Thương thế của Đình Đình không nghiêm trọng, triệu chứng chấn động não nhẹ nhanh chóng được loại trừ, ngay tối hôm đó cô đã tỉnh táo. Chính xác là cô đã sớm khôi phục được ý thức nhưng không muốn mở mắt. Mọi chuyện xảy ra trong phòng bệnh chiều hôm đấy, cô nằm trên giường bệnh nghe không sót một chữ.
Hoắc Quý Ân trông coi suốt mấy tiếng, cuối cùng cũng thấy em gái thức dậy, vẻ mặt anh có chút thả lỏng, hỏi: “ Sao rồi”.
Hoắc Đình Đình im lặng, nghiêng đầu… nhắm mắt lại, bỏ qua phản ứng của anh, thực ra, cơ thể cô vẫn chưa khỏe hẳn.
Hoắc Quý Ân đang định nói gì đó, nhìn bộ dạng của cô, đôi môi mỏng giật giật, cuối cùng không lên tiếng. Im lặng một lúc lâu, anh không mở miệng, cũng không rời đi. Anh đứng ở đầu giường, hai tay đút túi quần âu, mắt nhìn sườn mặt em gái tái nhợt lộ vẻ bướng bỉnh.
Câu nói của Hạ Tử Nhược: “ Chẳng lẽ anh không biết trên đời này có bao nhiêu tổn thương anh không tưởng tượng nổi sao?” bất ngờ không kịp phòng bị chui vào tai anh, gạt đi không được. Cứ như thế xâm nhập vào trong đầu, giống như hình ảnh của một bộ phim cũ…
“ Anh, mẹ không cần chúng ta nữa, cha và anh cũng sẽ rời bỏ em sao?”. Mười lăm năm trước, Hoắc Đình Đình hỏi anh.
“ Anh, mẹ không cần chúng ta, cha cũng rời bỏ chúng ta, anh có ở bên em mãi không?”. Mười năm trước, Hoắc Đình Đình đã hỏi anh như vậy.
“ Ngốc quá, anh sẽ bảo vệ em”. Anh luôn trả lời như thế.
Trong ký ức, rõ ràng chỉ là một vài mẩu chuyện vụn vặt, một số hình ảnh bị đứt quãng. Nhưng trong khoảnh khắc này, vào một buổi tối chạng vạng âm trầm lại không nặng không nhẹ nhớ tới. Trong không gian tĩnh mịch của phòng bệnh, suy nghĩ mệt mỏi nặng nề của Hoắc Quý Ân, cứ như vậy dễ dàng khơi gợi, sau đó lan tỏa…
Hoắc Quý Ân ngày thường quá bận rộn, bận tới mức hiếm có thời gian hồi tưởng lại quá khứ. Bây giờ nghĩ tới điều đó, anh không khỏi hơi thất thần. Có lẽ, Hạ Tử Nhược nói đúng, vì anh một lòng muốn bảo vệ em gái, muốn cho con bé một tương lai tốt nhất, nên việc con bé yêu ai, không nên yêu ai đều do anh kiểm định. Mặc dù xuất phát điểm của tất cả những điều này là tốt, nhưng kết quả ngược lại biến thành thương tổn, hại con bé hiện tại phải nằm trên giường bệnh.
Đây là điều bất ngờ của Hoắc Quý Ân, anh chưa bao giờ gặp kiểu tình huống như thế. Anh có thể quyết định dễ dàng tất cả mọi chuyện, ngoại trừ… chuyện tình cảm.
Anh khẽ thở dài, đưa tay day day huyệt thái dương, khóe môi ngập tràn dấu vết lạnh lùng cùng cực không hề tương xứng với vẻ tự giễu. Sao anh lại để tâm đến câu nói của Hạ Tử Nhược cơ chứ?
Xốc lại tinh thần, anh nhấn chiếc nút ở đầu giường.
Chưa đầy hai phút, bác sĩ trực ca và nữ y tá đẩy cửa bước vào. Cùng bước vào còn có Khương Bình, trên tay mang theo một túi cơm hộp to, theo sau là nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp mới được tuyển dụng.
Khương Bình đã ở bệnh viện mất nửa ngày, hơn nữa còn bị trừ lương, vẻ mặt đau khổ nhưng tay chân vẫn hoạt bát. Anh ta khéo léo cầm hộp cơm đặt lên bàn: “ Hoắc tiểu thư, đây là món cháo gà nấu nấm tuyết matsutake mà cô thích nhất, cùng với hai món khai vị…”.
Hoắc Đình Đình không có cảm giác ăn uống, nhưng cô vẫn kéo đôi môi nhỏ nhắn nứt nẻ trả lời: “ Trợ lý Khương, anh vất vả rồi, cảm ơn”.
“ Cô đừng cảm ơn tôi, phải cảm ơn Hoắc tổng ấy, đều do Hoắc tổng dặn dò mà”. Khương Bình gượng cười.
Cô im lặng, cũng không liếc nhìn Hoắc Quý Ân lấy một cái.
Tuy Hoắc Đình Đình là thiên kim tiểu thư áo gấm như ngọc nhưng cô không hề làm cao, dù là Khương Bình hay bác sĩ cũng đều khách khí. Nhưng đối với Hoắc Quý Ân, cô lạnh nhạt hơn hẳn.
Sắc mặt Hoắc Quý Ân có chút khó coi, ngoài miệng vẫn không nói gì.
Vị bác sĩ trung niên nhanh chóng kiểm tra cho cô như thường lệ, sau đó vẻ mặt thoải mái nói với Hoắc Quý Ân: “ Hoắc tiểu thư không còn gì đáng lo ngại, có thể xuất viện hai ngày sau khám lại. Nhưng thạch cao trên tay cô ấy phải một tháng nữa mới có thể tháo ra”.
Hoắc Quý Ân gật đầu: “ Cứ để con bé ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng vài ngày”. Nói xong anh quay đầu dặn dò Khương Bình: “ Cậu thanh toán viện phí trước đi”.
Khương Bình đang định nhấc chân, nữ y tá miệng đeo khẩu trang liền lên tiếng ngăn cản: “ Các anh không cần phải đóng viện phí, đã có người trả giúp Hoắc tiểu thư rồi”.
“ Sao?”. Hoắc Quý Ân hơi nghi ngờ.
“ Chính là Hạ tiểu thư ạ. Cao cao gầy gầy, người còn rất xinh xắn…”. Nữ y tá nhớ đến một màn ở hành lang buổi chiều, cười nói.
Hoắc Quý Ân ngay lập tức rơi vào trạng thái giật mình kích động, trong ánh mắt thăm thẳm u tối hiện lên một tia kinh ngạc.
Khương Bình cũng ngạc nhiên không kém, phí nằm viện ở phòng bệnh VIP cao khiến người ta líu lưỡi, giá cả không dành cho tầng lớp lao động bình thường. Hạ tiểu thư nhất định là… ra ngoài quên uống thuốc.
Nhưng chỉ ngạc nhiên trong giây lát, đôi mày khẽ chau lại của Hoắc Quý Ân liền giãn ra, thay vào đó, đôi môi kéo xuống một nụ cười bất lực.bg-ssp-{height:px}
Cô gái Hạ Tử Nhược này…
Cô hoàn toàn không giống với những phụ nữ khác, hoặc là cậy mình xinh đẹp để làm bộ làm tịch, hoặc là gọi dạ bảo vâng khiến người ta mất hết hứng thú. Trên người cô có một loại sức mạnh, sức mạnh mà Hoắc Quý Ân không thể hình dung ra, giống như một bông hoa nở trong bụi bặm, tuy bẩn thỉu nhưng làm người ta không thể khinh miệt.
Khương Bình tinh ý quan sát sắc mặt ông chủ vô thức buồn bực, Hạ tiểu thư vô số lần nảy sinh “ lần đầu tiên” với Hoắc tổng, nhưng vì sao Hoắc tổng lại chưa lần nào động đến Hạ tiểu thư, đã thế còn thay đổi thành một con người khác hẳn? Còn vì sao thay đổi thì anh ta không thể giải thích nhưng anh ta cảm thấy vô cùng kỳ quặc.
“ Hoắc tổng, ngài có muốn tôi trả lại viện phí cho Hạ tiểu thư không?”. Khương Bình thử dò hỏi.
“ Không cần, cô ấy sẽ không nhận đâu”. Hoắc Quý Ân bỗng nhận ra, hình như anh đã bắt đầu hiểu được Hạ Tử Nhược.
Khương Bình cái hiểu cái không “ vâng” một tiếng rồi nói: “ Hoắc tổng, có nhân viên chăm sóc ở đây, hay là tôi đưa ngài về?”.
“ Ừ”. Hoắc Quý Ân định dặn dò em gái vài câu nhưng xem ra con bé không muốn nghe nên thôi. Anh và Khương Bình rời phòng bệnh, vừa đi vừa nói chuyện: “ Ngày mai cậu tới Học viện Mỹ thuật xin nghỉ cho Đình Đình, con bé không thể tham gia kỳ thi cuối kỳ, trở về sẽ thi lại sau”. Cầm bút vẽ phải dựa vào đôi tay, hiện tại tay con bé bị bó thạch cao, chắc chắn không thể vẽ nổi.
Khương Bình vội vàng bằng lòng, trong lòng không khỏi thổn thức. Đừng nhìn vẻ bề ngoài với gương mặt lạnh lùng của Hoắc tổng, anh đối với em gái tốt không có gì để phản bác, dám bỏ công việc bận rộn như vậy, cả ngày không rời phòng bệnh lấy một giây.
—
Hạ Tử Nhược thật vất vả mới có ngày nghỉ, kết quả nghỉ ngơi không thành, em trai còn gây rắc rối. May mắn sau đó không bị đại ma đầu quấy rầy nữa, cô trải qua hai ngày sóng êm biển lặng.
Buổi tối tan tầm, khi cô lái chiếc Chery Q trở về nhà thì đã mười giờ. Quy hoạch của tiểu khu cũ không tốt, điểm đỗ xe là vấn đề lớn căng thẳng từ trước đến nay. Hạ Tử Nhược vừa đem xe nhét được vào ô đỗ, điện thoại trong túi cô liền kêu vang.
Cô vừa khóa xe, vừa nhận điện thoại.
Giọng Tống Nhã ào ào truyền tới: “ Chị Hạ, chuyện lớn rồi! Chị đoán xem em vừa nhìn thấy ai đi đón Phùng Thiên Tâm tan làm?”.
Gió lạnh luồn vào cổ áo choàng, Hạ Tử Nhược rụt cổ, tay nắm di động, bước nhanh vào cổng tòa nhà. Cô mở miệng, khói trắng từ miệng toát ra: “ Xem em nhiều chuyện chưa kìa! Ai đón cô ấy tan làm thì liên quan gì đến em”.
Tống Nhã bỗng nghiêm túc hẳn lên, không giống như đang buôn chuyện, mùi vị có chút cảnh giác: “ Chị không biết đâu, tối nay Lí tổng đã tới đón Phùng Thiên Tâm tan làm đấy”.
Hạ Tử Nhược đang lên lầu liền dừng lại, đôi mày lá liễu vô thức nhíu chặt.
Lí Đức Thắng là tổng giám đốc của tập đoàn nhà hàng Giai Cảnh, năm nay gần năm mươi, đã có vợ, ông ta đến nhà hàng đón nữ nhân viên tan tầm. Lượng thông tin này quả thực quá lớn.
Hạ Tử Nhược nhất thời tiêu hóa không xong, cô nói vào di động: “ Nói không chừng bọn họ có công việc cần bàn, em đừng có ngạc nhiên”.
Bên kia Tống Nhã hơi ầm ĩ, thấp thoáng tiếng thông báo trạm xe buýt nhưng cô nàng lập tức kích động nói lớn át hết những âm thanh ồn ào đó: “ Chị đừng khờ như vậy. Nếu Lí tổng thật sự tìm Phùng Thiên Tâm có việc, cũng không nhất thiết phải đi vào buổi tối. Huống hồ, ông ta không đón Phùng Thiên Tâm ở cửa nhà hàng, mà đứng ở đường phía bên kia chờ cô ta, rõ là muốn lừa mọi người mà! Nếu không phải vừa rồi em đứng chờ ở trạm xe buýt, sẽ không gặp bọn họ gian tình…”.
Phân tích của Tống Nhã có vẻ hợp lý, Hạ Tử Nhược không muốn tin cũng khó, tâm trạng cô nhất thời có chút buồn bực. Nhưng cô không lên tiếng, Tống Nhã ngay tức khắc vạch trần một câu: “ Chị Hạ, Phùng Thiên Tâm cạnh tranh với chị chức phó quản lý nhà hàng, lại còn tiếp cận giám đốc điều hành, hành động này thật sự nhanh quá đi. Sau này cô ta có Lí tổng che chắn, thăng chức không còn là chuyện của người khác, chị định lấy gì để cạnh tranh với cô ta đây, quả là ghê tởm mà”.
Tống Nhã bô bô nói một tràng, lắc cho đầu óc của Hạ Tử Nhược như dính thành một khối. Lăn lộn làm việc trong nhiều năm, quy tắc bất thành văn này, đương nhiên cô hiểu rất rõ.
Hạ Tử Nhược bước từng bước lên cầu thang, cố gắng không để mình nghĩ tới những mặt tối, cô hờ hững nói: “ Trước hết đừng nói clung tung chuyện của người khác, chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được, hãy nhìn vào mặt tích cực đi”.
Tống Nhã nói liên tục, cũng không để Hạ Tử Nhược ấm ức, cười hì hì: “ Được rồi, em biết chị là người mạnh mẽ. Chị Hạ cố lên, em sẽ ủng hộ chị”.
“ Ừ, chị về đến nhà rồi, thôi nhé”. Hạ Tử Nhược ngắt điện thoại, cúi đầu cho di động vào trong túi rồi lấy chiếc chìa khóa ra.
Nhưng, ngay khi cô ngẩng đầu cầm lấy chiếc chìa khóa – cô đột nhiên sững sờ.
Trước cửa nhà có một người đang đứng.