" Nói như vậy!..." một số người bắt đầu nghĩ ngợi lung tung nói.
" Trưởng môn! Ta có một thỉnh cầu!" - Nguyệt Ly vừa nghiêm túc vừa lễ phép nói.
Hạ Thất Phượng không đáp, chỉ đưa mắt liếc nhìn một cái sau đó lại nhàn hạ húp trà.
Dáng điệu này chính là lười nói chuyện sau một câu nói dài của y.
Ở với y lâu như vậy cũng quen.
Sư phụ ta đó mà, có một việc rất lạ.
Y nói nhiều một chút liền thấy mệt, cho nên bình thường cũng ít nói.
Chỉ có mắng ta thì sẽ có sức nhiều lời.
" Người có biết bạch y ca ca....!Huynh ấy tên là Mặc Việt Cơ!" - Nguyệt Ly lễ phép nói.
Mặc Việt Cơ!!! Cái tên này quen quá....!Hình như....
" Là người đưa bế muội về Hạ gia đó!" - Giang Thành khe khẽ nhắc.
" Có chuyện gì?" - Hạ Thất Phượng đôi mắt động lên chút nghi vấn mà lạnh nhạt hỏi.
" Bạch y ca ca, ta nghe nói huynh ấy là sư huynh của người.
Ta muốn gặp huynh ấy.
Không cần trực tiếp cũng được....!Ta muốn hỏi huynh ấy một số chuyện." - Nguyệt Ly có phần sợ sệt rụt rè nói.
" Hắn là sư ca của ta.
Nhưng mà ta với hắn không thân.
Năm đó sau khi quăng nha đầu kia cho ta thì biến mất dạng...!Ngay cả sư phụ còn không biết hắn ở đâu? Ta còn đang chờ hắn về hảo hảo tính sổ với hắn đi.
Gửi một đứa nhỏ lâu như vậy, người làm cha như hắn khiến ta tức chết." - Hạ Thất Phượng lập tức sắc mặt biến đổi, chuyển qua vừa chán chường vừa căm phẫn nói.
Những người ở đó ai cũng chỉ biết cười trừ.
Có lẽ chỉ có Sơ Mạn nhỏ nên không biết, còn những người khác đều rõ.
" Còn nhớ năm đó có một quan binh đến tra nhân khẩu.
Đúng lúc Hạ gia chủ và phu nhân không có nhà.
Lại thấy trong nhà có một đứa nhỏ.
Huynh ấy liền bịa chuyện bảo hai người là phu thê, đứa trẻ này là mới sinh...!Cứ gì thế mà trên sổ sách của Tiểu Sơ Mạn, phụ thân là đại đồ đệ Hạ tông môn Mặc Việt Cơ, mẫu thân là Hạ Thất Phượng.
Tên con là Hạ Vy tự Sơ Mạn" - Ngụy Lãng đột nhiên nhớ ra cười phá lên nói.
" Huynh ấy đúng là tính tình tùy tiện thật!...!Hại Tiểu Ngân Hạnh nhà ta mười mấy năm nay vẫn phải một mình!" - Giang Kiệt có chút cười gượng nói, sắc mặt của Liều Hạo cũng gượng gạo hẳn.
" Huynh ấy tuy là người tùy tiện nhưng mà là người rất hiểu lý lẽ.
Hơn nữa...!Huynh ấy nói với ta rất nhiều thứ...!Ta tin huynh ấy." - Nguyệt Ly có chút e thẹn nói.
" Nói như vậy! Theo sổ sách huynh ấy với sư phụ là cha mẹ của ta sao?" - Giản Sơ Mạn có chút cưỡng cầu hỏi lại.
" Nữ nhi! Ta tuổi đã sinh ngươi rồi! Còn không gọi một tiếng mẫu thân!" - Hạ Thất Phượng lại nổi hứng trêu ghẹo, dùng giọng điệu nghiêm túc lên trực mà nói.
" Đừng trêu con!" - Giản Sơ Mạn có chút giận dỗi đáp.
"...! Ta làm sao có thể sinh ra một đứa con xấu như vậy.
Vừa xấu vừa lùn.
Mặc Việt Cơ tuy có tùy tiện nhưng cũng là người có khí chất tao nhã.
Con của bọn ta nhất định đẹp hơn ngươi gấp vạn lần!...!Chỉ tiếc là ta đời này không động nam sắc...haizzz cũng chỉ đành ban cho ngươi một cái tên xem như con cái mà nuôi trong nhà thôi!" - Hạ Thất Phượng lại độc mồm theo thói khó bỏ mà châm chọc.
" Tên con là do người ban sao?"
Cọc cọc cọc...ầm ầm ầm
" Mau tránh ra!" - Tiếng một nữ nhân phi như bay đến nói.
" Tiểu Thất!" - Người đó vội vã bước vào nói.
Hạ Thất Phượng không thèm đáp, lấy một tách trà mới lặng lẽ nhâm nhi.
" Tam công chúa!" - Tất cả quỳ xuống hành lễ.
" Miễn lễ miễn lễ!" - Cô vội đáp.
" Chưa thấy bóng đã nghe thấy tiếng.
Người có còn coi Phục Linh sơn là chốn tu luyện thanh tịnh không?" - Hạ Thất Phượng lạnh nhạt mang ý trách móc nói.
" Đừng lắm lời...!Ta bảo muội, Hoàng Quý Phi làm khó mẫu phi, còn muốn lập ra một thất công chúa.
Bọn ta không chống lại bà ta.
Nhưng mà muội vì sao?" - Lam Phong vừa thở vừa nói.
" Nhìn thấy bản chất chưa?" - Hạ Thất Phượng cười lạnh nói.
" Chỉ vì muốn bọn ta nhìn thấy sự nhu nhược của phụ hoàng?" - Lam Phong có phần tức giận truy vấn.
" Nông cạn...!Hoàng Quý Phi thế mạnh người đông, lại là phó hậu của hậu cung Yên Nam.
Chuyện của hoàng thất không phải việc ta có thể nhúng tay vào....!Hơn nữa, thánh chỉ do bà ấy viết Tuyên Hi ân chuẩn.
Tam gia có thể đá động được gì.
Ngay cả Tuyên Hi còn không biết gì cho tới khi thánh chỉ ban xuống.
Ta có thể biết trước được sao?" - Y liền dùng thái độ nghiêm túc đến đáng sợ, nhìn ra có nhiều phần gắt gỏng.
" Nhưng mà...!Giang Nguyệt Ly ngươi nói...!Người nhà ngươi đang toan tính những gì?" - Lam Phong có phần gấp rút muốn tiến gần đến Nguyệt Ly để chất vấn.
" Hỗn xược....!Chỗ của bọn ta không đến lượt Tam công chúa quản người...!Người tỉnh táo một chút.
Đều là con tốt trong tay kẻ khác mà thôi.
Muốn chém muốn giết thì tìm kẻ chủ mưu mà giết!" - Hạ Thất Phượng tức giận đập bàn đứng dậy nói.
" Muội còn bênh con bé!...! Nó....!Aiya...!Ta đương nhiên biết con bé đó không có bản lĩnh.
Nhưng mà tại sao lại là nó...!Giang gia nhất định có ý nghĩ riêng....!Còn có chỉ vì nó mà mẫu phi sắp bị ép tới chết rồi.
Ta không nên tức giận sao?" - Lam Phong cũng không chịu nổi mà đáp lại.
" Giang Anh Túc là người như thế nào?...!Bà ta thủ đoạn cỡ nào? Người ở hoàng cung không phải không biết!"
" Nói như muội, nếu Giang Nguyệt Ly không hề biết gì cả.
Vậy tại sao bà ta lại đưa nó vào cung!" - Lam Phong lập tức nghi vấn.
" Nước cờ thế mạng!..." - Hạ Thất Phượng dứt khoát thốt ra, y còn ghét bỏ mà liếc nhìn Giang Kiệt.
" Ý muội là...!Bà ta dùng Giang Nguyệt Ly để làm lắng chuyện khác xuống! Bà ấy tuy ác độc nhưng đối với người thân rất có tình...!Làm sao có thể? Nếu như vậy thì Giang Lĩnh cũng sẽ không đồng ý, con bé này đã người thừa kế duy nhất của ông ta rồi." - Lam Phong vẫn chưa tường tận tiếp tục hỏi.
Hạ Thất Phượng không đáp, chỉ phì cười một gương mặt bất lực.
Nhưng mà nhiêu đó cũng đủ hiểu rồi.
Lam Phong bình thường thông minh.
Nhưng khi gặp chuyện cuống lên liền không thể động não.
Hạ Thất Phượng làm dịu lại thì liền hiểu ra ngay.
Giang Anh Túc - Hoàng Quý Phi của Yên Nam, bà ta chỉ có một người con trai là Thiên Mãn Trường An thái tử.
Bà ta lại còn rất yêu con của mình.
Giang Nguyệt Ly là tam tiểu thư của Giang gia...!Nhưng mà ai chẳng biết từ trước đến giờ Giang phủ cũng chẳng được mấy ai thật tâm yêu thương con bé.
" Ngồi đi! Phi ngựa nhanh như vậy, là Phi Thiên Lộ sao?" - Hạ Thất Phượng bình tĩnh lại vỗ vai Lam Phong nói rồi tự mình an tọa.
" Muội biết nhiều đến vậy, lại còn muốn bảo vệ Giang Nguyệt Ly!" - Lam Phong thất thần hỏi.
" Người đừng vọng tưởng rằng nếu như thí đi con tốt là Nguyệt Ly thì có thể dựa vào chuyện này lật đổ Giang Anh Túc.
Bà ta có làm ác thêm một chuyện hay tốt thêm một chuyện, thì vẫn đã mang danh là yêu phi là ác nữ...!Bà ta căn bản không có vấn đề gì.
Nhưng trẻ con là vô tội.
Nếu Giang Nguyệt Ly thật sự lọt tròng, người nghĩ con bé có thể sống qua con trăng này không?....!Ta trước kia cũng từng là con tốt trong tay bà ta.
Đương nhiên không muốn những đứa trẻ không liên quan khác nếm trải...! Hay nói cách khác...!Ta bảo vệ con bé thay Mặc Việt Cơ!" - Hạ Thất Phượng kiên nhẫn giải thích.
" Bà cô già! Thất thần gì đó!" - Tiểu Ái từ bên ngoài bước vào nói.
Bà cô già này là đang gọi Lam Phong.
" Sau này chú ý hành vi một chút, đừng để lộ sơ hở quá nhiều như vậy!" - Hạ Thất Phượng nhép khẩu hình nói với Lam Phong.
Khẩu hình này của y không dễ đọc, vì là nói theo tiếng của dị tộc nhân.
Nhưng mà hệ thống đã tự động dịch cho Giản Sơ Mạn hiểu.
" Ngươi nói ai là bà cô già!" - Lam Phong tức đỏ mặt quay sang cóc đầu Tiểu Ái một cái.
Hai người đó gặp nhau liền bắt đầu chí chóe cãi cọ, không để ai vào mắt.
" Có biết ngựa của ngươi dẫm lên cỏ của bọn ta không?...!Con ngựa thôi mà cũng kiêu ngạo y chang chủ, liên tục đá hậu khiến ta khổ sở lắm mới đáng ngất nó dẫn về chuồng được.
Còn lần sau ta sẽ làm thịt nó nấu lẩu." - Tiểu Ái liền câu bẩn nói.
Hai người họ liền bay vào cãi nhau quyết liệt không hồi kết.
Bên phía Nguyệt Ly:
" Nguyệt Ly tỷ đừng sợ nhé!" - Giản Sơ Mạn ân cần hỏi han.
" Nguyệt Ly đừng tin họ.
Tranh đấu chốn cung đình rất nhiều.
Có thể là diễn!" - Giang Thành lập tức nói vào.
" Trưởng sư huynh không cần an ủi ta.
Ta biết huynh trước giờ đều thuận theo ta mà động viên an ủi.
Không muốn ta buồn, đều là muốn tốt cho ta.
Nhưng mà lần này không giống vậy...!Ta cũng thật sự cảm nhận được...! Nhưng mà ta không sợ đâu...!Lúc trước bạch y ca ca có nói với ta...! Huynh ấy rất rõ về hoàng thất cũng như thất công chúa...!Ta tạm thời thuận theo, nhưng đợi huynh ấy về sẽ hỏi rõ...!Vả lại ban nãy trưởng môn cũng có nói...!Người nguyện ý bảo vệ ta...!Cho nên ta không dễ chết vậy đâu!...!Chúng ta đều lớn rồi!...!Nên hiểu chuyện một chút...!Ta từ lâu đã chấp nhận được việc...!Không có một ai thật sự yêu thương ta rồi! Cho nên huynh an tâm!" - Nguyệt Ly dịu dàng nói, trên môi vẫn giữ một nụ cười vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng thật sự khi nhìn nó vào hoàn cảnh này thật sự đau lòng.
Bên phía các vị phương chủ:
Giang Kiệt tiến lại gần Liễu Hạo
" Sao đây? Không vui rồi sao?...!Tiểu Ngân Hạnh tìm ta chứ không tìm Liễu huynh khiến huynh ghen ăn tức ở rồi!" - Giang Kiệt dùng giọng điệu gợi đòn nói.
" Tiểu Ngân Hạnh là tên do ta đặt, huynh đừng có đem gọi lung tung!" - Liễu Hạo có chút gượng gạo, giả vờ cười nói.
" Ta cứ thích gọi như vậy...!Ban nãy nàng ấy gọi một tiếng Yến...!Thật sự khiến ta rất nhớ nhung về ngày tháng trước!" - Giang Kiệt lại thèm đòn.
" Đừng có khoe khoang.
Nàng ấy gọi chắc cũng vì muốn dùng mỹ nhân kế, tra vấn huynh thôi." - Liễu Hạo đáp.
" Nếu vậy thì ta rất nguyện ý!" - Giang Kiệt lại cười giễu cợt đáp.
" Lang!...!Huynh không chuẩn bị cho đồ đệ của mình sao?" - Giọng Hạ Thất Phượng cất lên.
Một tiếng Lang này khiến ai cũng bất ngờ.
Bởi lang cũng còn có nghĩa là phu quân.
" Tiểu Thất muội gọi ai!" - Lam Phong kinh ngạc hỏi.
" Kinh ngạc gì chứ? Ngươi lại nghĩ không trong sáng phải không? Hèn gì không có phò mã.
A Phượng là đang gọi Liễu Hạo." - Tiểu Ái lập tức giải thích.
" Sao muội lại gọi như vậy?" - Lam Phong lại tiếp tục truy vấn.
" Lúc tuổi không biết chữ nhìn thấy một người mặc áo có cánh yến liền gọi Yến.
Người kia lại mặc áo choàng lông sói cho nên gọi là lang.
Bọn họ lúc trước là bằng hữu tốt của ta...!Làm sao? Không nên gọi vậy sao?" - Hạ Thất Phượng bình thản đáp.
" Ta biết...!năm đó ba người đều bị coi là phế nhân....!Chỉ là ta cứ tưởng từ lúc trưởng thành muội sẽ không gọi thế nữa....!Lúc trước thẩm án hay ở đây một thời gian, cũng chưa từng nghe muội gọi qua." - Lam Phong chưa hết kinh ngạc nói.
" Vì lần này muốn lợi dụng họ!" - Hạ Thất Phượng không che giấu nói nói đáp.
" Được được được.
Hai người bọn ta nguyện để muội lợi dụng!" - Liễu Hạo hào sảng nói.