"Sư huynh không cần phải lo lắng.
Sở chân nhân vẫn hay như vậy, ngài ấy vẫn còn tâm tính thiếu niên, thích đi đâu thì đi, chẳng bao giờ nói trước cho ai biết đâu.
Có khi đi cả năm trời, ngay cả sư huynh của ngài ấy cũng tìm không ra nữa là."
Thấy đạo đồng hay đi theo Sở Tranh cam đoan thao thao bất tuyệt, Phù Uyên đành yên lòng hơn một chút, vội vàng chạy đến Vấn Tiên đường.
Vừa đến cửa, chưa gì y đã tông thẳng vào một nam đệ tử...!không đúng, là y bị một nam đệ tử tông vào.
Người nọ trông mới chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi sở hữu mặt mày tuấn tú sáng sủa, ăn vận lụa là sang quý, đích thị là con cháu thế gia.
Vẻ mặt gã rất khó coi, cúi đầu khinh khỉnh nhìn Phù Uyên, còn mở miệng cười quái gở.
"Ngươi! Có biết bổn thiếu gia ghét nhất là bị người khác đụng chạm không? Tởm chết đi được."
Mấy người ngồi trong lớp học nghe vậy thì tính hóng hớt bộc phát, ai nấy đều rướn dài cổ ra, không ít người còn tiếc cho Phù Uyên xui xẻo.
Nghe qua là nhân vật khó chọc vào đấy!
Tính cả cái lần rơi vào ổ buôn người kia, thì đây là lần thứ hai Phù Uyên gặp phải cái kiểu chèn ép kinh điển này, kinh nghiệm đối phó không nhiều nên phản ứng hơi chậm chạp.
Chờ đến khi y phản ứng lại thì đã bị người ta đẩy một phát, suýt thì ngã ngửa.
Phù Uyên: "Vị đồng học này, ngươi ghét nhất người khác chạm vào người, sao còn chủ động vươn tay ra đụng chạm?"
"Ngươi...!Ngươi dám? Ngươi có biết ta là ai không??? Á! Đứng lại!!!"
Phù Uyên chẳng thèm để ý gã ta, thong dong về vị trí của mình.
Chẳng ngờ kẻ nọ lại cắn không biết buông, đi tới đổi chỗ với người ngồi cạnh Phù Uyên, hùng hổ nhìn chằm chằm y.
Phù Uyên mặc kệ.
Hôm nay Diệp Bạch Thanh không tới, chỗ phía trước đột nhiên trống không khiến Phù Uyên thấy không quen.
Sư tiên hôm nay là một vị tiên quân trong tông, tên là Giang Tư Dư.
Biệt hiệu của y là Vô Tình tiên quân, nghe nói là bởi vì y tu theo vô tình đạo.
Mà nhìn qua, trông người này cũng giống vô tình thật...!Giang Tư Dư điểm danh xong cũng chẳng nói chẳng rằng mà vung tay một cái, thoáng chốc trên bàn của các đệ tử đã xuất hiện một tờ giấy vàng chỉ to hơn bàn tay một chút.
Giang Tư Dư chỉ thoáng nhìn biểu tình hoài nghi của mấy đệ tử phía dưới một chút rồi dời đi.
Y đọc thầm một câu gì đó rồi trên tay bỗng dưng xuất hiện một cuộn giấy ánh lên kim quang.
"Tự cảm!"
Nam nhân lạnh lùng cất lời, sau đó vung cuộn giấy sang bên.
Cuộn giấy lơ lửng trên không trung rồi tự động mở ra, một phù chú cứ thế hiện lên trước mắt bao nhiêu đệ tử.
Thấy phù chú, sắc mặt của đa phần các đệ tử đều như gặp phải đại dịch.
Hiếm khi Phù Uyên thấy được phù chú, thế nên hai mắt y lập tức sáng lên, bắt đầu nghiêm túc quan sát.
Phù chú nọ được vẽ trên giấy, nét bút phức tạp, nếu Phù Uyên không lầm thì người vẽ chỉ dùng một nét bút duy nhất.
Phù Uyên nhìn hồi lâu mới nhận ra đó là một làn sương được vẽ cách điệu.
Nếu y không nhìn lầm.
Y vươn tay cầm cây bút lông trong ống trúc, lấy mực rồi bắt đầu vẽ.
Không đầy nửa canh giờ sau, Phù Uyên đã vẽ xong bức phù.
Ngẩng đầu nhìn bức mẫu liền thấy giống hệt.
Cả lớp vẫn đang sột soạt vẽ vời, chưa ai làm xong trước Phù Uyên.
Gã đệ tử thế gia ngồi bên thấy bức phù của Phù Uyên thì trợn tròn mắt.
Sau đó gã len lén nhìn lên phía sư tiên, thấy vị này đang nhắm mắt dưỡng thần thì không khỏi có chút đắc ý.
Bàn tay đang cầm bút của gã lật lên, thi triển một phép thuật nhỏ, tráo đổi bức vẽ của Phù Uyên và gã với nhau.
Gã phấn khích lên tiếng: "Sư tiên! Đệ tử đã vẽ xong rồi!"
Giang Tư Dư mở mắt ra, dùng phép thuật thu lại bức phù trên bàn của gã đệ tử thế gia.
Khi nhìn thấy rõ bức phù, giương mặt vốn lạnh như băng không chút biểu cảm dư thừa của Giang Tư Dư thoáng hiện lên nét king ngạc.
Phù Uyên ở dưới bắt được nét kinh ngạc đó thì không khỏi căng thẳng.
Giang Tư Dư trầm ngâm một lát, sau đó truyền linh khí vào bức phù mới thu thập được.
Các đệ tử gần như ngừng hít thở khi thấy hình vẽ trong bức phù rời ra khỏi mặt giấy, sau đó là một luồng sáng chói lòa đột ngột xuất hiện.
Mọi người theo bản năng che mắt, tới khi cảm nhận được ánh sáng kia biến mất thì mở mắt ra, bị cảnh tượng mù sương đến độ duỗi tay không thấy năm ngón làm cho choáng váng.
Rõ ràng đây là một phù chú tạo ra sương mù che mắt, người vẽ phù đã làm rất tốt.
Sương mờ rất nhanh tản đi, Giang Tư Dư hài lòng chỉ về phía đệ tử bên cạnh Phù Uyên, hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Thưa sư tiên, đệ tử tên Lâm Minh!" Lâm Minh hớn hở đáp.
"Ngươi dùng mấy nét để hoàn thành bức phù?" Giang Tư Dư híp mắt hỏi.
Thế là Lâm Minh liền hớn hở giải thích gã đã dùng biết bao nhiêu công sức cho "những" nét vẽ của mình, rồi thì miêu tả lại các nét vẽ phức tạp ra sao, nói phét mà cứ như thật...!Nghe gã ba hoa, sắc mặt Giang Tư Dư liền tối sầm lại, hỏi: "Ta hỏi ngươi, bức phù này là ai vẽ?"
Lâm Minh chột dạ cúi đầu, song vẫn ngoan cố đáp: "Là đệ tử vẽ..."
Giang Tư Dư lạnh lùng đáp: "Dối trên gạt dưới, ngươi xem thường bổn tiên quân sao? Người như ngươi không xứng ở lại Vấn Tiên đường, xứng đáng bị trục xuất ra khỏi Vô Cực tiên tông!"
Người này vừa dứt lời liền có một cơn lốc vô hình cuốn lấy Lâm Minh ra khỏi phòng học.
Các đệ tử chứng kiến một màn này đều sợ ngu người, ai nấy đều biết Giang Tư Dư hành sự dứt khoát vô tình nhưng đều không ngờ rằng y sẽ thẳng tay loại trừ Lâm Minh vốn có mặt mũi chỗ Lục tông chủ như vậy.
Hơn nữa, hành vi gian dối của Lâm Minh tuy có sai nhưng không đến nỗi phải chịu hình phạt trục xuất, làm vậy là quá không hợp tình hợp lí.
Song, chẳng ai dám lên tiếng ý kiến.
Không đợi Giang Tư Dư tiếp tục truy hỏi, Phù Uyên đã tự mình lên tiếng.
.
Truyện Đam Mỹ
"Tiên quân.
Bức phù ban nãy là của đệ tử, vẽ bằng một nét duy nhất."
Các đệ tử ồ lên.
Mọi người kinh ngạc, dồn dập nhìn về phía Phù Uyên.
Nét mặt Giang Tư Dư dịu hơn một chút, nói: "Ồ, hình như ngươi là đệ tử của kiếm tiên Sở Tranh? Nhìn qua cũng chỉ mới tầm mười tuổi, còn chưa đột phá tầng hai của Luyện khí kì...!không ngờ ngươi cũng có chút năng lực đấy? Ngươi đã luyện tập rất nhiều sao?"
Cảm xúc trong lòng Phù Uyên thế mà lại là có chút tự hào khi nghe được hai từ "kiếm tiên" từ chỗ Giang Tư Dư.
Y đáp: "Không có, đây là lần đầu đệ tử vẽ phù."
"Vậy sao? Ta thật sự không nhìn ra đấy." Giang Tư Dư nhướn mày.
Phù Uyên cảm thấy ánh mắt của vị "Vô Tình tiên quân" này nhìn mình rất chi là vừa lòng lại còn có chút nóng rực, bèn cúi đầu giả vờ không thấy.
Y cảm thấy bản thân mình chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi, ánh mắt này y thực sự không dám nhận đâu!
Nhờ một buổi này, Phù Uyên cuối cùng cũng xác định được hướng đi sau này của mình là phù tu, chỉ chờ nói với sư tôn nữa thôi.
Không biết sư tôn đã đi đâu nữa!
...
Buổi chiều không có giờ học, Phù Uyên trái lo phải nghĩ vẫn miễn cưỡng hỏi đường đi An Nhiên cư tìm "sư bá" của mình.
Chỗ của Cố Trường An không quá lớn nhưng lại rất riêng biệt ở phía bắc tông môn, đi mấy vòng trong rừng trúc âm u mới tìm thấy.
Đạo đồng dẫn Phù Uyên đến thư phòng của Cố Trường An.
Thực tình, Phù Uyên rất không muốn nhìn thấy Cố Trường An.
Bởi vì y sẽ không có cách nào bình tĩnh trước thù hận.
Nhưng Cố Trường An lại có thể biết Sở Tranh đang ở đâu, thế nên y không thể không đến tìm hắn.
Lúc nhìn thấy Phù Uyên, Cố Trường An hơi khựng lại.
Thiếu niên mới chỉ có mười tuổi nhưng gương mặt cũng đã bắt đầu rõ nét, khiến cho Cố Trường An loáng thoáng thấy được bóng dáng cố nhân trong kí mắt hắn hiện ra một tia vặn vẹo hung tợn rồi biến mất.
"Ngươi nói đã gần một tuần không thấy sư đệ ta sao?" Hắn hỏi.
Phù Uyên gật đầu, rồi trầm tư.
Cố Trường An liền ôn hòa nói tiếp: "Sư đệ ta tính tình đặc biệt, thi thoảng biến mất như vậy cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Thường thì hai tuần hắn sẽ về, ngươi không cần phải lo lắng đâu."
Phù Uyên phát chán với vẻ ôn hòa giả tạo của Cố Trường An, thẳng thắn chất vấn: "Sư bá, ta hỏi rằng tối đó ngươi có gặp được sư tôn ta hay không, chứ không phải hỏi hắn bao giờ quay trở lại."
Vẻ mặt Cố Trường An thoáng cứng đờ.
Phù Uyên lặng lẽ nhìn hắn.
Một lúc sau, Cố Trường An mới nói: "Phù Uyên, ngươi không thể làm được gì cho sư tôn ngươi đâu.
Thân là sư bá, ta khuyên ngươi thành thật quay về đi thôi."
Giọng Phù Uyên lạnh hẳn đi.
"Sư tôn ta gặp chuyện?"
Cố Trường An: "Ta nói phải thì ngươi sẽ làm được gì sao?"
Phù Uyên giận sôi lên, không màng gì cả mà chất vấn đối phương: "Nếu sư tôn ta gặp chuyện thật thì sao sư bá có thể thản nhiên như vậy được?"
"Nếu ta lo được thì đã không ở đây để ngươi hỏi rồi!" - Cố Trường An lạnh giọng đáp.
"Nói cho ngươi biết, Sở Tranh có thể sẽ không bao giờ quay trở lại nữa!".