Tôi cứ nghĩ, sau khi cô ấy nhìn thấy tôi, không buồn thì cũng vui, ít ra thì có thể nói rằng, đối với tôi cô ấy có chút cảm xúc. Nhưng tôi mãi không thể ngờ rằng, đó lại là một ánh mắt không thể xa cách hơn, không giống nư sự lạnh lùng thoáng qua của cô ấy, tôi lại cảm thấy cảm xúc trong mình bỗng dưng thay đổi mãnh liệt ở góc nhỏ nào đó, cảm giác khó chịu vô hình cứ tự nhiên mà xâm chiếm, cho tới khi tôi nhận ra sự thay đổi ở bản thân lớn thế nào, thì cũng biết được sự thay đổi của cô ấy không hề nhỏ hơn tôi dù một chút...
Có lẽ chúng tôi chỉ là… những con người đi lướt qua nhau, bị quấn lại bởi một sự cố vô tình, trong đống lộn xộn, chỉ có trách nhiệm an ủi lấy nhau, mãi mãi chẳng thể thay đổi bởi một người.
…
Người con trai kia…
Và người đó… hai chất mùi này không thể khiến cô loạn nhầm được…. phải chăng là…
Quay đầu lại, quay đầu lại nhìn đi…
Lục Chi đứng im một chỗ, khoảnh khắc vô tình vừa rồi, đã khiến cô như một người chết lặng…
Không phải, không phải cậu ta đâu mà, thử quay lại một chút thôi, một chút thôi…
Không đúng, đừng quay lại… mùi hương đặc biệt này, trong vạn người chỉ có một người, nhất định…là cậu ta…đừng quay lại…đừng khiến bản thân phải mềm lòng trức mặt người đó…
Hai bàn tay trắng nõn nắm chặt thật chặt, cách đấu tranh này chỉ khiến cô càng thêm rối trí, cuối cùng, một con người khác trong cô xuất hiện, nhường chỗ cho lí trí, Lục Chi bước thẳng, không một chút ngoái lại.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, tên vệ sĩ ban nãy liền ra ngay “hộ tống” cô lên xe, trong chiếc xe bảy chỗ đen xì xì ngoài mấy anh vệ sĩ và tên thầy giáo có nụ cười biến thái của cô, thì còn có cô và chẳng ai hết, tài xế đang đánh lái quay xe, Lục Chi thấy lạ bèn hỏi:
“Học trò kia của thầy đâu? Chúng ta không phải chờ sao?”
Ông thầy ngồi cạnh cười cười:
“Không phải chờ, cậu ta nhát gái ấy mà, thấy tôi nói trong xe có cô em xinh đẹp cậu ta liền bắt taxi biến mất rồi, tôi cũng không nói được, cậu học trò này, thường ngày rất thông minh, điểm yếu duy nhất của nó là… sợ động vật có vú hình trái cây, tôi cũng hết cách.”
Lục Chi im lặng hoàn toàn, cô không nghĩ một doanh nhân sẽ có cách suy nghx và lời nói…dân dã tới vậy.
“Em không muốn hỏi anh điều gì sao, anh đã kêu mẹ em đừng nói bất cứ điều gì về anh rồi mà? Ví dụ như là anh từ đâu tới, anh bao nhiêu tuổi, cung gì, có bạn gái chưa hoặc hỏi… tại sao trên đời lại có người đẹp trai như vậy…” Tên biến thái thầy giáo vuốt tóc tự mãn, Lục Chi nhìn thẳng, mặt nghiêm túc nói:
“Vâng, không muốn hỏi.”
“…” Đứng hình một lát nhìn Lục Chi, thầy giáo biến thái bắt đầu vỗ tay liên hồi:
“Thẳng thắn, thẳng thắn!! Anh đây rất thích, được, coi như em không thích anh nói, thì anh nhất định phải nói, em yên tâm, không phải vì anh không ga lăng, nhưng sau này anh sẽ chiều em hết mức, cho nên bây giờ có thể nghe lời anh một chút được chứ?”
“Không…” Lục Chi còn chưa nói xong hai chữ “hứng thú” đằng sau, tên biến thái thầy như đoán trước được, liền lập tức ngắt lời cô, giọng nói đầy kiêu ngạo vang lên:
“Tôi, tên là Thái Thế An, năm nay hai sáu tuổi, là tổng giám đốc của N.O Nhân Thượng, một công ty hoạt động bên Đức được năm năm, con người tôi rất đơn giản và sống giản dị, tuy đẹp trai ngời ngợi nhưng không hề lăng nhăng, tôi, một khi đã yêu, thì vô cùng chung thủy, em…”
“À, em cũng nên giới thiệu một chút.” Lục Chi cười nhẹ cắt đứt lời nói dai dẳng và còn tiếp của anh ta:
“Em là Vương Lục Chi, hiện đang học tại trường cấp ba chuyên ban ở quận số , mong rằng sau này chung ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
“A…đương nhiên, đương nhiên, tôi nhất định sẽ đưa em lên đỉnh…”
“…”
“…Đỉnh cao của vinh quang!!”
“…”
“Yên tâm.”
…
Trước khi đi lên khách sạn, Thái Thế An ngồi lại nhìn cô:
“Tôi nghĩ chúng ta tốt nhất nên lên trên đó cùng nhau, bây giờ là buổi đêm, vệ sĩ của tôi một tiếng nữa mới tới nơi, một mình tôi lên đó có chút bất tiện, nếu em đi cùng thì lại có thể sẽ không bị nghi ngờ.”
Lục Chi nhìn thấy ánh mắt anh ta rất nghiêm túc, nên đành nhận lời, không ngờ vừa mới đồng ý xong, anh ta đã đeo kính râm nắm tay cô kéo xuống, kéo cô vào trong lòng, ôm lên lầu.
Lục Chi tức phụt máu, nắm tay nắm thật chặt, cuối cùng vẫn là bất lực để Thái thế An đưa lên tận phòng…
…
“Em có thể ngủ ở đây.” Sau khi cài xong mã khóa, Thái Thế An nhìn cô cười mỉm nói.
“Không cần, giờ em sẽ về.” Lục Chi liền từ chối, cô chưa ngu tới mức này, nếu như có ngu thật, thì chắc chắn ở trước mặt hắn cô cũng không thể ngu được.
“Vậy…” Thái Thế An cười đầy bí ẩn tới gần cô. Lục Chi vẫn đứng nguyên tại chỗ, dùng ánh mắt không sợ thứ gì trên đời nhìn hắn.
“…Hoan nghênh em tới bất cứ lúc nào, chúng ta sẽ bắt đầu từ điều cơ bản nhất… yên tâm, anh sẽ rất từ từ, sẽ không để em phải chịu khổ…”
Không có cười, không một chút phản ứng, Thái Thế An lại thích thú như vậy, anh ta nói:
“Nếu như tới vào buổi đêm thì lại càng hoan nghênh, còn nữa, mật mã của của căn phòng là ngày sinh của em. Tạm biệt cô bé, chúc em có một giấc mơ đẹp sau khi lên giường.” Dứt lời, anh ta nhẹ nhàng đóng cửa trước mặt cô. Lục Chi lúc này mới thở được một hơi, quay người rời đi.
Ấn tượng duy nhất đối với hắn ta là…một tên biến thái không hơn không kém…
Nghĩ là như vậy, nhưng sau khi về Vũ gia, cô vẫn tìm kiếm thông tin của Thái Thế An trên mạng, tuy là thông tin không được nhiều, nhưng vẫn đủ để cô đánh giá con người này.
Quả thật, sau khi đọc vài bài báo, cô vô cùng bất ngờ. Biết là người mẹ vĩ đại của cô sẽ không đẻ cho cô học hỏi với một người có kiến thức kinh doanh tầm thường hoặc hạng trung. Nhưng, quả thật, đối với vị doanh nhân xếp thứ hai ngành đầu tư bên Châu Âu Thái Thế An thì cô hoàn toàn bất ngờ. Ngoài đời, quả thật anh ta hệt như một con người giang hồ và kiến thức hạn hẹp, nhưng không ngờ tên tuổi của anh ta lại hùng mạnh đến như vậy ở Châu Âu.
Dùng thời gian năm năm tuổi thanh xuân để đưa công ty lên đỉnh cao của Châu Âu, anh ta quả là con người đáng học hỏi.
Ít nhất thì mấy bài báo như vậy cũng có thể khiến góc nhìn của Lục Chi đối với tên biến thái này tích cực lên vài độ. Nhưng nếu thực sự muốn biết trình độ của anh ta, cô tốt nhất vẫn nên trực tiếp làm việc cùng.
…
Sáng hôm sau.
Sáng chủ nhật, Lục Chi được nghỉ ở nhà, cô tranh thủ thu dọn đồ đạc, cải trang một chút đi tới khách sạn nơi ở của Thái Thế An.
Lúc tới nơi, cô cứ có cảm giác ở nơi này lại có gì đó không ổn, nhưng không ổn gì, thì thực sự không biết, chỉ giống như lần ở thành phố E bị theo dõi, đúng vậy, cảm giác y hệt như vậy.
Để cho an toàn, Lục Chi nhnh chóng vào thang máy, sau đó ấn vài tầng liên tục, phải vài phút sau mới tới được phòng của Thái Thế An.
“Cộc, cộc…” Sau ha tiếng gõ, không thấy ai ra mở cửa, Lục Chi lại có cảm giác không an toàn mơ hồ, cô liền liều nhập mật mã, ai ngờ mở được cửa, trong phút giây căng như dây đàn đóng cửa lại, còn mông lung nghĩ rằng tên thầy giác đó đúng là quá quái dị. Không nghĩ tới quả thật lại đặt ngày sinh của cô là mật mã…
Quay ra… Căn phòng tối tăm không một bóng dáng, rèm cửa mờ ảo phất phơ, càng đi vào trong phòng khách càng cảm thấy có điều gì đó sắp sửa ập tới…
Khoan đã…
Lục Chi dừng chân, nhíu mày nhìn kĩ trên tường…
Cái chấm đỏ…
Có một cái chấm đỏ nho nhỏ trên bức tường hoa màu xám đang di chuyển, rất từ từ… Giống như là tia laze mà bọn con nít hay nghịch chĩa vào nhau vậy… Nhưng khoan đã, không giống, nhìn kĩ thì thấy, ánh sáng của nó đặc hơn thường, tia laze cũng không chỉ có một màu đỏ hoàn toàn, hơn nữa cách di chuyển của nó cũng rất từ từ.
Vấn đề là, tại sao lại có tia laze? Điểm xuất phát của nó là nơi nào?
Lẽ nào…
Khoan đã… dường như nó đang đi về phía cô, rất gần, rất gần…
Tim Lục Chi đập mạnh, đúng lúc cô định nhảy vọt tránh xa mối nguy hiểm mà mình vừa nghĩ tới, đột nhiên từ đâu xuất hiên một bóng đen nhanh như sói phi ra đem cô trốn sau bức tường gần đó.
Lục Chi bị che mắt, trời không thấy, đất không rõ, chỉ có khứu giác là vẫn hoạt động.
Cặp mũi nhạy cảm của cô lại mở cửa, đưa cô tới một vùng đất rừng núi bình lặng và chỉ có mùi hương của cây quế xanh dễ chịu…
Mùi hương quế rất gần, gần tới lục phủ ngũ tạng, gần tới sâu thẳng trái tim, gần tới mọi ngõ ngác trong tâm hồn…
Lục Chi ngạc nhiên nhận ra…
Không phải sự trùng hợp…hoàn toàn không…
Anh đã về.
Lâm Huy…
Lục Chi bị bao vây giữa vòng tay của Lâm Huy, nghe rõ từng nhịp đập của trái tim, tiếng động của hơi thở, tại sao… lại có cảm giác không muốn buông thoát ra…
“Đừng cử động, chúng ta chỉ cần như vậy một lúc thôi.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, lại một tiếng chuông nữa khiến Lục Chi sững sờ. Tim đập mạnh như thể một chút nữa thôi sẽ ngưng đập. Cảm giác khó tả cứ hòa quyện vào từng sợi dây thần kinh.
Cô nên làm gì? Phải làm sao để đối mặt với anh?
Không được, không được mềm lòng, cho dù có tốt thế nào, chắc chắn cũng không phải thật lòng, gần tới tuổi mười bảy, cho dù suy nghĩ cũng cần chín chắn, cô hông nên do dự như vậy. Lục Chi lòng như một mớ hỗn độn, các suy nghĩ cứ dần mọc lên, tình cảm và lí trí luôn khiến trí não nặng nhọc, và dường như trong cô chẳng thể có một thứ gì có thể hoàn toàn phó mặc cho trái tim mình giải quyết, sự đấu tranh giữa lí trí và tình cảm luôn luôn không có hồi kết, tất cả đều dang dở, nhưng Lục Chi nhớ, trước đây chưa lần nào phải như vậy, mỗi lần gặp chuyện gì đều có thể suy nghĩ lối giải quyết một cách thỏa đáng, lần này bỗng dưng khiến bản thân vào thế tương đương không chênh vênh, lại khiến bản thân cảm thấy bơ vơ vô cùng. Hơn nữa cô cang không hiểu, giữa gia đình và Lâm Huy, tại sao lại khiến cô phân vân? Không phải ngay từ đầu đã có đáp án rõ ràng rồi ư?
“Alex, tình hình sao rồi?” Giọng nói của Lâm Huy vang lên, lập tức đánh tan tất cả các suy nghĩ hiện tại của Lục Chi. Cô trầm mặc…Alex? Lâm Huy đang nó chuyện với ai?
“Bắt sống.” Đột nhiên, tiếng nói trong hẳn, sự lạnh lùng cũng không hề che dấu, Lục Chi như thấy được một con người quá lãnh khốc trong anh… Như vậy thì có thể nói, ‘việc đó’ đối với anh là hoàn toàn bình thường. Lục Chi cuối cùng cũng khẳng định, cô hoàn toàn chưa hiểu hết Lâm Huy, hoặc cũng có thể, một tí về anh cũng chưa hiểu.
Sau khi anh cúp điện thoại, Lục Chi từ từ buông tay ra, làm như không hề có chuyện gì, lạnh nhạt nhìn anh.
Lâm Huy có chút sững sờ…
Anh cảm thấy ánh mắt của cô khác ngày xưa rất nhiều, khong có sự nông nổi và kiêu ngạo, giờ đây tới cả nét buồn vui cũng đã bị ánh mắt ấy giấu kín. Nếu như không quen biết cô trước, anh chắc chắn sẽ nghĩ đây mới là con người thật của cô.
“Bọn họ là ai?” Cô làm như không hỏi, giọng nói lãnh đạm che giấu một tâm hồn đang vô cùng rắc rối.
Lâm Huy quay đi, mở rèm cửa he hé rồi ngó ra ngoài, khi cảm thấy an toàn rồi mới trả lời câu hỏi của cô:
“Thái Thế An không phải người bình thường, anh ta là doanh nhân đứng thứ hai của Châu Âu.”
Một câu nói đủ để cho Lục Chi hiểu ra... đúng là như vậy, một người tài giỏi như anh ta, bịt được miệng giới truyền thông Việt Nam rằng mình tới đây, nhưng cũng không thể bịt được tai mắt của bọn sát thủ Châu Âu.
Cuộc sống đi đâu cũng bị dòm ngó, quả thật rất khó chịu, bất đắc dĩ đem sinh mạng ra chơi trò hành động. Thái Thế An cũng giống như cô, anh ta đã chọn con đường này, thì phải đi tới cùng, luôn phải sẵn sàng đối mặt với mọi nguy hiểm.