Ánh nắng vàng ấm áp chiếu xuống ô cửa sổ của một căn hộ bình thường, rèm cửa xỏ bằng hạt quả lay động từng trận tạo thành âm thanh "Lách cách" vô cùng êm tai.
Một thiếu niên vô cùng tuyệt sắc đang nằm yên trên giường.
Gương mặt trắng nõn như ngọc, hàng mi dày cong vút, đôi môi hồng nhuận phân phất. Nếu không phải thiếu niên có mái tóc ngắn và khuôn ngực bằng phẳng thì người ta còn tưởng rằng đây là một cô gái xinh đẹp. Bớt chợt thiếu niên mở mắt ra, đôi con ngươi xinh đẹp lóe lên từng tia hoảng loạn.
Người này cũng không phải là người trước nữa.
Hoặc phải nói bây giờ là Liễu Yên Chi. Người đã chìm trong biển lửa không hiểu của cuốn tiểu thuyết ngôn tình.
Sau khi ổn định sự hoảng loạn của mình, Liễu Yên Chi liền phát hiện ra sự khác lạ.
Cô...hiện đang ở trong một căn phòng xa lạ!
Chuyện gì đã xảy ra?
Đây là bệnh viện?
Mọi người đã cứu cô khỏi đám lửa kì dị kia?
.....
Một đống câu hỏi dồn dập ập đến, nhưng lại không có đáp án.
Liễu Yên Chi nhíu mày đánh giá tình cảnh chung quanh, đến khi sờ thân thể của mình có bị làm sao không thì cô hoảng sợ phát hiện.
Ngực.... Biến mất rồi????
Tóc..... Cũng biến mất rồi???
Chẳng lẽ nói sau khi chìm trong đám lửa, bị thiêu mất ngực? Hoặc nói phẩu thuật thành đàn ông luôn a?
Tay nhanh chóng thò vào trong quần, không phát hiện ra vật như trong tưởng tượng mới thở phào một hơi.
Không nói hai lời, Liễu Yên Chi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, cô muốn xem dung mạo đáng sợ của mình sau khi bị thiêu lại thành dạng gì nữa, cả thân thể không có ngực này nữa.
Cô cũng đã chuẩn bị tốt tâm lí để nhận đả kích lần nữa rồi.
Nhưng khi nhìn vào trong gương, Liễu Yên Chi triệt để ngây người.
Xa lạ.
Đây rõ ràng là khuôn mặt xa lạ.
Đây.........
Lại đưa tay giật phang cái áo sơ mi trắng trên người, lát sau liền lộ ra một thân hình mảnh khảnh trắng noãn như bảo thạch, ngực bị nịt lại bằng tấm vải co dãn màu trắng. Cũng không như cô tưởng tượng bị thiêu mất.
Theo tấm vải nịt ngực bị tháo xuống, một đôi gò bồng tròn trịa bung ra bại lộ trong không khí, độ lớn phải lớn gấp đôi của Liễu Yên Chi lúc trước.
"......."
Liễu Yên Chi trợn tròn mắt, yên lặng nuốt một ngụm nước bọt. Trong đầu không tự chủ được hiện ra bốn chữ "Vưu vật nhân gian".
Nhưng cái quan trọng nhất ở đây, thân thể này không phải của cô.
Vậy đây là có chuyện gì xảy ra?
Liễu Yên Chi đưa tay sờ khuôn mặt xinh đẹp trong gương, lòng lo lắng. Trong đầu lại không tự chủ được nhớ lại cái cảnh bị ngọn lửa của cuốn tiểu thuyết kia bao quanh.
Liệu có phải do nó? Ý nghĩ hoang đường như vậy đến ngay cả cô cũng không muốn tin tưởng.
Thế nhưng sự việc lúc trước lại cứ hiện rõ mồn một khiến cô không thể hoài nghi độ xác thực của nó.
Bỗng nhiên đầu lại truyền đến một cơn đau dữ dội không báo trước, Liễu Yên ChI a một tiếng đau đớn ngồi phịch xuống, tiếp đó một loạt những kí ức xa lạ ùa vào trùng kích đại não của cô.
Lát sau cơn đau biến mất, cô thẩn thờ nhìn chằm chằm vào gương, trong lòng trống rỗng.
Những gì cô nhận được lúc nãy lại là kí ức hoàn toàn của người khác, phải nói là cái người mà cô đang "ở" đây.
Liễu Dương Dương, tuổi-con riêng của một gia đình giàu có, từ nhỏ đã bị mẹ ép phải làm con trai để lừa gạt làm người thừa kế, hiện giờ đang sống trong một căn hộ bình thường với mẹ mình, chờ chực được gia đình giàu có kia đồng ý nhận về.
Người này chưa từng gặp được cha ruột của mình, lại thêm ngày ngày bị mẹ nhồi nhét biết bao đạo lí giả, áp lực dồn dập tạo cho nguyên chủ một tính cách cao cao tại thượng coi thường người khác. Chí ít Liễu Yên Chi cảm nhận được sự mỉa mai tất cả mọi người của nguyên chủ, giống như cô đã từng trải qua hết thảy vậy.
Tá thi hoàn hồn?
Ngoài cái này ra Liễu Yên Chi không nghĩ đến sự việc nào thần kì vậy cả.
Cô.... Vậy mà đã chết? Còn nhập vào người khác nữa?
Nếu nói ra thì người ta cho rằng cô bị thần kinh cũng nên.
Liễu Yên Chi thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy hơi áy náy với nguyên chủ Liễu Dương Dương này.
Cướp cuộc sống của người khác là một chuyện đáng hận cỡ nào, cô biết..mạng sống trân quý nếu không kiếp trước cô cũng không chịu nhục mà cố sống tốt. Nhưng cô lại không có năng lực để quay lại.
"Liễu Dương Dương, nếu tôi đã nhập vào thân thể cô thì chứng tỏ tôi với cô có vận mệnh không thể thay đổi, thật ra tôi không muốn như vậy..... Mỗi người đều có cuộc sống của mình. Nhưng không thể thay đổi được nữa, để bù lại tôi sẽ cố sống tốt cuộc sống của cô, hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất....nhưng đó là bằng cách sống của tôi"
Sau khi lẩm bẩm tràng, Liễu Yên Chi cảm thấy đầu óc rất nhanh thông thoáng, giống như có cái gì đó giải thoát khỏi.
Cô khẽ mỉm cười, trong lòng rất nhanh tiếp nhận chuyện bản thân trở thành Liễu Dương Dương.
Thật ra cô cũng quá mệt mỏi với cuộc sống bi kịch kiếp trước rồi, được sống với một thân phận mới, dung mạo mới ít nhiều làm cô cảm thấy mới mẻ.
Chỉ là.......
Ánh mắt Liễu Yên Chi ảm đạm, cô vẫn không thể nào dứt bỏ chuyện quá khứ được.
Không biết sau khi nghe tin cô chết đi.... Liệu có còn ai nhớ đến cô, thương tâm cô không?
Tay nhanh chóng nịt lại ngực, chọn trong tủ một bộ quần áo thể thao con trai mặc vào. Rất nhanh cô lại biến trở về bộ dạng thiếu niên xinh đẹp mảnh mai lúc trước.
"Như vậy cũng không tệ....."
Đối với việc giả trai từ nhỏ của nguyên chủ, Liễu Yên Chi cũng không có bao nhiêu thành kiến. Nhưng nêu muốn yên bình thì vẫn nên để nguyên vậy vẫn tốt hơn.
Cô có cảm giác nếu bản thân tự tiện trở về làm con gái sẽ gặp đại họa từ gia đình giàu có quyền thế không biết tên kia và mẹ cô.
.......
Đang mải mê suy nghĩ thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một phụ nhân xinh đẹp cỡ , tuổi bước vào.
Liễu Yên Chi giật mình nhìn lại, cô biết người này là mẹ của nguyên chủ.
"Dương Dương.... Mẹ đã làm xong thủ tục rồi, mai con nhớ qua trường Hợp Cốc nhập học, đừng chậm trễ"
Trường Hợp Cốc?
Cố lục lại kí ức nhưng không thấy nói gì về việc nhập học trường Hợp Cốc của nguyên chủ, Liễu Yên Chi không hiểu nhưng không dám phản bác, vì cô biết nguyên chủ từ trước đến nay là một người rất nghe lời mẹ mình.
Kiểu như sai đâu đánh đó.
Thấy "con trai" không nói gì bà Liễu bỗng nhíu mày không vui, quát:
"Từ khi nào lại không có lễ phép như vậy"
Liễu Yên Chi cả kinh.
"Dạ... Con..con biết rồi"
"Con nên biết...mẹ chỉ muốn tốt cho con mà thôi, trường Hợp Cốc là một trường quý tộc có tiếng trong thành phố, mẹ xin lắm cha con mới chịu, đừng làm mẹ thất vọng"
Vỗ vai Liễu Dương Dương(bắt đầu từ bây giờ đổi nha) một cái, bà Liễu không cảm xúc rời khỏi, ánh mắt kia như thế nào cũng không giống nhìn con mình.
Lát sau Liễu Dương Dương thở phào một hơi, phát hiện lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Người phụ nữ này...... Quả thực rất đáng sợ a!! Lúc nãy cô còn không dám thở mạnh nữa.
Cuộc sống mới này...ê rằng không đơn giản như cô tưởng tượng rồi.
==============