Bởi vì nán lại trong phòng thu âm một khoảng thời gian nên khi bước ra khỏi phòng thu âm trời đã dần tối, những tia sáng yếu ớt còn sót lại cùng dẫn tan biến.
“Có lạnh không?” Anh nắm tay của cô, cảm thấy tay cô có hơi lạnh.
“Không lạnh.” Tuỳ An Nhiên lắc đầu, gương mặt khẽ ửng đỏ, may mắn là sắc trời khá tối nên không thể nhìn rõ.
Mặc dù cô nói vậy nhưng Ôn Cảnh Phạm vẫn dừng lại chỉnh lại áo khoác và khăn choàng giúp cô và lấy đôi bao tay từ túi của cô đưa cho cô mang, sau đó mới nắm tay cô tiếp tục đi.
Tuỳ An Nhiên không nhịn được mà nở nụ cười, cười đến nỗi bật tiếng, tiếng bật cười này đã khiến Ôn Cảnh Phạm nhìn sang.
“Đừng nhìn em.” Cô đưa tay còn lại lên ôm mặt, quay đầu sang một bên. Ánh đèn neon đỏ rực, ánh lên đôi tai cô khiến nó đỏ bừng, vô cùng hấp dẫn.
Ôn Cảnh Phạm ôm cô vào lòng, vừa cúi đầu đặt một nụ hôn lên vành tai cô, thấy cô như mèo bị dẫm phải đuôi, anh nhướng mày, nhại lại lời nói khi nãy của cô: “Đừng nhìn em.”
Tuỳ An Nhiên: “…” Lục Tập Phương nói thật không sai, vẻ bên ngoài Ôn Cảnh Phạm nhìn giống như một công tử ngọc thụ lân phong nhưng bên trong của anh lại đen tối, xấu xa chết đi được.
Đang là giờ cao điểm nên tắc đường cực kỳ nghiêm trọng.
Tuỳ An Nhiên ngồi ở ghế phụ im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vào lúc Ôn Cảnh Phạm thả chậm tốc độ dừng đèn đỏ lần thứ 3 cô mới phát hiện anh có chút không giống với bình thường: “Có phải anh…không muốn về lắm không?”
Đèn đã chuyển sang màu sang, anh cho xe chạy, nghe thấy cô hỏi, anh quay đầu nhìn cô một cái, giọng nói bình thản: “Rõ ràng như vậy sao?”
…
Tuỳ An Nhiên do dự một lát, thật thà gật đầu: “Có phải ông nội không thích em không?”
“Không phải.” Anh đáp lại rất nhanh.
Có một chiếc xe phía sau đang cố vượt và bóp còi, anh nghiêng đầu liếc nhìn gương chiếu hậu, “Ừm” một tiếng rồi nói: “Ông nội đứa ra vài tiêu chuẩn cho bọn anh giống hệt như nói về em, sao lại có thể không thích chứ?”
Tuỳ An Nhiên nghe không hiểu nhưng thấy xe trên đường nhiều, cô sợ mình phân tán sự chú ý của em nên không trả lời lại.
Sự im lặng của cô trong mắt của Ôn Cảnh Phạm lại có một ý nghĩa khác, anh gõ nhẹ những ngón tay trên vô lăng, im lặng hồi lâu rồi nói: “Thời của ông nội kết hôn sớm, nghe ông kể thì lúc đó không khác gì một tên du côn và vô tình nhìn trúng bà nội anh, thế là không nói nhiều lời “cướp” ngay về nhà. Cuối cùng hai người cũng yêu nhau, bà nội sinh ra chú anh khi bà còn rất trẻ.”
Anh ngừng lại một chút, đôi mắt của anh sáng như những cái đèn xe ngoài đường.
“Ngoài Ôn Thiếu Viễn, phía trên anh còn có một người anh trai nữa. Em thân với Văn Ca như vậy, chắc là cũng biết chút ít chứ?” Anh hỏi.
“Em có biết.” Tuỳ An Nhiên gật đầu.
Văn Ca là một cô gái rất thẳng thắn, bộc trực, chịu oan ức sẽ không bao giờ để trong lòng. Những chuyện xảy ra với cô ấy ở nhà họ Ôn, An Nhiên đều biết hết. Tuy là những câu chuyện ấy rời rạc nhưng Tuỳ An Nhiên nghe nhiều như vậy, chắp vá lại với nhau, cô cũng có thể suy ra được phần lớn câu chuyện.
Ông nội Ôn tổng cộng có 3 người con. Người con cả có hai người con, một người là Ôn Kính, người còn lại là Ôn Thiếu Viễn. Người con thứ cũng có hai người con, Ôn Cảnh Phạm và Ôn Cảnh Nhiên. Người con út chỉ có một cô con gái là Ôn Thời Vận, chính là cô gái mà hôm trước Tuỳ An Nhiên đã từng gặp qua.
Chỉ đáng tiếc là người nhà họ Ôn đoản mệnh, bà nội Ôn sau khi sinh đứa thứ ba thì qua đời, còn những người khác chính Văn Ca cũng không rõ. Chỉ biết có một điều là ba của Ôn Cảnh Phạm và Ôn Cảnh Nhiên rời nhà từ khi còn trẻ, để lại hai đứa con cho ba Ôn Thiếu Viễn chăm nom. Sau đó ông bị bệnh qua đời, lúc đi cũng còn rất trẻ, đây cũng là lý do Ôn Cảnh Niên quyết tâm học y.
Ôn Kính đi bộ đội, trở thành bộ đội đặc chủng, cưới một cô vợ quân nhân. Trong một lần thực hiện nhiệm vụ, cả hai đã hy sinh, chỉ để lại đứa con nuôi là Văn Ca cho một người đồng đội của nuôi. Ban đầu Ông nội Ôn không đồng ý chuyện con cả nhận nuôi Văn Ca, sau đó Ôn Kính qua đời, vì quá đau buồn, ông đã cho người âm thầm đưa Văn Ca cho một gia đình bình thường nuôi. Sau do duyên phận trùng hợp, Ôn Thiếu Viễn gỡ bỏ mọi khúc mắc, trở thành người giám hộ của Văn Ca. Tóm lại, mối quan hệ của người nhà họ Ôn dây tơ rễ má, cực kỳ phức tạp.
“Sau khi bà nội anh qua đời, việc nuôi dạy con cháu do ông nội gánh vác. Ông là một người, nào có biết cách dạy con, thế là dùng tiêu chuẩn dạy quân nhân để giáo dục. Dần dà về sau lại hình thành tính cách như bây giờ của ông, ai phản kháng ông liền không vui vẻ. Tuổi tác càng cao, ông càng muốn nắm chặt mọi thứ trong tay, lại thêm vụ việc của anh cả, tuy chỉ là việc ngoài ý muốn nhưng trong lòng ông luôn có nút thắt, luôn cảm thấy đây là lỗi sai của chị dâu cả. Ông luôn cảm thấy nếu chị dâu là người hiền thục như bà nội, anh cả sẽ giống như ông, dần trở nên tốt hơn, cũng nghe lời của ông mà…”
Tuỳ An Nhiên im lặng nhìn anh, không nói chuyện.
Tính cách ông nội Ôn như vậy là Văn Ca, cô cũng biết nhưng lại không rõ lại có nguyên do như vậy.
Im lặng hồi lâu, cô hỏi anh: “Anh nói tính cách muốn có quyền khống chế trong tay…có bao gồm chuyện kết hôn không?”
“Có chứ. Nhưng ông luôn muốn anh cưới một người vợ như em, vậy vì cớ gì mà không thích em chứ?” Nói xong anh tự mình bật cười, khoé miệng cong cong.
Kể cả một đống chuyện như vậy…cũng chỉ vì nói một câu như vậy thôi sao?
Ngày thứ ba sau khi đăng ký kết hôn cô đã hẹn Văn Ca để nói chuyện này cho cô ấy biết, phản ứng đầu tiên của Văn Ca là cực kỳ ngạc nhiên nhưng lại vui vẻ như một đứa trẻ, ôm lấy ôm vừa khóc vừa cười nói: “Cuối cùng thì trong chúng ta cũng có một người viên mãn, như vậy cũng rất tốt rồi, thật sự rất tốt, mình vui mừng cho cậu.”
Ngồi cả một buổi chiều, rất nhanh đã đến lúc chia tay, Văn Ca mới hồi giật mình hỏi cô: “Vậy phía ông nội thì sao?”
Cô ở nhà họ Ôn từ khi nghỉ đông đến giờ nên đương nhiên biết rõ nhất cử nhất động của ông nội, nhưng vừa nói xong, nhìn thấy sắc mặt Tuỳ An Nhiên hơi thay đổi, cô liền muốn tự đánh mình…
Lúc đó Tuỳ An Nhiên mới biết ông nội cũng không hoàn toàn thích cô.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà họ Ôn, cũng là lần đầu tiên lấy thân phận như thế này đến.
*Lời Editor: Đọc tới chương này mới hiểu được mối quan hệ dây tơ rễ má của nhà họ Ôn, phức tạp vậy không biết Văn Ca với Ôn Thiếu Viễn sẽ ra sao đây 😭😭😭
Ra khỏi thành phố, đường chính rộng dần và số lượng phương tiện giao thông cũng ít đi hẳn. Gần đến Tết rồi, không khí Tết bao trùm khắp nơi, những cái cây ở hai bên đường treo đầy lồng đèn đỏ, tuy màn đêm đã che giấu nó nhưng màu đỏ rực đó không thể nào bị che giấu, thoắt ẩn thoắt hiện.
Lúc đến nhà họ Ôn đã là lúc nên bật đèn rồi. Cả biệt thự bật đèn sáng trưng, hiện lên cảnh vật vô cùng sống động.
Trước cửa có một người phụ nữ trung niên đang đứng, thấy xe chạy vào liền bước xuống bậc thang làm tư thế chào đón, đứng cách xe vài bước chờ hai người.
Bước xuống xe, Ôn Cảnh Phạm lại mở cửa sau lấy ra một đống quà. Trước khi chuẩn bị đến nhà họ Ôn, Tuỳ An Nhiên và Ôn Cảnh Phạm đã cùng nhau chuẩn bị, trong đó có cả quà cho dì Tân – cũng chính là người phụ nữ đang đứng trước mặt hai người.
Văn Ca từ cửa sau cũng thò nửa đầu ra nhìn, thấy Tuỳ An Nhiên nhìn thấy mình thì vẫy vẫy tay chào cô.
Lúc bước vào trong nhà, cô mới phát hiện: bên trong và bên ngoài của căn biệt thư này cho người ta cảm nhận rất khác nhau – cảm giác như dù cho có bao nhiêu lò sưởi cũng không thể xua tan đi khí lạnh trong căn nhà này.
Văn Ca nhanh chóng đưa dép mang trong nhà cho hai người, nhìn quanh một vòng rồi chỉ lên trên lầu nói nhỏ: “Ông nội vẫn đang đợi hai người đến đó, đi lên đi xuống cũng vài lần luôn rồi…vừa nghe tiếng xe liền đi lên lầu lại rồi.”
Dì Tân đứng ở phía sau cũng nghe được những lời này, cười rồi nói với Tuỳ An Nhiên: “Hôm nay lão gia rất vui, con không cần quá căng thẳng đâu. Dì đi nấu thêm vài món, lão gia sợ nấu sớm để lâu sẽ nguội ăn không ngon nên còn mấy món dì vẫn chưa nấu.”
“Dì Tân vất vả rồi.” Ôn Cảnh Phạm khẽ gật đầu, trên mặt thể hiện sự tôn trọng, giống như tôn trọng người lớn trong nhà.
“Không vất vả, lão gia đợi bọn con lâu rồi, hai đứa mau lên đó đi. Lão gia có giở tính xấu thì cũng đừng như hôm qua đối đầu với ông ấy, nghe lời một chút là được. Ông ấy cũng không thật sự tính toán với con, nhớ chưa?” Nói xong liền kéo Văn Ca đi phụ giúp.
Ôn Cảnh Phạm đợi mọi người đi hết mới quay đầu lại thu lại tầm mắt, lông mày cũng giãn ra, bàn tay đặt trên eo cô một cách quen thuộc, dẫn cô lên lầu.
Tuỳ An Nhiên vừa chú ý bước chân vừa hỏi anh: “Hôm qua anh đã về đây một chuyến sao?”
Ôn Cảnh Phạm hơi khựng người, quay đầu nhìn sang cô: “Câu trả lời của anh rất quan trọng sao?”
Tuỳ An Nhiên nhìn anh một cái, thấy đáy mắt anh toàn là ý cười, trong lòng cũng mềm mại đi, dù cho anh không trả lời, cô cũng biết anh đã về, cũng biết anh về là vì điều gì.
Điều anh muốn là cố gắng giúp cô giải quyết mọi vấn đề trong khả năng của anh. Mà những cái này lúc trước anh đã từng nói: Anh sẽ giải quyết mọi vấn đề lớn nhỏ của anh.
Ông nội đang ở trong phòng ngủ, phòng của ông rất lớn, có hai gian tách biệt, một bên giống như là phòng khách, một bên là phòng ngủ, được ngăn cách bởi một tấm màn, vừa thoả mái vừa thoả đáng.
Quả thật ông đã chờ rất lâu rồi, tách trà để trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, không thấy một chút hơi nóng nào bốc lên từ tách trà cả. Ông nội Ôn đang đeo kính, ngồi xem sách. Thấy hai người bước vào chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, định nhìn cho có nhưng nhìn thấy ánh mắt của cháu trai, ông nội Ôn kho khan một tiếng, mỉm cười thân thiện: “An Nhiên đến rồi à, ngồi đi.”
Tuỳ An Nhiên nhìn Ôn Cảnh Phạm một cái, thấy sự thả lỏng và khích lệ trong mắt anh, lòng cô cũng yên ổn hơn. Cô và Ôn Cảnh Phạm ngồi ở sofa cách đó không xa, gọi một tiếng đầy sự tôn trọng: “Ông nội.”
Ông cụ đẩy chiếc kính trên sống mũi lên trên, lúc nhìn Tuỳ An Nhiên dường như hơi sửng sốt, ông cứ như vậy nhìn cô rồi đẩy ghế đứng dậy. Ông gấp sách lại cầm tách trà bước qua đó, im lặng đánh giá cô, ánh mắt mang theo ý dò xét và tràn đầy sự uy nghiêm. Qua hồi lâu, cuối cùng ông cũng mở miệng nói: “Đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, ông cũng không có gì để tặng cho cháu. Đây là chiếc vòng làm bằng ngọc trắng mà bà nội Ôn Cảnh Phạm đã để lại, ông giữ nó bên người bao nhiêu năm nay, giờ tặng cho cháu coi như là quà gặp mặt vậy.”
Nói xong liền lấy chiếc vòng tay được đặt trong bao đỏ để trên bàn đưa qua, thấy cô định mở miệng từ chối liền mở miệng ngăn cản: “Đã là người một nhà rồi thì không cần khách sáo đâu, quà gặp mặt phải nhận chứ.”
Tuỳ An Nhiên còn muốn nói gì đó, Ôn Cảnh Phạm đã nắm lấy tay cô, thấy cô quay đầu sang nhìn, anh gật đầu nói: “Tâm ý của ông nội, em nhận đi.”
Tuỳ An Nhiên nhìn ông lão hiền từ trước mắt, chút phòng tuyến cuối cùng cũng buông xuống, không khách khí nhận lấy: “Cảm ơn ông nội.”
Nụ cười của cô ấm áp, không hề có chút kiêu ngạo giả tạo nào, là thật sự tôn trọng yêu quý ông. Ông nội Ôn xưa giờ tự cho là mình chưa nhìn sai người bao giờ, lúc này nhìn thấy cô, thấy dáng vẻ đoan trang, rộng lượng của cô, cũng coi như vô cùng hợp đôi với Ôn Cảnh Phạm.
Vì vậy, chút hằn học trong lòng cũng giảm đi một nửa, lại nhìn sang Ôn Cảnh Phạm, ánh mắt không tự chủ mà khó chịu trở lại.
Chiều hôm qua, bỗng nhiên Ôn Cảnh Phạm trở về, vừa lên lầu câu nói đầu tiên lại là: “Ông nội, ngày mai con dẫn Tuỳ An Nhiên về gặp ông.”
Ông cụ đang đánh cờ một mình, liếc mắt nhìn anh, vẫy tay: “Đánh với ông một ván cờ, vừa đánh vừa nói.”
Anh ngồi xuống, giữ nguyên thế cờ như cũ và cùng ông đánh cờ, sau khi đánh bại ông nội, anh nghiêm chỉnh rót trà tạ lỗi với ông, đợi ông bình tĩnh mới nói ra lý do vì sao hôm nay đến đây, mỗi câu mỗi chữ đều hàm chứa sự bảo vệ của anh với Tuỳ An Nhiên.
Ông cụ chưa từng thấy Ôn Cảnh Phạm như vậy bao giờ, hạ thấp tư thế, khiêm tốn cung kính, không cầu ông lập lức tiếp nhận, chỉ mong ông ngày mai không cần làm khó Tuỳ An Nhiên. Ông vốn nghĩ dù sao cháu nội đã làm đến bước này rồi, vậy phải mua quà tặng rồi, vừa đứng lên chưa kịp đặt lại bàn cờ lên giá đã nghe anh nói: “Dù sao cũng đã kết hôn rồi, ông không đồng ý cháu sẽ đi đến thành phố L nuôi cá trồng rau, sẽ không quay về nữa.”
Nuôi cá trồng rau! Còn không quay về nữa!
Ông nội Ôn tức muốn đập bàn, nhìn chằm chằm hồi lâu, bộ dạng của anh như điếc không sợ súng, lưu manh, nhưng thật ra cũng điên cuồng như ông hồi còn trẻ.
Dì Tân bị ông kéo vào làm thuyết khách, hôm nay từ lúc ông cụ vừa tỉnh dậy dì đã cùng với cô nhóc Thiếu Viễn nuôi cùng nhau kẻ xướng người hoạ, mỗi người nói một chút, nói đến độ tai ông ù cả lên.
Thôi vậy, có khi nào ông thắng qua bọn nhóc chưa?
Nghĩ như vậy, ánh mắt ông lướt qua Ôn Cảnh Phạm, nhìn Tuỳ An Nhiên đứng sau lưng anh cười, nói: “Chuyện hai đứa kết hôn, thật sự là quá vội vàng rồi, đừng nói lão già ta bảo thủ, điểm này ta thật sự không thích ứng được. Bên sui gia mà biết được lại tưởng nhà họ Ôn chúng ta không xem trọng, lạnh nhạt với con. Nếu Ôn Cảnh Phạm đã chọn con rồi, vậy lễ nghi cần có không được bỏ qua. Nghe Cảnh Phạm nói, Tết đến nó cùng con qua bên đó, ông nghĩ là dù sao lão già này cả ngày từ sáng đến tối cũng không làm gì, ta cùng các con đi qua đó vậy. Những việc cần làm thì phải làm, những lễ nghi thiếu sót thì phải bổ sung.”
Nói xong, ông cụ nhìn Ôn Cảnh Phạm bị “chém giết” chưa kịp phản ứng một cách đắc thắng, đáy lòng “hừ” một tiếng nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, sau đó nói thêm: “Trong nhà lạnh lẽo, nghe nha đầu Văn ca nói hai đứa là…bạn thân mười mấy năm rồi? Nếu đã thân thiết như vậy, vậy hôm nay ở lại đây đi, tốt xấu gì cũng phải ở lại mấy ngày bồi bạn lão già này chứ. Hơn nữa, nhà họ Ôn chúng ta xưa nay vẫn luôn giữ phong tục ngủ lại nhà vài ngày sau khi kết hôn.”
Ôn Cảnh Phạm dù đã sớm nghĩ đến chiêu này của ông cũng thầm thở dài…
Mà tâm thế Tuỳ An Nhiên lúc này là: Vốn nghĩ ông nội là trận chiến lâu dài khó khăn, kết quả không ngờ ông cụ lại nhanh chóng tiếp nhận cô, vậy yêu cầu nhỏ nhỏ là ở lại với ông…cũng không có gì quá đáng.
Suy nghĩ một lát cô liền dứt khoác đồng ý, cùng lúc đó vẻ mặt Ôn Cảnh Phạm có hơi phức tạp…