Ta ngất đi. Anh hốt hoảng đưa ta vào phòng y tế.
Sau mép tường, một thân ảnh lộ diện...
. Phòng y tế .
Anh để ta nằm xuống giường rồi nhanh chóng chạy đi gọi cô y tế.
Khi bóng anh khuất xa. Một người khác cũng bước vào. Ta tuy đang bất tỉnh, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt chằm chằm của ai đó. Lại không thể mở mắt ra xem đó là ai!
Cảm giác giường nằm như bị lún xuống. Một bàn tay đưa lên, hất nhẹ mái tóc dính trên mặt ta sang một bên. Má lại bị bàn tay ấy áp vào, một chút rồi bỏ tay xuống
Sau đó thì không còn động tĩnh gì nữa. Một lúc sau, giường không còn lún nữa. Bước chân xa dần..
Tiếp nối là những bước chân vội vàng chạy vào... Lần này ta thực sự chìm trong vô thức
Mi khẽ rung. Mắt khó khăn mở ra. Xung quanh là một màn trắng xóa. Tay trái của ta được tiêm ghim vào, nước cứ thế được chuyển vào trong cơ thể.
Cảm giác đã đỡ hơn khi nãy
“ Em tỉnh rồi “ _ lời nói ra chậm rãi nhưng không che khỏi ý vui mừng
Mắt ta đảo qua phía phát ra giọng nói. Là anh!
“ Ân~ “
Anh cười
“ Đã là tiết mấy rồi? “
“ Đã hết tiết rồi “
“ Em ngủ lâu vậy sao? Anh... ? “
“ Anh ngồi đây đợi em “
“ Anh điên à không lo học mà ngồi đây canh em ngủ “
“ Không cần. Phải ngồi đây bảo hộ em! “
Bảo hộ. Bảo hộ. Bảo hộ. Lời nói của anh cứ như vậy vang vọng bên tai ta
Đây là sao? Là cảm giác như được người khác bảo vệ mà suốt bao nhiêu năm qua ta chưa từng có sao?
Nhìn người con tra trước mắt. Lòng đột nhiên cảm thấy thực ấm áp
“ Đại ca! Đói a~ “ _ ta bắt đầu mè nheo
“ Được. Ở đây đợi anh! “
“ Không! Em muốn cùng anh xuống dưới đó ăn trưa! “
“ Em chưa khỏe “
“ Không sao! Em là đói nên mới ngất thôi “
“ Để anh dán cao dán cho em “
“ Ân~ “
. Cantin trường .
Giờ này là giờ cơm trưa. Để tiện lợi cho những ai muốn ở lại trường ăn trưa hay để tiện cho buổi học chiều thì có thể ăn ở đây...
Trưa hôm nay đặc biệt ít người. Bởi chỉ có mỗi khoa ngành kinh tế là còn buổi học tiết chiều nữa thôi. Các ngành khác được nghỉ buổi chiều.
Ngoài ra còn có những ai thích ở lại trường chơi thì cũng được ở lại
Trường giàu có khác. Tiện lợi!
Ta và anh đứng bên quầy chọn đồ ăn. Ta phát hiện có rất nhiều loại bánh ngọt trong tủ kính. Liền chọn lấy một cái ăn trước. Sau đó đi xuống phía dưới kiếm chỗ, đợi đồ ăn tới.
Đệnh mệnh sắp xếp sao cho chúng ta lại đụng độ đám người Liễu Thanh Thanh, Hàn Thiên, Lưu Hạ Du, Mạc Kỳ Lâm, Đông Phương Hạo, Ngô Thừa Lâm đang ngồi ăn chung với nhau. Ngay trước bàn trống còn lại đằng sau. Không thể không đụng mặt nhau
Nhưng ta thì chỉ lo chuyện của ta. Miệng ăn bánh, mắt nhìn xung quanh. Hoàn toàn không để ý đến con người kia
“ A! Học trưởng, Anh Đào. Thật trùng hợp! Hai người cũng đến đây ăn hả? “ _ Là giọng nói ngọt ngào của Liễu Thanh Thanh
Nhưng ta thấy câu này nếu do Đông Phương Hạo nói ra ta còn thấy dễ nghe hơn. Ta nhớ hai ta có quen cô ta sao? Học chung lớp thì đã sao. Lớp có cả mấy chục học sinh cơ mà!
“ Phải “
Anh gật đầu. Quay sang nhìn ta đang cố ý bơ đám người kia thì phì cười.
Ta quay lại nhìn. Trực tiếp coi đám người kia là không khí. Mặt rất ngây thơ đưa cái bánh ngọt mình đang ăn lên trước mặt anh. Ý bảo anh cắn một miếng
Anh lại rất hiểu ý. Ngoan ngoãn mở miệng ra cắn một miếng bánh. Mắt vẫn nhìn ta, khóe môi cong lên ý cười.
Toàn bộ cặp mắt ở cantin dồn về phía chúng ta. Tiếng xì xào bàn tán nổi lên. Chẳng hạn như
... : “ Kia không phải là Vương hội trưởng kiêm học trưởng sao? “
... : “ Anh ấy là thần tượng của tui đó! “
... : “ Cô bé kia là ai vậy? Nghe nói anh ấy rất thích sạch sẽ mà cô ta... ba chấm - chấm hỏi “
...
Ta cũng vui vẻ cười theo, cười híp cả mắt, bảo anh:
“ Đồ ngọt rất tốt cho sức khỏe của anh! “
“ Ân~ Chúng ta đi “
Hai ta đi qua bàn bọn họ. Đến ngồi ở bàn phía sau là bàn không người duy nhất
Cantin vẫn chưa hết xôn xao. Kể cả bàn người!
“ Này, các cậu có thấy, động tác khi nãy, rất quen không? “ _ Đông Phương Hạo vui vẻ mở lời
“ Quen á? “ _ năm người đồng thanh nhìn Đông Phương Hạo
“ Ờ “ _ cậu ta gật đầu cái rụp, sau đó để tay lên trán theo kiểu che nắng giống Tôn Ngộ Không, suy nghĩ
“ Á-à- Bạch Thiên Băng! “ _ cậu ta búng tay, mắt đảo tới từng người
“ ... “ _ cả đồng loạt im lặng
“ Hàn Thiên, không phải lúc trước cậu hay bị thiếu đường sao? Tớ nhớ không lầm có lần cô ta từng đưa bánh lên miệng cho cậu ăn mà đúng không? “
“ Hả? “ _ Hàn Thiên hắn giật mình. Trong đầu đột nhiên xuất hiện một đoạn kí ức xưa
Hắn nhớ. Hôm đó là một buổi trưa hè nóng đến bức người, ánh mặt trời chiếu xuống chói chang. Dưới bóng râm cây anh đào là những thân ảnh đang ngồi đó thư giãn
Hôm đó trong người ta không được khỏe. Sắc mặt nhợt nhạt không còn được hồng hào như bình thường
Bạch Thiên Băng lúc đó mới làm xong một dĩa bánh ngọt, liền mang ra vườn vừa đọc sách dạy làm bánh vừa thưởng thức tác phẩm của mình.
Tiếng sách liên tục được lật đột nhiên dừng lại. Bạch Thiên Băng đưa mắt nhìn hắn đang dựa người vào thân cây, phát hiện ra sắc mặt hắn không tốt, đôi chân mày nhíu lại, sau đó giãn ra trở lại
Trong mơ màng hắn còn nhớ, một miếng bánh ngọt được đưa lên trước miệng hắn. Hắn nhìn nó một hồi, sau đó ngước mặt lên nhìn người đối diện. Chỉ thấy cô ta ấp úng
“ Ừm.. Đồ ngọt sẽ tốt cho sức khỏe của anh “
Sau đó hắn cũng không cự tuyệt. Mở miệng để cô ta đút bánh cho hắn.
Đúng là tốt hơn!
Cứ như vậy, mỗi lần thấy ta có vấn đề. Đều là ăn bánh do cô ta làm. Dần cũng trở thành thói quen. Kể cả khi Liễu Thanh Thanh xuất hiện, thói quen này vẫn không thay đổi
Cho đến một ngày, Liễu Thanh Thanh mang đến một dĩa bánh không khác gì dĩa bánh mà mọi khi Bạch Thiên Băng làm. Nói rằng hiện tại cô cũng đã biết làm bánh
Từ đó, mỗi lần Bạch Thiên Băng đưa bánh cho hắn, hắn đều mỗi lần hất văng dĩa bánh ra xa. Tiếng dĩa bị vỡ nghe thật chói tai, thật vô tâm, thật xót xa. Nhưng hắn thì chưa từng một lần để ý
Thế nhưng cô ta vẫn đều đặn, mỗi tuần đều đến tìm ta một lần.. Cho tới khi.. Bạch Thiên Băng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này
Hắn cũng phát hiện. Sau lần đưa bánh duy nhất ấy. Liễu Thanh Thanh chưa từng vào bếp, nhất là chưa từng làm bánh cho hắn ăn, hay cả không bao giờ nhắc đến hai chữ “ bánh ngọt “ nữa.
Hôm nay đệnh mệnh xui khiến sao lại khui ra chuyện này chứ!
Đang chìm trong suy nghĩ lại nghe thấy tiếng của Đông Phương Hạo vang lên:
“ À mà sao không thấy cô ta đâu nhỉ? Hay là cô ta không học trường này? “ _ dừng lại một chút _ “ Không đúng! Lúc trước cho dù khác trường, không phải cô ta cũng đến đây tìm cậu hay sao? “
“ Dừng.. “ _ Hàn Thiên hắn còn chưa kịp nói ra chữ ' lại ' thì giọng nói đằng sau đã khiến hắn dừng lại, lắng nghe
“ Bà à, bánh này là bánh anh đào mà? Nhưng sao con ăn nãy giờ lại chỉ thấy nó khá ngọt và có vị cherry nhưng chưa thấy vị anh đào xuất hiện? “
Tay hắn đang nâng cốc nước đột nhiên khựng lại. Năm người còn lại cũng khựng lại!
Hắn từ lâu đã biết. Dưới cantin này có làm loại bánh mà Bạch Thiên Băng hay làm. Hắn lâu lâu không thể chịu được vẫn hay lén ăn vài cái. Nhưng về vị thì thật không thể giống hoàn toàn vị mà cô ta đã làm.
Trước giờ ngoài hắn và mấy thằng bạn thân này của hắn ra thì chưa ai có thể nhận ra bánh cantin này làm tuy ngon không giống bánh anh đào. Loại bánh do Bạch Thiên Băng ngày đêm chế biến ra và chỉ có cô biết làm
Thế nhưng tại sao cô Vương Anh Đào kia có thể nhận ra. Hắn muốn xem, cô ta đang có ý gì
Cuộc nói chuyện lại tiếp tục:
“ Bà cũng cảm thấy bà làm nó không giống với chủ nhân của nó. Mà cả những người làm trong cantin này hay những người chủ tiệm bánh nổi tiếng. Hương vị mà họ làm không thể giống với hương vị mà bà từng được ăn! Haizz, nhưng giờ cô bé dạy bà làm món này từ tháng trước đã không còn xuất hiện nữa! “
Một câu chí mạng dành cho người ngồi bàn trước
Ta tiếp lời:
“ Hm... Bánh này rất khó làm... Ưm.. Hay là tối nay con về làm rồi mai mang lên cho bà thử xem có đúng vị không nha! “ _ ta đưa ra đề nghị, mặt rất hớn hở
“ Nhưng tờ giấy công thức ta không nhớ là đã để nó ở đâu rồi... “
Ta thấy bà ấy do dự. Còn tưởng là chuyện gì, thì ra là chuyện này
“ Không cần đâu. Con biết làm mà! “ _ lại cười híp mắt
“ Bà cứ yên tâm. Em ấy làm bánh anh đào rất ngon. Con đã ăn qua rồi. Bảo đảm hương vị y chang luôn. Haha “ _ anh tiếp lời, nháy mắt một cái. Đột nhiên girl trong cantin đồng loạt ' đổ '
“ Vậy nhờ con nha! “
“ Dạ “
Bà cười hiền. Sau đó quay người đi về phía bàn làm việc
Đột nhiên Đông Phương Hạo từ đâu bay qua bàn của bọn ta. Kéo ghế ngồi xuống nói chuyện tự nhiên như thật vậy!
“ Này này, nghe bảo tối nay cậu làm bánh hả? “ _ mặt cậu ta hớn hở
“ Phỏ..i gòi a~ ( Phải rồi a) “ _ ta vừa đưa thìa bánh vào miệng vừa trả lời
“ Cậu nể tình chúng ta là bạn học có duyên. Không biết tớ có may mắn được ăn thử không a~ ? “
“ Ân~ Mai mang đi cho! “
“ Tối nay tớ rất rảnh. Không biết đi đâu hay là tối tớ qua luôn nha! Bánh mới ra lò là ngon nhất “ _ cậu ta nói một lèo, ta nói một, cậu ta nói ba. Mặt thì vô cùng, vô cùng hớn hở
Ai đó: Có voi đòi tiên
“ Tùy cậu “ _ ngắn gọn, xúc tích
“ Tuyệt! “
“ ... “ Làm gì kích động dzữ dzậy
Ta giải quyết nhanh gọn hết đống đồ ăn trên bàn rồi cùng anh rời cantin
Lúc chúng ta đã đi khỏi. Đông Phương Hạo nói:
“ Chiều nay h. Không được tới trễ nha. Này là địa chỉ ....... ! “