Trong dãy hành lang tối tăm.
Một thân cô lê bước đến.
Bản thân không phải người có chứng sợ bóng tối nhưng vẫn là không thể nhịn được mà run sợ đôi chút.
Nơi này là quỷ vực cho nên tất nhiên là quỷ dị.
Cô không biết là ma xui quỷ khiến như nào, không khỏi người nhưng vừa bước ra khỏi cửa liền tự mình mò đường mà đi.
Đường chỗ này nhìn qua lại có cảm giác thân thuộc đến lạ.
Là kí ức của nhân vật sao?
Từng bức trường cô đi qua đều mang đến một cảm giác vừa cổ quái vừa có gì đó rất cuốn hút.
Cô bước đi đến một lối đặc biệt sáng, nơi đây là nơi duy nhất được treo đèn lồng đỏ trong phủ.
Từng bức tường ở đây lại càng được trang trí chạm khắc khảm rõ nét hơn, vô cùng sinh động.
Có một mảnh tường là bức tranh một bóng lưng thiếu nữ đang vươn tay ve gương mặt một con phượng hoàng đã tung cánh giữa trời không, theo cách nhìn này chắc hẳn người kia cũng là tiên, bởi lẻ đứng trên mây lại còn ở vị trí cao hơn cả phượng hoàng, dưới nhân gian là một lễ hội chăng, đèn lồng được thả khắp trời.
Bên dưới có đề tự, tên là Hoang Khai, nghĩa là thuở ban sơ sao?
Ở bức tường tiếp theo lại là phượng hoàng chở người thiếu nữ trên lưng, cùng ngắm nhân gian mang tên Hồng Trần.
Kế tiếp là bức phượng hoàng phun lửa xuống nhân gian, có kẻ phàm tu trong một đại điện đập vỡ một tượng thần.
Tên là Oán Niệm.
Một bức khác càng khiến cô kinh ngạc, đó là ở chốn quỷ vực này phượng hoàng lửa tung cánh, ở giữa ngực nó hiện ra một hình người, cũng là một nữ nhân, nữ nhân này lại giống cô như đúc.
Vẫn có bóng lưng thiếu nữ tựa như tiên kia đang đối lưng lại không thể thấy mặt, tay người đó cầm lấy một đóa hoa đỏ, là hoa Bỉ Ngạn.
Tên là Niệm Hồng.
Một bức cuối cùng lại càng là một màn khó tin.
Thiếu nữ nãy giờ luôn xuất hiện, thân mặc phượng giáp, tay cầm Nữ Thần, sau lưng là ngàn vạn binh lính, trên trời cao là thiên binh thiên tướng muôn vàn.
Phía đối địch là Phượng Yêu, cánh hỏa phượng vươn rộng, một thân nữ nhi dùng tay ném linh lực thành một ngục hỏa hùng mạnh, dưới mặt đất là ngàn vạn quỷ binh.
Hai người này lại không phải là Hạ Thất Phượng và Sơ Mạn đây sao? Trung tâm của bức chạm khắc là một bông hoa bỉ ngạn, nhưng cánh hoa đã úa tàn rơi xuống đầy bi thương.
Đề tên là Phượng Liên Hận.
Những bức tranh này tinh xảo như thật, khiến người ta cảm giác được bản thân cũng đang ở trong khung cảnh đó.
Chân thật đến mức như đang diễn ra, đang chuyển động.
Cảm xúc cứ dâng trào, một sự thúc ép nơi tim khó chịu được lại không biết vì sao lại như vậy.
" Đến rồi sao? Vào đi!" - Giọng một nữ nhân thốt lên trong gian phòng phía trong.
Giọng điệu này, xem ra rất quen thuộc.
Cô không nghĩ nhiều đẩy cửa vào trong.
Quả thật là một người giống cô.
Dáng vẻ này không ai khác mà chính là Tiểu Quang.
Cô ta rất bình tĩnh, phong thái bình ổn nhìn cô một cái rồi tiếp tục thưởng trà nơi bàn nhỏ.
" Chào mừng đã đến với...phòng của ta!" - Tiểu Quang có chút chế giễu nói.
Sơ Mạn tiến lại đôi chút.
" Tiểu Quang! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" - Cô thẳng thừng hỏi.
Tiểu Quang dừng lại động tác uống trà, đặt trà xuống bàn mà bình tĩnh nói.
" Là chuyện gì?"
" Tất cả mọi chuyện!" - Sơ Mạn kiên định hỏi.
Vẻ mặt Tiểu Quang có chút biến động nhưng chỉ đơn giản là một điệu vô cùng thích thú.
Như thể có chuyện vui bày ra trước mắt.
" Xem ngươi! Lại chất vấn ta sao?...!Haizzz...!Ta vì ngươi dạy ngươi không ít thứ, bây giờ ngươi lại có lòng nghi ngờ ta?...!Giản Sơ Mạn! Không phải ngươi không biết, ta mới là Sơ Mạn của nguyên tác.
Việc ta làm chỉ giúp ngươi đi đúng đường không làm mọi thứ rối thêm...!Mà vả lại không phải ta cũng đã cứu nguy cho ngươi rồi đấy sao? Nếu không vì ta cược mạng sáng ra cố mà hiện thân quậy một trận với sư phụ người.
Y có thể nhận ra ngươi xảy ra chuyện sao?" - Tiểu Quang gian xảo nói.
" Ngươi giúp ta?"
" Đúng rồi.
Nói sao ta?...!Ngươi, cướp tâm nhãn bị y quát mắng.
Tối đến lại một mình ở đình viện say khướt, sau đó..." - Tiểu Quang lại bắt đầu giở trò.
Nhắc tới đây đầu của cô bổng nhiên đau nhức không thôi.
Hình như quên đi điều gì đó.
" Ấy! Không thích thì ta không nhắc nữa! Sau đó ở lại hoàng cung, phát hiện y vậy mà tự vẫn ở đình viện còn để Hắc Bạch Vô Thường dùng thuật che thân.
Liền quay về địa phủ dạo một vòng xem sao.
Kết quả chẳng thấy gì bèn về lại quỷ vực, dù sao nơi đây vẫn tạm coi là nhà mà.
Vậy mà cũng thật vô tình, ta lại thấy thêm một cảnh.
Ngươi thật sự ác độc hơn ta tưởng.
Ta còn tưởng ngươi có tình với sư phụ ngươi, còn hẹn hò với y như tình nhân, vậy mà trúng xuân dược người ngươi nghĩ đến lại không phải y.
Mà là Nguyệt Ly, cứ vậy mà cướp mất mạng y rồi...!Ngươi quả thật cao tay...!Ta bái phục ngươi rồi?" - Tiểu Quang cười đểu nói.
Sơ Mạn liền chối, rõ ràng cô thích Hạ Thất Phượng, chỉ coi Nguyệt Ly là tỷ tỷ cùng lắm là đôi lúc vì cô ấy là nữ chính mới cố đối xử đặc biệt một chút.
Sao có thể?
" Không thể nào! Ta sao có thể?"
" Ta làm sao biết được!" - Tiểu Quang liền phủi sạch.
" Nhất định còn có ẩn tình gì đó, nhưng mà ta lại không thể nhớ ra được! Cuối cùng ta đã quên điều gì?" - Sơ Mạn lại bắt đầu nhức nhối cả não, đau đớn yếu ớt nói.
" Ngươi quên rồi sao? Có nhớ muốn nhớ ra không?" - Tiểu Quang lại bắt đầu muốn giở trò.
" Ta...ta..ta..." - Sơ Mạn nhức điên người chật vật nói.
" Im miệng!" - Tiếng Hạ Thất Phượng thốt lên.
Y thẳng thừng đạp cửa bước vào, ném vào người Tiểu Quang một cái hộp nhỏ.
" Ngươi tốt nhất là đừng giở trò nữa!" - Y nói rồi vội kéo tay Sơ Mạn, muốn rời đi.
" Người đã bị mất ngọc kí ức, không được phép nhớ lại kí ức đó.
Bằng không sẽ chết!...!Ta bị ngươi phát hiện, đương nhiên là không thể giở trò...!Nhưng mà về người kia, ta không quản được." - Tiểu Quang nhanh miệng nói.
Y nghe hơi khựng lại nhưng vẫn là lôi người rời đi.
" Sư phụ...sư phụ...!Con đau...!Người vì sao không để con nhớ ra?" - Sơ Mạn liền hỏi.
" Lời người đó nói đều đúng, để ngươi nhớ ra thì ngươi giết luôn ta à! Tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, sáng mai ta đưa ngươi về nhân gian.
Hai chúng ta đừng có dính líu gì với nhau nữa." - Hạ Thất Phượng vừa cáu gắt nói vừa lôi cô rời đi.
Tức chết! Đúng là tức chết thật! Tại sao việc gì cũng lấp lửng rồi đổ hết lên đầu ta.
Hệ thống này làm việc sao lại rồi rắm như vậy? Tình tiết truyện cuốn cuồng xa nguyên tác như này sao lại không cho phép người ta có gợi ý một chút chứ? Cảm giác này, ta chuẩn bị uất ức chết rồi.
[ Chào!]
Hệ thống thối! Lúc gọi thì không bao giờ có, nói xấu một chút thì liền xuất hiện.
Không gian như ngừng cả lại, chỉ có cô là tự do hoạt động.
Đến cả Hạ Thất Phượng cũng đã đứng yên như tượng.
Cô thấy muốn cơ hội một chút, chạm vào y xem xem có phản ứng gì!
[ Trong lúc làm việc với hệ thống vui lòng không chạm vào nhân vật khác!]
Thông báo hay cảnh báo đều được nhưng sao giọng điệu lại đặc biệt gay gắt thế nhỉ?
[ Thỏa theo nguyện vọng của quý khách.
Hệ thống sẽ cung cấp cho quý khách một số thông tin.
Hạ Thất Phượng đã gặp và nói chuyện với Tiểu Quang những thứ như sau:
là về việc Tiểu Quang ở hoàng cung bê bát thuốc độc đến phòng muốn cho y uống.
Kết quả Tửu Vy là người thử trước, trúng độc bất tỉnh.
là về việc kẻ đánh cắp tâm nhãn
là về những đoạn kí ức mà quý khách đã bị xóa.
Tuy nhiên quý khách không nên phục hồi trước khi hệ thống tự mở chúng, sai quấy sẽ bị kích điện mà chết.
Tất nhiên, Hạ Thất Phượng sẽ không thể biết được Tiểu Quang là Sơ Mạn của nguyên tác.
Cô ấy chỉ được cho biết rằng Tiểu Quang là nhân cách thứ hai của cô, là bán thức thần không trọn vẹn vì cô không phải Phượng Yêu.]
" Hệ thống! Sao lại phải giữ lại Tiểu Quang?"
[ Đây là trợ thủ từ hệ thống, sẽ dẫn dắt quý khách đến được tình tiết trọng yếu của cốt truyện]
" Hạ Thất Phượng!...!Người ấy có thích ta không?"
[ Cảnh báo cảnh báo! Đây là nội dung mật.
Tất cả góc khuất của sự việc sẽ được bật mí sau khi quý khách hoàn thành được nhiệm vụ cốt lõi.
Trước khi đến lúc đó, xin quý khách vui không hỏi thêm vào các nội dung mật].
" Thôi vậy"
[ Tạm biệt quý khách! Chúc quý có một trải nghiệm vui vẻ].
Hệ thống nói rồi biến mất đi.
" Ey.
Ta còn chưa hỏi xong mà!" - Sơ Mạn vội lên tiếng.
" Còn muốn hỏi gì nữa!" - Hạ Thất Phượng khó chịu quay đầu lại nhìn mà hỏi.
Sơ Mạn liền có chút kinh sợ.
Suýt thì tiêu, hớ miệng thì không tốt.
Không thể để nhân vật trong truyện này biết được là cô xuyên không vào đây.
Thứ nhất là họ nghĩ cô điên mất, hai là sẽ bị phạt tiền thêm nữa là kích điện, out game rồi phải quay lại từ đầu.
Đi đến bước này cũng là cả đoạn thời gian rồi.
Không thể để quay lại được.
" À không có!" - Sơ Mạn vội xua tay nói.
Hạ Thất Phượng một vẻ chán ghét quay mặt đi, tiếp tục kéo cô đi tiếp.
Ọt...ọt...ọt tiếng trống bụng kêu lên.
" Thân xác phàm này!" - Y khẽ giọng oán thán.
Sơ Mạn cũng không phải không nghe thấy.
Đương nhiên cũng hiểu, nhưng vẫn là không nên làm y mất mặt.
Bầu không khí từ căng thẳng trở nên ngượng ngùng đến lạ....
" Sư phụ! Tự nhiên...con hơi đói, người có muốn ăn gì không?" - Cô vẫn là lễ phép lên tiếng trước.
" Ăn ngươi..."
" Hửm?" - Cô nghe không rõ hỏi lại.
" Ăn cơm ngươi nấu!" - Y ngượng ngùng lặp lại lần nữa.
" Ò...được!" - Cô cũng lắp bắp đáp.