Bữa ăn nhanh chóng kết thúc trong không khí vô cùng không thoải mái!
Ngoài ta và Đông Phương Hạo ra thì bảy người còn lại sắc mặt thâm trầm chẳng khác gì đưa đám cả
Không chịu nổi, ta đành viện cớ dọn đồ đạc mang vào trong bếp rửa.
Hừm. Ta cố tình tạo điều kiện cho mấy người hằm hằm hừ hừ giải quyết vấn đề. Không biết tận dụng gì hết. Lại kéo một lũ theo ta vào nhà bếp đòi phụ.
Phụ cái khỉ gì ta không thấy. Chỉ thấy ám khí lại tiếp tục xuất ra. Làm ta tốn rất nhiều hắc tuyến!
Hàn Thiên hắn đột nhiên đi ra khỏi nhà bếp, tay đút ống quần đi dọc theo phía hành lang.
Gió từ căn phòng khách kiểu Nhật thổi vào khiến tóc hắn bay bay. Mùi hương hoa anh đào theo cơn gió thoảng qua mũi hắn. Hương thơm thoảng qua, hắn lại tham lam hít thật sâu vào lên khắp sống mũi.
Hắn lần theo mùi hương theo gió mang tới, đi vào trong phòng, ra thẳng ngoài sân.
Cảnh tượng trước mắt hắn. Gió đêm mát rượi đập vào người, vào mặt. Hương thơm nhàn nhạt bay vào mũi. Và trước mặt hắn là một cây hoa anh đào hồng thắm đang xôn xao rung động theo gió. Vài cánh hoa không chịu nỗi đã buông xuôi, tùy chiều gió cuối đi.
Trông thật đẹp!
Cây hoa anh đào trước mặt. Nhưng trước mắt lại hiện lên hình ảnh của ai đó. Mái tóc xanh ngăn ngắn, đôi mắt xanh hồn nhiên. Dáng người nhỏ nhắn, còn có nụ cười trẻ thơ nữa!
Rồi lại nhớ đến bóng dáng, mùi hương, đến cả hơi ấm của ai đó! Người cùng hắn trưởng thành, cùng hắn chơi đùa, cùng nhau lớn lên! Người mà luôn luôn đi sau lưng hắn. Luôn ngồi cạnh hắn đút bánh cho hắn ăn. Còn có, luôn luôn cùng hắn ngồi dưới gốc cây đón gió đêm, nghe tiếng gió thổi vào lá cây kêu xào xạc, ngắm trăng, đếm sao. Bình yên nhắm mắt an tĩnh!
Mà trước mắt hắn bây giờ, cảnh tượng nơi đây thật quen thuộc. Có gió, có cây, có trăng, có sao, có sự yên tĩnh.
Hắn nhớ! Hắn nhớ những ngày tháng ấy! Nhớ người con gái ấy! Nhớ đến phát điên!
Kẽ liếm môi. Hương vị anh đào vẫn còn đọng lại trong khoang miệng, trong trí nhớ của hắn. Tại sao lại giống đến như vậy? Từ cách trình bày, đến kiểu chữ, rồi cả hương vị anh đào chỉ có người con gái ấy mới làm được!
Hắn cảm thấy mình thật lạc lõng. Nơi thanh tịnh như vậy lại chỉ có một mình hắn. Trước mặt hắn, bên cạnh hắn, sau lưng hắn từ lâu đã không còn bóng dáng người con gái ấy nữa. Tất cả là tại ai? Là tại hắn! Là hắn đã tự tay giết chết người con gái ấy! Tự tay hắn.. khiến người con gái ấy biến mất khỏi cuộc đời mình!...
Liễu Thanh Thanh không bao giờ cùng hắn làm những chuyện này! Từ khi quen nhau, những giây phút bên cạnh cô ta, với hắn đều là sự ồn ào, náo nhiệt,... Nhưng khi về đến nhà, sẽ cùng người con gái ấy yên tĩnh trở lại
Thói quen hình thành! Đến cuối cùng vẫn không thể bỏ! Những ngày đầu khi người con gái ấy không còn. Hắn khó chịu, thấp thỏm, hoàn toàn không tìm được sự bình yên nào nơi đây.
Hắn nghĩ, hắn sẽ quên mau. Nhưng không, càng ngày hắn càng nhớ nhung hơn bóng dáng người con gái ấy. Càng thèm khát hơn sự bình yên từ nơi người con gái ấy mang lại! Nhưng hắn lại vô lực. Không thể tìm lại được. Bởi vì.. âm dương cách biệt!
Hắn bắt đầu nghĩ lại. Tại sao hắn lại giết cô? Cô có tội gì? Cô đã làm gì hắn? Tại sao hắn lại chán ghét cô?
Là vì Liễu Thanh Thanh? Từ khi nào hắn lại đi hại người không đụng vào hắn vậy?! Hắn thừa nhận, cô bôi son chét phấn, cô điệu đà, cô làm trò hề trước mặt người ta, cô còn hại người!
Hại người? Nhưng đâu hại hắn! Trước mặt hắn, cô luôn nghe lời, luôn im lặng. Cô không làm gì hắn cả. Hơn nữa, hiện giờ hắn điều tra ra được, cô vốn dĩ có hại ai đâu? Cô là nạn nhân! Vậy tại sao hắn lại...
Đôi lông mày đau khổ nhăn lại, rồi bình thản dãn ra.
Là hắn không tốt. Từ khi có Liễu Thanh Thanh thì trong mắt hắn, hình ảnh cô vốn đã mờ nhạt nay còn không được hắn đem vào trong mắt. Cho nên kể cả khi ánh mắt cầu xin kia hướng đến hắn, hắn cũng không để tâm, không niệm tình giúp đỡ cô dù chỉ một lần!
Hắn rốt cuộc phải làm gì đây??? Hắn muốn cô!!!
Xào xạc.. Xào xạc..
“ ... “ Mùi hương này, cảm giác này.. Rất quen thuộc..
Suy nghĩ của hắn nhanh chóng bị cắt đứt bởi giọng nói vang lên từ phía sau:
“ Đang làm gì ở đây vậy? “
“ ... “ Hắn chết đứng. Là nó! Là giọng nói đó! Tất cả là của người con gái ấy! Cũng câu nói này, câu nói đầu tiên, duy nhất và cũng là cuối cùng của cô!
Tim hắn đập nhanh. Khuôn mặt đứng đờ. Thân thể như hóa đá. Hắn nặng nề quay đầu lại...
Là cô ta! Vương Anh Đào!
“ ... “ Đôi mắt hắn hơi cụp xuống.
Hắn sao vậy? Thất vọng? Thì ra không phải cô! Cô đã.. không còn nữa!
Hắn quay đầu trở lại, chuẩn bị khôi phục khí thế băng lãnh vốn có, thì đằng sau lại vang lên tiếng nói:
“ Hóng gió sao? Qua gốc cây bên kia ngồi kìa! “
“ ... “ Hắn nghe xong, hơi chấn động. Ta đã từ đằng sau vọt lên phía trước, ngồi dưới gốc cây anh đào rồi nhìn hắn, vẫy vẫy bảo hắn lại đây.
Đợi vài giây rốt cuộc hắn cũng nhấc chân lên đi lại đây.
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, không quên bày ra bộ dạng bất cần đời nhất có thể. Sau đó nhắm mắt lại.
Ta nhìn hắn, rồi nhìn lên trời, đếm: “ Một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao,.. Ngôi sao kia thất to, thật lấp lánh! “
Mắt hắn đột nhiên mở ra. Nhìn lên trời. Cảm giác quen thuộc ập về. Lại quay sang nhìn ta. Ta đã dựa lưng vào thân cây, nhắm mắt hứng gió mát rồi!
Cơn gió thổi ngang qua khiến mái tóc ta đung đưa theo nó. Hắn nhìn ta, trong lòng đều là sự bình yên từ lâu đã mất của hắn. Hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm rồi!
Khẽ quay người về phía ta. Nhìn mái tóc xanh đang bay bay theo gió của ta. Khẽ chạm vào nó, sau đó luồn những ngón tay vào sợi tóc và trượt nhẹ. Vươn tay tới đám tóc mái đang lộn xộn trên trán của, hất nhẹ nó sang một bên. Những ngón tay theo đó trượt xuống đôi mắt mắt xanh đang nhắm lại, khẽ vuốt.
Bàn tay lại trượt xuống một bên gò má, nhẹ nhàng vuốt. Tất cả hành động của hắn đều thận trọng, nhẹ nhàng như sợ người nào đó sẽ thức dậy và bắt gặp những hành động này của hắn.
Ngón tay như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua đôi môi đang mím chặt kia. Đặt lên môi hắn và liếm.
Tư vị thật không tệ. Mùi anh đào. Nói đúng hơn là hương vị quen thuộc nhưng chỉ ngửi chứ chưa bao giờ nếm qua của hắn!
Hình ảnh của người này tại sao lại giống như hình bóng của người con gái ấy trong mắt hắn đến như vậy. Cảm giác quen thuộc và bình yên của cô khiến hắn thật sự nhịn không được nữa. Cảm giác đã mất từ lâu nay tái hiện đã khiến lòng hắn cảm thấy khẩn trương, xôn xao.
Vòng tay qua cổ ta chống trên thân cây. Hắn khẽ nhắm mắt lại, từ từ cúi đầu xuống. Đến khi môi hắn gần chạm tới thì đằng sau phát ra một tiếng gọi mang theo sự tức giận và lạnh lùng khiến động tác của hắn dừng lại
“ Hàn Thiên! “
[SCOR]
_ Đoán đê đoán đê! Là ai gọi “ Hàn Thiên! “ a? - _ Mấy chap này mặn có rồi, ngọt cũng có rồi, chap sau cho giấm chua nha? Hắc hắc - _ Ừm, theo mấy nàng có H cho có H. Nhưng H không nhất thiết phải là Anh Đào với Tuấn Khải mà. Khỏi lo mất đi chong xoáng. Hai người này đến gần cuối rồi ta cho H. Không muộn ha?! - _ Có một bạn hỏi Tuấn Khải với Anh Đào bao nhiêu tuổi: . Tuấn Khải: . Anh Đào: - _ Vụ team, phong thư á. Cám ơn mọi người đã giải thích cho ta nha! - _ Đúng rồi. Truyện mới của ta á. Có thể chap với sẽ không có ấn tượng gì nhưng từ chap đi mong mọi người sẽ đọc thử vì từ chap đó mới bắt đầu viết Nữ phụ văn a~ - _ Hết dồi! Bái bai!
[SCOR]