Ai Nói Ta Là Phế Vật???

chương 8: dong binh đoàn ẩn thiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

" Lenh kenh. "

Các nàng đi được một chút thì nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía trước, càng tiến đến gần thì thì tiếng đánh nhau càng rõ. Hạ Nghi và Hàn Tuyết cũng chả quan tâm là mấy, cứ thế mà đi thẳng về phía trước. Nhưng Nguyệt Băng thì khác, nàng đâm chiêu suy nghĩ, đoàn người đó có phải liên quan đến cô nương kia hay không.

Nguyệt Băng cũng không kìm được lòng hiếu kì tò mò của mình và cũng muốn giúp họ, bèn lên tiếng :

" Đi. Đi xem một chút có chuyện gì. "

" Dạ. "

Hai người các nàng nghe vậy cũng không phản đối hay hỏi tại sao. Theo các nàng nghĩ có thể quan sát họ đánh nhau cũng là việc tốt. Mục đích các nàng là rèn luyện. Quan sát có thể các nàng tăng không ít kinh nghiệm về yêu thú, cũng dễ dàng hơn khi sau này có gặp phải yêu thú cũng sẽ không lúng túng sợ hãi, cũng sẽ dễ đối phó hơn. Thế thôi các nàng đã phấn chấn tinh thần hơn, đi nhanh hơn, tiếng đánh nhau cũng càng lớn hơn.

" Lenh kenh. "

" A. "

Một tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên, cùng lúc một tiếng la thất thanh cùng lo lắng phát lên :

" Tử Ngọc. "

Khi đến nơi đập vào mắt các nàng là bốn người, hai nam hai nữ, ba yêu thú, ba người đã trọng thương, một đã mất sức chiến đấu, hai linh thú cấp , một thánh thú cấp .

Linh thú cấp = Sơ cấp cấp .

Thánh thú cấp = Trung cấp cấp .

Hai linh thú là Phong Đằng thuộc hệ Phong, hình dáng khá giống ong hút mật nhưng nó có một màu đen kể cả cánh cũng đen nốt, có vài chấm vàng và trắng nhỏ li ti trên cánh.

Thánh thú là Hồ Điệp Ngưu Giáp có màu hồng phấn làm chủ, trên đầu có hai cái sừng giống con trâu, cánh thì cứng như sắt, chỉ cần nó đánh trúng... nhẹ thì thiếu vài thứ trên cơ thể, nặng thì thành thịt nát xương tan, không chết cũng tàn phế.

Cô nương tên Tử Ngọc kia bị linh thú đánh bay ra và cũng có lực chiến đấu thấp nhất. Tử Ngọc đụng trúng cái cây phía sau, té xuống đất "phốc" nàng phun ra một ngụn máu tươi, Tử Ngọc gắng nặn ra nụ cười đẹp nhất so với khóc càng khó coi hơn :

" Muội không.... " Chưa nói hết câu thì mặt nàng đã biến sắc, vội hét lên :

" Cận thận. "

Do Từ Huyên phân tâm lo lắng cho Tử Ngọc mà không chú ý Hồ Điệp Ngưu Giáp phía sau mình. Nguyệt Băng thấy không không ổn lên tích tựu thành một hoả cầu đánh lại Hồ Điệp Ngưu Giáp, phá giải một đòn trí mạng cho Từ Huyên.

Từ Huyên thì mặt đã trắng bệch ra, nếu cô nương đó không ra tay thì hắn đã chết luôn, nhìn Nguyệt Băng chân thành nói :

" Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp. Ân cứu mạng này ta sẽ mãi không quên. "

Nguyệt Băng liếc nhìn Từ Huyên một cái nhẹ gật đầu, coi như là câu trả lời, nàng nhìn một đám người Tử Ngọc, lạnh nhạt nói :

" Các ngươi tránh ra đi, nghỉ một chút, ta sẽ giải quyết. "

Dạ Thương khó xử không biết làm sao cho phải, không quen không biết, ra ta cứu giúp thì đã đa tạ lắm rồi, giờ làm phiền giải quyết rắc rối nữa thì không hay, ấp a ấp úp nói :

" Nhưng không được... Yêu thú này... Sẽ khó đối phó... Một mình cô nương... "

Nguyệt Băng làm như không nghe thấy, phân phó Hạ Nghi, Hàn Tuyết giúp họ tìm chỗ an toàn ngồi nghỉ xong cũng gia nhập cuộc chiến.

Thấy người ta mặc kệ không nghe, cũng không biết làm gì khác đành lắc đầu đi vào, cũmg hơn lo vì các nàng trong khoảng mười lăm mười sáu. Hạ Nghi và Hàn Tuyết giúp họ xong cũng ra đối phó với yêu thú, hai người hai con yêu thú Phong Đằng.

Nguyệt Băng không nói nhiều càng không dư hơi quan tâm, dùng Liệt Hoả thiêu đốt Hồ Điệp Ngưu Giáp thành đóng tro tàn, chỉ còn mỗi tinh thạch.

Thánh thú thì bắt đầu đã có tinh thạch.

Thần thú thú thì đã có linh thức có nói chuyện cùng con người, thần thú cũng có thể hoá thành người nhưng còn tuỳ vào nó.

Huyễn thú có thể hoá thành người, sức mạnh lớn vô cùng.

Hạ Nghi cùng Hàn Tuyết thì hơn lâu một chút so với Nguyệt Băng. Hàn Tuyết rút kiếm ra nếu nhìn kĩ thì đó cũng là bảo kiếm có thần khí, là do lúc đưa nhẫn không gian Nguyệt Băng đưa luôn cây kiếm này để phòng thân. Là một cây kiếm có màu xanh lá, đuôi kiếm có một viên ngọc màu trắng trong suốt, ngay tay cầm có một bông hoa Lưu Ly được khắc tinh xảo giống như thật, thân kiếm có ba đường chỉ màu trắng chạy thẳng đến mũi kiếm, nhìn rất đẹp.

Hàn Tuyết cũng không sợ hãi hay lo lắng gì mà tiến thẳng đến một con Phong Đằng với tốc độ cực nhanh, chém một nhát đứt liền đôi cánh ra của Phong Đằng và " Bịch " rớt xuống đất một cái, nàng truyền kiếm khí vào kiếm, chém thẳng vào Phong Đằng đứt thành làm hai nữa.

Hạ Nghi thì càng khỏi nói, nàng dùng ma pháp hệ Thuỷ của nàng tạo thành thuỷ cầu cực lớn giam cầm một con Phong Đằng còn lại. Nhìn vậy thôi, nhưng nó có sức tấn công không hề nhẹ, bằng trong quả thuỷ cầu đó có vô vàng con dao nhỏ vô hình tấn công, làm nguyên mình Phong Đằng chi chít các vết thương lớn nhỏ, trong mấy chóc quả cầu nước màu lam đã thành màu đỏ tươi. Khi Hạ Nghi thu huyền lực lại, nguyên người Phong Đằng đầy vết thương không chỗ nào không có, đôi cánh cũng bị cắt không còn gì, chỉ còn chút xíu đủ nhận biết con này " đã từng " có cánh.

Giải quyết xong xui, ba người các nàng tiến lại chỗ đám người đang nghỉ ngơi trong tình trạng hoá đá há hốc mồn trợn mắt nhìn các nàng. Nguyệt Băng đưa họ mỗi người một viên đan dược trị thương, đám người đó càng trợn mắt lợi hại hơn, trừng mắt nhìn viên đan dược trong tay. Đan dược đó ! Cấp ba nha ! Mà đám người đâu biết đó là cấp thấp nhất mà Nguyệt Băng có thì họ còn sốc thế nào đây.

Nguyệt Băng liếc nhìn tình trạng của họ, lạnh lùng nói :

" Uống đi. "

Lưu Bích là người hồi hồn nhanh nhất, rồi nhìn viên đan dược rồi nhìn Nguyệt Băng không biết có nên uống hay không, dù họ bị thương không nhẹ thật nhưng rất khó xử nha. Vì đan dược rất quý, giá càng không rẻ.

Hạ Nghi thấy họ còn đang phân vân, không khỏi vội vàng lên tiếng :

" Uống nhanh đi. Vết thương của các người không hề nhẹ đâu a ! "

Hàn Tuyết thấy còn không phản ứng gì, nhịn không được chen vào, nói :

" Uống nhanh một chút. Đừng ngại, đó đối với tỷ tỷ ta không đáng là gì. "

Mắt thấy các nàng kiên quyết như vậy thì cũng không chần chừ nữa nữa, khi uống vào các vết thương nganh chóng lành lại, làm đám người Dạ Thương ngạc nhiên với kết quả này. Vì đan dược cấp không có hiệu quả nhanh như vậy dù đan dược cấp cao cấp, trừ phi là đan dược cấp cực phẩm gần như bằng đan dược cấp mới có thể. Như vậy cũng đủ đoán thực lực của các nàng rất mạnh, còn hơn bốn người họ, có khi còn mạnh hơn đại ca.

Dạ Thương đang tâm hồn đang treo trên cây thì bỗng nhớ là chưa cảm tạ người ta, định lên tiếng thì nghe tiếng hét từ xa vội lại, kèm theo tiếng khóc nức nở, nói :

" Mọi người ơi, muội đưa đại ca đi đến rồi ! Mọi người có sao sao không ? Có bị thương chỗ nào không ? Đợi chút, muội và đại ca đang đến ! Hức... hức... hức... "

Mọi nguời nhất tề đồng loạt quay lại nhìn, sáu người kích động, bốn người Dạ Thương, Tử Huyên, Lưu Bích, Tử Ngọc kích động không thôi khi thấy một nam một nữ kia. Hạ Nghi, Hàn Tuyết kích động khi thấy nữ tử đang đi kế nam tử kia là cái người vô duyên vô cớ đụng trúng tỷ tỷ nàng. Một người còn lại đang lạnh nhạt liếc nhìn là Nguyệt Băng nhìn một nam một nữ kia và đánh giá nam tử đó.

Nam tử đó là một nam tử khôi ngô tuấn tú, mái tóc đen mượt được buộc cố định trên đỉnh đầu, cùng làn da trắng như sữa, và đôi môi mỏng hấp dẫn bao ánh nhìn, cùng cái mũi cân xứng với khuôn mặt, vận trường bào màu đen tuyền toát lên khí chất tao nhã mà mạnh mẽ mà kiên cường, càng làm cho người ta cảm thấy huyền bí ( thua anh nam chính nhiều ơi là nhiều ). Đặt biệt đã là chiến sĩ Trung Hạ Sĩ Chiến cấp , trong khoảng hai mươi hai mốt rồi. Đúng là không tệ.

Nam tử đó vừa đi lại chỗ đám người Dạ Thương, vừa đánh giá các nàng.

Một người có vẻ như trẻ con, khá tinh nghịc với khuôn mặt bút bê ngây thơ, trong sáng đáng yêu, vận y phục màu vàng nhạt đứng bên phải.

Một người đứng bên trái với khuôn mặt kiều diễm, e lệ, thanh khiết, trong khá trầm tĩnh, vận y phục màu hồng phấn. Đó là Hạ Nghi cùng Hàn Tuyết.

Khi nam tử nhìn người đứng ở giữa thì kinh ngạc há hốc mồm, là một cái nữ tử xinh đẹp kiều diễm như hoa như ngọc, đôi mắt long lanh xinh đẹp nhưng lại không có cảm xúc như mặt hồ tĩnh lặng sâu không đáy, kết hợp với khuôn mặt lạnh nhạt bất cần đời không quan tâm kia, cùng với y phục lam nhạt, tựa như càng lại gần càng thấy xa cách, càng tôn lên vẻ đẹp động lòng người như thiên tiên băng giá, lạnh lùng mà trong trẻo, kia là Nguyệt Băng.

Đi đến bốn cái con người kia, cẩn thận quan sát, có chút lo lắng xen chất vấn, hỏi :

" Các ngươi có bị thương cái gì không ? Đánh không được thì chạy, hà tất cố chấp đánh ? Rồi bị thương ? Rồi để người khác lo lắng không yên ? Không thể tìm ta sao ? "

" Đệ... Đệ xin lỗi. Đệ sẽ chú ý. " Dạ Thương cúi gầm mặt nhỏ giọng nói.

" Đại ca ! Đừng trách huynh ấy, do chúng muội không cẩn thận mới xảy ra chuyện. " Lưu Bích cũng lên tiếng nhận lỗi.

" Ca ca, đừng nóng, tụi đã không sao, cũng không để xảy ra chuyện như thế nữa. " Tử Ngọc cũng nhẹ lên tiếng cầu tình ca ca nàng.

" Đại ca, bớt giận, tụi đệ biết huynh lo lắng cho tụi đệ, nhưng cũng không có gì đáng ngại nữa. Đều nhờ ơn ba vị cô nương kia. " Tử Huyên vừa nói vừa nhìn ba vị kia đang ngóng lơ như không liên quan tới mình, nhưng cũng cảm tạ vô cùng.

" Đại ca, đừng trách họ, tất cả đều tại muội. Ô... ô... ô... Nếu... Nếu muội không đụng phải Hồ Điệp Ngưu Giác thì không xảy ra chuyện gì, hức... hức... , cũng không dẫn đến hai cái Phong Đằng kia tấn công, thì họ cũng không bị thương. Hức... hức... Đại ca, huynh đừng trách, có trách thì hãy trách muội, tất cả lỗi là muội gây ra. Ô... ô... ô... " Nữ tử đi đến nức nở nói.

" Ngọc Mẫn... " Bốn cái con người kia đồng thanh lên tiếng, sợ đại ca sẽ trách phạt nàng.

" Ca ca, đừng trách nàng nha. " Tử Ngọc nỉ non cái con người được kêu là đại ca kia.

" Haizz... Thôi bỏ đi, không nói nữa. " Nói rồi hắn xoay người lại chỗ các nàng, chân thành nói :

" Đa tạ chư vị đã ra tay cứu giúp. Tại hạ là Tử Hoàn, đội trưởng dong binh đoàn Ẩn Thiên. "

" Chào đại ca. Muội là Hạ Nghi là nha hoàn của tỷ tỷ. " Hạ Nghi cũng vui vẻ giới thiệu.

Hàn Tuyết cũng vui vẻ chào hỏi :

" Muội là Hàn Tuyết cũng là nha hoàn của tỷ tỷ. " Rồi quay lại chỉ chỉ Nguyệt Băng nói :

" Đây là tỷ tỷ cũng là tiểu thư của bọn muội, khuê danh Nguyện Băng. "

Nguyệt Băng nhíu mày rồi cũng gật nhẹ đầu coi như đã trả lời. Rồi quay bước hướng Dạ Thương đi tới, đưa cho Dạ Thương là tinh thạch cấp thấp cấp của Hồ Điệp Ngưu Giáp.

Thánh thú => Tinh thạch cấp thấp.

Thần thú => Tinh thạch trung cấp.

Huyễn thú => Tinh thạch cao cấp.

=> Dùng để khảm vũ khí, hấp thu huyền lực của huyền thú giúp tăng huyền khí, chiến khí, kiếm khí để tăng hoặc cũng cố lại huyền lực mới tấn chức cũng có thể tấn chức.

Dạ Thương ngơ ngác nhìn Nguyệt Băng hành động, nhìn rồi lại nhìn, trừng rồi lại trừng, không lên tiếng.

Nguyệt Băng thấy Dạ Thương không phản ứng gì thì lạnh nhạt nói :

" Cầm. "

Nghe Nguyệt Băng nói, Dạ Thương mới hoàn hồn, vội nói :

" Không được đâu. Đó là thành quả cô nương tiêu diệt thánh thú mới có. Ta không thể nhận lấy được. "

Nguyệt Băng không nói gì, nhét tinh thạch vào tay Dạ Thương. Mắt thấy Nguyệt Băng làm vậy thì đơ người, trừng mắt nhìn cái thứ gọi là tinh thạch trong tay mình. Cũng nhanh lôi hồn về xác thì đã thấy Nguyệt Băng quay người đi, định kêu Nguyệt Băng trả lại tinh thạch thì Nguyệt Băng cướp lời nói trước :

" Ngươi cứ lấy, ta không cần. "

Rồi quay người hướng bên trong đi tiếp, Tử Hoàn thấy Nguyệt Băng sắp đi thì cũng về xác trước cái hành đó của Nguyệt Băng, vội vàng nói :

" Cô nương, chậm đã... "

Chưa nói xong thì Nguyệt Băng ngắt lới, lạnh nhạt nói mà không quay đầu lại :

" Đưa họ về nghỉ ngơi sẽ khoẻ. " Dừng một chút Nguyệt Băng nói tiếp :

" Ngọc Mẫn, hẹn ngày tái ngộ. "

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio