Lãnh Khải Chi dậy sớm, trong lòng luôn không tự chủ được nhớ Bùi Sĩ Kiệt. Nghĩ thầm tên ngu ngốc kia sẽ không phải thật sự lại chạy tới cấm địa chứ.
Mình đã như vậy nhắc nhở qua y, y nếu không nghe, hắn cũng bất lực a… Lãnh Khải Chi không ngừng thuyết phục chính mình: Lãnh Khải Chi, ngươi đã hết lòng hết dạ, nếu tên kia thật sự bị người phát hiện, cũng cùng ngươi không quan hệ. Đừng quên ngươi là một gián điệp, nhất định hảo hảo che dấu chính mình, ngươi cũng không phải kẻ rỗi hơi đi quản chuyện của người khác.
Tuy nói như thế, nhưng mà… Vừa nghĩ tới đối phương thiên chân tươi cười, hắn liền không đành lòng.
Lãnh Khải Chi chạy ra sân chẻ củi, bắt buộc chính mình chuyên tâm làm việc. Bành đại gia vừa ra tới liền nhìn thấy, khích lệ nói: “A Kim, tiểu tử ngươi cũng thật chịu khó a.”
“Ân…” Lãnh Khải Chi không yên lòng đáp lời, sắc trời càng lúc càng sáng, tâm tình của hắn cũng càng ngày càng căng thẳng.
Chẻ được một đống củi, hắn rốt cục chịu không nổi nữa, ném rìu, đối Bành đại gia nói:
“Bành đại gia, thật sự xin lỗi, ta có việc muốn đi ra ngoài.”
“Có chuyện gì sao? Uy…” Bành đại gia còn chưa kịp đáp ứng, Lãnh Khải Chi đã chạy mất.
“Ta thực mau trở về…” Thanh âm của hắn dần dần bay xa, Bành đại gia mắng:
“Vừa mới khen ngươi một chút, đã làm biếng trốn rồi! Đồ vô dụng!”
Lãnh Khải Chi ở trong rừng bước nhanh, đi một đoạn, hắn bỗng nhiên phát hiện phía sau truyền đến hơi thở không tầm thường. Bằng kinh nghiệm nhiều năm hành tẩu giang hồ, sẽ không sai —— có người theo dõi hắn!
Là ai đây? Hắn suy đoán. Theo tiếng bước chân nghe tới, người theo dõi hẳn là chỉ có một người, hơn nữa võ công tu vi — giống như.
Có người phát hiện thân phận của hắn sao? Bất quá hắn hiện tại muốn đi gặp Bùi Sĩ Kiệt, không muốn để ý chuyện khác. Phải thận trọng bỏ lại đối phương. Hắn đột nhiên nhanh hơn nện bước, sử dụng công phu.
Lãnh Khải Chi giống như trôi bồng bềnh trên đường đi, cước bộ mau đến làm cho người ta thấy không rõ, trong nháy mắt đã đi được hơn mười trượng. Hắn lợi dụng nhánh cây rậm rạp che dấu, sưu sưu sưu lao vào trong rừng. Người theo dõi quả nhiên lập tức đã bị hắn cách xa.
Lãnh Khải Chi đã đạt mục đích, vì thế chậm lại cước bộ, đi đến bên hồ.
“Tiểu Chi!” Bùi Sĩ Kiệt ngồi ở trên một tảng đá lớn hướng hắn ngoắc.
Lãnh Khải Chi bất đắc dĩ đi qua.
“Ngươi thật sự đến đây?”
“Hắc hắc… Đương nhiên, ta biết Tiểu Chi luyến tiếc không để ý tới ta.” Bùi Sĩ Kiệt ra vẻ thông minh nói.
“Ta là tới gọi ngươi trở về! Đi nhanh lên!” Lãnh Khải Chi lôi kéo y.
“Không muốn, ngươi bồi ta ngồi một chút a…”
“Không cần gây phiền toái cho ta, mau trở về!” Lãnh Khải Chi đang cùng y lôi kéo, sau tai đột nhiên truyền đến sưu sưu tiếng gió ——
“Nguy hiểm!!”
Bùi Sĩ Kiệt cùng Lãnh Khải Chi đồng thời kêu to đem đối phương bổ nhào về phía trước.