Từ bầu trời xanh kia, một vệt sáng vàng xuất hiện.
Là một con chim, nó đang bay về phía này.
Nó là Chỉ Linh Tước của Hạ Thất Phượng.
Hỏa Chỉ Linh này theo thói quen bay đến bên chủ nhân.
Hạ Thất Phượng cũng như quên mất một chuyện cứ như lẻ thường vươn tay ra cho nó đậu xuống.
" A...!hự" - Tiếng đau đớn của Hạ Thất Phượng.
Chỉ Linh Tước vừa đậu xuống đã ép y chịu một hỏa linh cực đại, đến mức hộc máu ho khan, vẻ mặt trong vô cùng khó coi.
Còn có chỗ bị nó đậu vào cũng bị lửa của nó làm cho bỏng không nhẹ.
" A Phượng A Phượng ngươi không sao chứ?...!Ta quên mất ngươi không có linh lực không giữ nổi chúng...!Ta gọi ra được chắc sẽ giữ được.
Để ta để ta!" - Tiểu Ái vội tiến đến bế lấy Chỉ Linh Tước lùi ra xa.
Thương Nhiễm tiến lại đỡ lấy y, xem xét tình hình rồi vỗ vỗ lưng y để khí huyết lưu thông.
Xem ra rất là nghiêm trọng, vết bỏng ngoài ra ngọn lửa đã tắt nhưng vết sẹo thì để lại một mảng lớn.
Đây là lần đầu Hạ Thất Phượng phải thể hiện sự đau đớn ra mặt thế này.
" Mau! Mau gọi y sĩ! Mau gọi Dược Tiên Nữ!" - Lam Lan vội hét lên.
" Đợi phu nhân tới không kịp đâu.
Con làm được!" - Giản Sơ Mạn nhìn thấy tình hình từ phía xa gấp rút chạy đến nói.
Con bé đứng trước mặt y có hơi khựng lại.
Dùng hết dũng khí nhìn vào mắt y.
Hạ Thất Phượng trước giờ vẫn cao ngạo như vậy.
Cho dù đau đôi mắt vẫn rất lãnh cảm, tỏ ra vẻ không cần.
Chỉ tiếc là giờ miệng không ngừng ho ra máu, bằng không chắc chắn y sẽ mắng mấy tiếng hay ra lệnh đuổi Tiểu Sơ Mạn đi, cũng có thể là bắt người khác đưa y đi.
" Cho dù người không thích con thì con cũng sẽ làm.
Con sẽ không để người bị thương đâu." - Giản Sơ Mạn cũng trừng mắt nghiêm túc nói.
Con bé rồi cũng không kiêng dè gì tiến đến lấy ra túi dụng cụ luôn mang theo mà bày ra...!Con bé cẩn thận châm kim vào các huyệt đạo, cũng xem xét qua tình hình vết bỏng rồi châm kim lên.
Nhìn rất đau đó.
Người kiêu ngạo như Hạ Thất Phượng trước cô học trò nhỏ thì dù có đau cũng phải cắn răng không phát ra tiếng.
Nhưng mà vì như vậy mà tay bất giác gòng cứng lên, làm y càng đau hơn.
" Sư phụ thả lỏng...!Người rõ hơn con mà, châm kim nếu gòng cứng người như vầy không có lợi còn đau thêm...!Một chút nữa sẽ khỏi ngay thôi!" - Giản Sơ Mạn lo lắng nói cùng đó là xoa xoa tay trấn an y.
Không ngờ bây giờ y yếu đến mức này.
Tiểu Ái và Thương Nhiễm thông đồng.
Nhân lúc Hạ Thất Phượng đang bị Sơ Mạn làm cho phân tâm, dùng một tấm vải bịt mắt y lại.
" Tỷ tỷ! Không thấy sẽ không đau! Tỷ cố một chút!" - Thương Nhiễm ân cần nói.
Hạ Thất Phượng cũng xem như bình tĩnh lại được một chút.
Cả người thả lỏng đến họ muốn làm gì thì làm.
" Làm đến mức này luôn sao?" - Giọng của Xuân Thu.
Đương nhiên lúc này chỉ có mình Hạ Thất Phượng nghe được.
Lam Lan chỉ còn chân vị tồn động, căn bản không đủ.
" Lại không phải là ý của người!" - Hạ Thất Phượng vặn lại.
Chính là vào ban nãy, lúc trước khi đến đây:
" Ngươi cứ trốn con bé mãi thế sao?" - Xuân Thu nghi hoặc hỏi.
" Không còn cách.
Linh lực càng lớn phản phệ càng nặng.
Không nói là nha đầu đó có thể áp đảo ta không nhưng mà quá rõ ràng là ta mới bị ảnh hưởng.
Cho nên với linh lực hiện tại, gặp con bé là tự tìm đường chết.
" - Hạ Thất Phượng vừa lục lọi tìm sách vừa nói.
" Trốn không phải là cách.
Không có thứ gì là không có điểm mù.
Nhất định sẽ có cách khác.
Cho nên ngươi phải gặp con bé để tìm ra...!Hay là còn vì nguyên nhân khác mà không muốn gặp?" - Xuân Thu đâm chiêu hỏi.
Hạ Thất Phượng có hơi khựng lại một chút, không đáp.
Nhưng chỉ thoáng thôi y lại tiếp tục làm phần việc của mình.
" Ta nói ngươi.
Khẩu tâm bất nhất...!Nhưng mà không trách được ngươi.
Lời thề của ngươi không phải suông, không phải là không có biện pháp khống chế....!Ngươi năm đó thề không động nam nhân, một lòng vì nước, cấy cho mình trái tim lưu ly.
Nếu như động , lưu ly vỡ ra sẽ đoạt mạng...! Cách cũng chỉ có mở ngực moi tim phá lưu ly.
Ngươi nói xem sao lại tự mình tìm khổ vậy!...!Mà ta nói, ta thấy Sơ Mạn cũng tốt.
Tuy là còn nhỏ nhưng nó rất lo cho ngươi.
Không có ngươi cũng hảo hảo tập luyện.
Không để ngươi mất mặt.
Là một đứa trẻ ngoan." - Xuân Thu thở dài nói một tràng.
" Nói xong chưa!" - Hạ Thất Phượng có chút mệt mỏi nói, có vẻ là rất nhức đầu.
" Có cách rồi.
Ngươi phế võ đi!" - Xuân Thu nghiêm túc nói.
Hạ Thất Phượng không đáp.
Một vẻ đâm chiêu đáng sợ tưởng như muốn giết người may miệng lại thả trôi sông.
" Năng lực của Huyền Y chỉ ảnh hưởng tới linh lực Phượng Yêu.
Vì vậy, nếu ngươi không có linh lực thì chẳng có trở ngại lớn.
Ta có thể giúp ngươi lấy kim đan ra, bảo hộ nó ở tâm thất Tam gia." - Xuân Thu vội giải thích.
" Đó không phải phế linh sao?" - Hạ Thất Phượng nghi hoặc hỏi lại.
Bởi phế võ được hiểu là không dùng được linh lực, không có khí công, không có nội công.
Chỉ biết võ phòng thân là cùng chứ không còn thân pháp cao thâm.
Còn nếu chỉ không có linh lực phải gọi là phế linh mới đúng.
Điểm này Xuân Thu nhất định không thể không biết.
Nhưng người có ý gì khác thì y không thể chắc được.
" Đúng! Ta sẽ dùng pháp thuật phong bế của khí công và thân pháp của ngươi.
Biến ngươi trở thành người giống sư phụ Hạ Minh Sơn của ngươi." - Xuân Thu cười gian xảo nói.
" Tại sao?" - Hạ Thất Phượng hỏi lại.
" Ta biết hôm qua ngươi đã mở bàn cờ để xem.
Ngươi nhất định là đang muốn thực hiện điều đó mới gấp rút an bài cho Tam gia.
An bài hôn sự cho họ, cũng đã tính trước đường chết cho mình...!Nếu như đã hạ quyết tâm.
Vậy lão nương giúp ngươi.
Ngươi phế võ, những kẻ khác sẽ càng trở nên gấp rút muốn hại ngươi.
Lúc đó ngươi biết đó, sẽ có sơ hở." - Xuân Thu phân trần.
" Nhưng điều đó không đảm bảo.
Không có linh lực hay võ công ta có thể chống lại bọn chúng sao?" - Hạ Thất Phượng đáp lại
" Đã tính vào đường chết ngươi còn muốn chống thêm gì nữa! Nếu cái ngươi sợ là họ giết ngươi sớm hơn kế hoạch đã bố trí thì đừng lo.
Quanh ngươi luôn có người muốn bảo vệ ngươi.
Đừng tự ôm hết chuyện vào mình nữa." - Xuân Thu nghiêm túc nói.
Hạ Thất Phượng nghe như đã hiểu.
Kế hoạch cứ vậy mà làm.
Dù sao thời gian này luôn ở trong điện, ra ngoài thì thể chất yếu khiến dáng vẻ như suy dược.
Giờ có nói là sắp chết thì ai ai cũng tin huống hồ chi là phế võ.
Quay về với thực tại:
" Ngươi cẩn thận một chút.
Có diễn cho họ xem ngươi yếu cũng đừng tự hại mình.
Vết sẹo đó khó coi chết đi được." - Xuân Thu chê bai nói.
" Không sao! Nha đầu này chắc chắn làm được.
" - Hạ Thất Phượng có phần tự tin, miễn cười tự hào nói.
" Được được! Đệ tử của ngươi là nhất!...!Nhưng mà lát nữa cứ chịu đựng một chút, nếu linh lực của nó không khiến ngươi khó chịu như lúc trước xem như đã thành công rút hết linh lực.
Nhưng mà nhớ cẩn thận, ngươi thân thể còn yếu.
Không khéo lại thịt nát xương tan." - Xuân Thu lo lắng căn dặn thêm
" Được rồi.
Ta hiểu!" - Hạ Thất Phượng cười nản đáp.
Những điều này không thể nào y không biết.
Lời này của Xuân Thu chính là nói thừa.
Cái y lo là phản phệ.
Nếu y không sao thì có phản phệ lên người Sơ Mạn không? Hơn nữa y chưa từng dạy nên không quá chắc chắn khả năng của nha đầu này.
Nếu việc này quá khó với con bé thì y cũng không nắm bắt được.
Vì vậy mà trong lòng có chút căng cánh.
Nghĩ như vậy, đầu mày y cũng bất giác chau lại như vẻ khó chịu.
Có thứ gì đó quái lạ khiến y mở miệng.
Một cổ thể rắn ngọt ngào vào trong khoan lưỡi.
Vị ngọt làm y như quên đi cơn đau.
Vị này hình như là kẹo ú mà trẻ nhỏ rất thích....!Kẻ nào lại dám vỗ lễ nhét kẹo vào miệng trưởng môn trước mắt mọi người.
Thật là mất hết hình tượng.
Y không muốn ăn đồ ngọt đâu.
Nhưng mà cái này ngon thật, không muốn nhả ra.
Còn có một lý do để không nhả ra, chính là cho đang kinh hồn.
Nhớ lại một chút, kẹo được đút bởi một bàn tay nhỏ mềm.
Trên tay còn thoang thoảng mùi thảo dược thường có trong túi đựng y nhân.
Vậy người đút chắc là...!Tiểu Sơ Mạn rồi.