Hạ Thất Phượng không còn để ý đến mọi thứ xung quanh.
Y thậm chí vứt lại tất cả mà mở tung cửa gian phòng, từ lối đó chạy vào bên trong Hạ phủ.
" Ấy Hạ tiểu chủ!...!Người đi rồi ai có thể đóng cửa đây?...!Tiểu nô không có linh lực mà..." - Gia nô vừa bất lực vừa mếu máo nói.
Giang Kiệt cũng khẽ thở dài, trước sự khó hiểu của môn sinh mà tiến về phía cánh cửa.
Trong qua cũng rất bình thường nhưng đứng trước nó hắn lại mở ra một kết giới bao bọc lấy bản thân.
Liễu Hạo ở bên ngoài cũng tạo kết giới bảo vệ cho những người còn lại.
Có cần phải làm quá đến vậy không? Ban nãy không phải y đi vào rất bình thường sao?
Nhưng đúng thật là chuẩn bị chẳng thừa.
Giang Thành vừa đặt nửa bước chân vào ngưỡng cửa, trong phòng đã có lôi tích xuất hiện đánh thẳng về phía hắn.
Cả căn phòng cũng tạo ra những luồng lôi tích khác nhau, như thể cảm ứng được có người bên ngoài mà đánh tới.
Từng tia sét đều mạnh mẽ hung tợn, đánh thủng cả một mảng lớn trên kết giới của Liễu Hạo.
" Gia cố kết giới!" - Đệ tử của Liễu Hạo lập tức tiến lên thi pháp để lắp lại mảng thiếu đó.
" Giang huynh, huynh nhanh một chút, bằng không chúng ta thật sự chịu không nổi." - Liễu Hạo khó khăn nói.
" Ừm, nhiều năm như vậy mà pháp trận Mặc huynh tạo ra vẫn mạnh như vậy, kết giới của ta cũng suýt thì bị đánh tan tành." - Giang Kiệt đáp rồi nhanh chóng đi vào đóng cửa phía trong dẫn ra hành lang của Hạ phủ, sau đó quay về chỗ ban đầu mà kéo cánh cửa kia lại.
Lôi tích cũng ngừng đánh.
Nhưng mà đủ để linh lực của những người chống đỡ nó trở nên suy kiệt.
Các sư huynh hay ngay cả Giang Kiệt Liễu Hạo khi định thần lại thì tia linh lực phát ra cũng đều mờ nhạt.
" A...!Tiểu nô còn phải chạy về Hạ phủ, nếu để Hạ tiểu chủ một mình đến thì phu nhân sẽ phạt ta mất." - Gia nô cuốn quít lên nói nhưng chính hắn cũng e ngại.
Từ Hạ phủ chạy đến đây đã là một đoạn khá xa.
Đi tắt băng qua căn phòng này mới là gần.
Giờ cho dù hắn có gắn hóa tiễn mà chạy quãng đường này lại một lần nữa thì vẫn sẽ không đến trước hay cùng lúc với y được.
" Ta cũng phải qua đó! " - Lam Phong và San Vy đồng loạt nói.
" Hạ phủ cũng có kết giới của Hạ phủ.
Ngoài người của Hạ phủ không ai có thể tự ý dùng thuật tiến vào.
Đi từ các cổng bình thường thì được." - Lam Lan vội lên tiếng can ngăn.
" Không sao! Ta với tỷ ấy có liên kết với nhau mà, ta cảm ứng được chỗ của a tỷ, chui ra từ đó là được." - San Vy nhanh miệng đáp rồi bắt ấn tay.
" Tự Cổ công chúa ngươi điên rồi sao? Cơ thể muội ấy yếu ớt như vậy, ngươi còn làm thế này thì còn ra tình trạng nào nữa?" - Lam Phong lập tức cản lại.
" Vậy phải làm sao? Cái gì cũng không được." - San Vy bức bối nói.
Chỉ có người Hạ gia mới có thể dùng linh lực tiến vào.
San Vy có thể cảm ứng được vị trí.
Vậy không phải dùng linh lực bao quát liền có thể tiến vào đúng địa điểm sao?
Sơ Mạn nghĩ rồi tiến về phía trước gần chỗ San Vy, nắm lấy váy của cô.
" Làm sao? Ngươi lại muốn gì nữa!" - San Vy thái độ khó chịu nhìn Sơ Mạn nhưng cũng không làm ra chuyện gì quá đáng.
" Phải mà tứ thức thần vẫn còn ở đây thì tốt biết mấy!"
Sơ Mạn không quản được.
Con bé vẫn là nắm lấy váy San Vy bằng một tay.
Bản thân nhắm nghiền mắt lại.
Linh lực tím nhạt từ từ thoát ra dưới nền đất.
Nó bạo phát tạo thành một vòng linh lực khổng lồ.
" Sơ Mạn...!Ngươi đang định làm gì?...!Trẻ con có thể làm tới mức này sao?" - San Vy phần kinh ngạc lắp bắp nói.
Loại thuật này chính là thuật dịch chuyển thời không.
Bình thường một người hai người đã là mức độ khó đối với trẻ nhỏ.
Vòng linh lực này của con bé là đang bao quát hết những con người ở đây, như vậy cũng hơi quá rồi.
" Ngươi cảm ứng chỗ của người ấy đi!" - Sơ Mạn chầm chậm mở mắt nói.
Đôi mắt màu tím toát ra chút gì đó sức mạnh mạnh khôn lường.
Tay con bé bắt thủ ấn còn tụ được một dòng linh lực vững trải.
Đây là định làm thật sao?
San Vy cũng không kịp nghĩ nhiều.
Vội lập tức cảm ứng.
Dòng linh lực của cô vừa thoát ra đã bị linh lực của Sơ Mạn bắt lấy.
" Hi vọng ta vẫn được xem là người của Hạ gia"
Ầm Một trận linh lực bạo kích đưa tất cả mọi người lập tức đi mất.
Ở Hạ phủ:
Hạ Thất Phượng chạy một mạch đến chỗ cây Ngân Hạnh cao lớn.
Ở đây gia trưởng đều có mặt.
Dược quan phòng tiên sinh và phu nhân đang ở đây với vẻ mặt thất thần, nước mắt xem ra cũng đã cạn.
" Con về rồi?" - Nhan Linh Lung hiền từ nhưng có chút đượm buồn nói.
Y nhìn thấy.
Dáng vẻ gấp gáp cũng phải lập tức điều chỉnh lại.
" Hạ Thất Phượng, người thân phận ở Hạ gia tôn quý dường nào ta cũng đều biết.
Nhưng mà, Cát Nhi trước giờ không đối ác với người, nó luôn muốn người sống tốt...!Nhìn con gái rượu phơi thây ở đây cũng độ ngày rồi, lão già này thật sự vô cùng đau lòng." - Dược Quan phòng tiên sinh đau đớn nói.
Ông ta là đang trách cứ vì y đã không về sớm hơn, để thân thể Cát Tỷ ở đây nhiều ngày đến vậy thật sự đau sót.
Nhưng cũng không hoàn toàn oán trách, bởi ông ta cũng hiểu hoàng thành xa xôi như vậy, nào có thể nhanh đi nhanh về.
Đây chỉ đơn giản là một lời than thở thương xót cho số phận bi thảm của đích nữ nhà mình.
" Dược Quan phòng tiên sinh.
Thất Nhi trước giờ luôn ám ảnh rằng nếu bản thân đến gần Cát Tỷ sẽ xảy ra đại họa như trong lời tiên tri, cho nên mới thất trách.
Vả lại con bé cũng không rõ sự tình.
Việc này...ta bồi tội với ông..." - Hạ Minh Sơn ồm ồm lên tiếng.
" Bồi cái gì bồi đây?...! Mạng người bồi được sao? Lão già này không trách người.
Ta cũng rất rõ người cũng không dã tâm đến độ.
Chỉ là nữ nhi của ta lúc nào cũng quấn lấy người, muốn ở bên người.
Người cũng sợ sẽ hại nó mới cách xa nó...! Nhưng trớ trêu là, ngay cả khi như vậy, nó cũng có thể vì người mà chết...hahaha....!Đúng là mệnh trời trêu ngươi.
Cát Nhi nhà ta đúng là ngốc!" - Dược Quan phòng tiên sinh thở dài nói.
Từ nhỏ, Cát Tỷ vì giao hảo giữa Dược Quan phòng và Hạ gia nên rất thường xuyên đến.
Năm đó vẫn còn nhỏ, nhìn thấy Hạ Thất Phượng liền một mực quấn lấy, nghe nói là vì y không màng nguy hiểm mà cứu cô cho nên khiến tâm tình cô dao động.
Lúc ấy, Lộc Nương rất thường xuất hiện ở đây để chơi và dạy cho y.
Bà ấy đã xem một chút.
Nhìn thấy y đoản mệnh chết sớm, mang số đại hung cần có người bù trừ mới có thể qua khỏi một kiếp.
Vừa hay xem ra Cát Tỷ có số mệnh đại cát phú quý, có thể ở bên y.
Nhưng bà ấy cũng nói, một khi hai người ở gần nhau thì luật bù trừ này sẽ nghiễm nhiên xảy ra, hơn nữa sẽ có một đại họa không thể đoán trước.
Từ đó mà Hạ Thất Phượng trốn tránh Cát Tỷ, không muốn làm cô ấy tổn thương, bởi dù sao cô cũng chỉ là người phàm, không có linh lực hộ thân.
Cát Tỷ thì muốn y sống tốt, không xui xẻo mà luôn tìm cách tiếp cận.
Cát Tỷ hành y cứu người, từ bé đã đối xử với y rất tốt.
Luôn quan tâm, không kì thị, luôn tìm cách hòa nhã với y.
Vậy mà đời này, cũng phải vì y mà ra đi.
Đây đã là người thứ rồi.
Hạ Thất Phượng sắc mặt không thể giữ được biểu tình lãnh cảm, có lẽ y cũng rất đau đớn.
Nữ nhân nằm dưới góc cây Ngân Hạnh, cây Ngân Hạnh vạn năm cao lớn, lá vàng rơi trên nền đất, lá vàng trên cây, tạo nền một vùng trời sắc vàng sáng rực.
Rõ ràng nơi đây trước giờ, luôn chứa kỉ niệm đẹp vui vẻ.
Nhưng nay lại...!Cát Tỷ hai mắt nhắm nghiền, tựa vào thân cây, thoáng qua như đang ngủ.
Da dẻ vẫn còn phiếm hồng, không giống như người đã chết.
Nếu không nhìn vào khóe miệng vướng vấn máu tươi thì còn tưởng cô đang đùa...!Đã bao nhiêu ngày mà vệt máu đó vẫn không khô lại.
Rõ ràng là người bình thường, lại có tiên khí trắng bạch bao lấy thân thể giữ lấy.
Không cho phép ai đến gần, như đợi ai đến.
Y bước từng bước đến gần thân xác lạnh lẽo kia.
Tiên khí lại tản ra nhẹ nhàng vây lấy y như chào đón.
Dược Quan phòng nhìn thấy cũng không có phản ứng, chỉ dùng đôi mắt vương vấn trước sự tình, khóc cũng đã khóc hết rồi, tuổi già thật sự không còn sức để khóc nhiều nữa.
Y từ từ ngồi xuống, bàn tay vươn ra áp lên má cô, lau đi vệt máu kia.
" Bằng hữu.
Hôm nay không gọi ta là bà cô già nữa sao?..." - Y đau lòng nói.
Soạt linh lực ứng động.
Mấy người kia nhờ linh lực của Sơ Mạn mà bình bình an an đến nơi, nhìn thấy được toàn cảnh cục diện.
Đầu Cát Tỷ vô lực dựa vào tay y.
Chút máu không ngừng chảy lại chảy đến cổ tay y, chạm đến chỗ mạch trắng ẩn hiện kia.
Thứ tiên khí như đang thoát từ cô thể cô, một hình dáng nữ nhân xuất hiện nhưng cũng mang chút gì đó hình ảnh của một con khổng tước.
" Bà cô à! Haizzz...!Ta kiếp này, chỉ là luôn nhằm lẫn.
Không phải ta thích người.
Cảm giác muốn ở bên người không phải yêu, mà ta là vì người mà đầu thai.
Ta giúp người đến đây được thôi, mọi sự vẫn là người phải tự mình gánh vác lấy rồi.
Hứa với ta, mau chóng hoàn thành, giải hòa với cô ấy sau đó quay về thiên cung chơi cùng ta.
Không có hai người ta cô đơn chết đi được...!Ta ở trên cao vẫn sẽ luôn dõi theo người, vì vậy không được làm ta thất vọng đâu đó!" - Cát Tỷ hiện ra, nhẹ nhàng nâng mặt y e ấp trong tay, dịu dàng nói.
" Cát Tỷ" - Y khó hiểu gọi.
" Cát Nhi!" - Dược Quan phòng kích động gọi.
Mảnh thần hồn dần thoát lên thân thể mà bay lên không trung.
Cát Tỷ vẫn còn lưu luyến nhìn lại.
" Đại họa mà Lộc Nương nói, chính là vì khi ta gặp người gặp nhau quá nhiều.
Phong ấn kí ức của người sẽ bị phá vỡ...!Cho dù thế nào người cũng phải hứa với ta...phải sống tốt...!Ta đợi người...thần nữ..." - Cát Tỷ nghẹn ngào nói rồi tan biến đi mất.
Cây Ngân Hạnh vạn năm ngay sau đó phát ra ánh sáng kì lạ.
Như có linh thức, tự mình dùng tinh túy hấp thụ nhiều năm qua, mở ra một trận đạo.
Một phong ấn bị phá vỡ, đạo trận mở ra một hư ảnh, trong hư ảnh chính là từng mảnh vỡ kí ức.
Từng dòng kí ức đều hiện ra, phơi bày toàn bộ.
Trong hư ảnh...!Một cuộc đại chiến thiên ma nổ ra.
Thiên giới chinh phạt đến biên giới quỷ vực.
Trời cao có thiên long, long yêu, thiên phượng và ngàn vạn thiên binh, còn có một nữ tướng dẫn đầu sức mạnh vô song.
Quỷ vực chỉ có quỷ binh và phượng yêu chống trả.
" Sát " - Tiếng người người hùng hồn kêu lên.
Hai bên giao tranh kịch liệt, từ gương thiên đạo nhìn ra rõ mồn một.
Cửu Trùng Thiên trăm tiên trăm thần đã chứng kiến.
" Giáng Liên!" - Cát Tỷ tiên tử ở cạnh bên khẽ gọi.
Giáng Liên và Thiên đế đang ngự ở long phượng ngai.
Nữ nhân đang giao đấu với quỷ vực là phân thân của Giáng Liên.
" Thần nữ, mọi việc đã rõ rồi.
Phượng yêu này không thể quay đầu.
Là mầm mống tai họa.
Xin người buông xuống lòng từ bi, trảm yêu diệt ma, tạo yên bình thế thái cho chúng sinh." - Toàn bộ tiên quân quỳ rạp xuống, khẩn thiết cầu xin.
Phượng yêu là một trong những thần thú mà Giáng Liên cai quản.
Y đương nhiên phải có trách nhiệm.
" Thần nữ, sẽ không ngự giá thân chinh như ý các khanh.
Bổn tọa đích thân đi.
Nếu như xảy ra chuyện, các khanh phải hết lòng phò trợ Giáng Liên lên ngôi, ổn định thiên hạ." - Thiên đế uy nghi nói.
" Bệ hạ chuyện này..."
" Đây là mệnh lệnh!" - Thiên đế lần nữa nhấn mạnh.
Tiên quân đều bàng hoàng, không dám nói thêm nhưng cũng không hề bằng lòng.
" Kháng chỉ!" - Giáng Liên dứt khoát nói.
" Giáng Liên! Con là đang muốn chọc tức phụ đế sao? Phượng yêu đã đến nông nỗi này, bổn tọa có trăm cái miệng cũng không khiến lục giới chiều theo con.
Càng không thể để phượng yêu làm nguy hại!"
" Nữ nhi kháng chỉ.
Phụ đế là bậc cao chí tôn lại anh minh đức đọi.
Thiên giới cần người.
Nữ nhi sẽ giải quyết nghiệt tự mình tạo." - Giáng Liên nói rồi đập mạnh tay xuống phượng ngai.
" Báo! Toàn bộ các cổng thông hành của Thiên giới đều bị phong bế!" - Một tiên binh chạy đến cấp báo.
" Giáng Liên!" - Thiên đế tức giận quát.
" Giáng Liên! Người thật sự muốn trảm phượng yêu!" - Cát Tỷ hai mắt ươn ướt nói.
" Là ta tệ...!Nữ nhi không nghe lời.
Nhất định quay lại, sẽ bồi tội với người..." - Giáng Liên nói rồi bay xuyên qua gương thiên đạo đến chiến trường.
" Giáng Liên!" - Thiên đế kinh hồn, xuất ra tia linh lực muốn kéo y lại.
Nhưng mà gương thiên đạo cũng đã bị y đặt kết giới.
Không ai có thể tiến vào, cũng không thể công tới.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn xem.
Thiên đế thật ra về tu vi vẫn thua Giáng Liên một bậc.
Giáng Liên đã lần từ chối bước vào thần giới, đương nhiên cả thiên giới này không có kẻ có thể phá ấn phong ấn y tạo ra.
Luồng ánh sáng từ thiên giới bay đến, hòa làm một thể với Giáng Liên đang giao đấu.
Gương mặt y trầm lại, tay mở rộng ra một chút.
Một đạo linh lực phát sáng hùng mạnh hiện ra, y đang triệu hoán một thanh kiếm, là Nữ Thần.
Phượng yêu sải cánh trên cao cũng dần hóa thành hình người, hai cánh đỏ rực dần dần đáp đất.
Hình dáng này của cô ta, thật sự quá giống Sơ Mạn lúc lớn.
" Nữ Thần chưa xuất hiện, ta còn tưởng người là bị ép buộc.
Hiện tại thì...người thật sự muốn giết ta?" - Phượng Yêu uất nghẹn dùng đôi mắt lạnh lùng nói.
Đôi cánh cũng thu lại, triệu ra một thanh kiếm đỏ rực lửa.
" Đến đi!" - Y đơn giản đáp.
" Kiếm khảm hình phượng hoàng, lại dùng để trảm phượng hoàng.
Thật là chọc cười người." - Phượng Yêu đau đớn nhưng vẫn cố kiềm nén uất hận nói.
Hai bên xảy ra giao chiến.
Thật sự là một mất một còn, người sống kẻ chết.
Không ai nhường nhịn ai.
Võ công hay kiếm pháp của Phượng Yêu đều là y dạy, đương nhiên hai bên cũng rất rõ về nhau.
Đánh đến bán sống bán chết vẫn không phân được thắng bại.
Thế mới nói phượng yêu nguy hiểm.
Nó có dã tâm lại có thực lực sáng ngang với thần nữ, chúng sinh làm sao có thể an ổn được.
Ban đầu mọi việc vẫn rất bình ổn, không ai để ý tới sủng vật này của thần nữ.
Chỉ từ một lần cô ta du ngoạn đến nhân gian cùng y.
Là thần nữ, tượng y được lập ở các phố xá, người người sùng bái.
Nhưng khi thoại thoại tương truyền, Giáng Liên thần nữ có quan hệ với Phượng Yêu, bọn họ đều là nữ nhân khiến cho người người chê cười.
Y bảo cô nhịn, hai người họ tự hiểu, ở bên nhau hạnh phúc là được, không sân với đời.
Là thần nữ, Giáng Liên tất nhiên phải làm rất nhiều điều vì lục giới, phù hộ cho bách tính.
Nhưng họ chỉ vì điều đó mà quên đi công ơn của y, đạp đổ tượng y xuống phỉ báng, còn vẻ bậy, mắng nhiếc thậm tệ, làm đủ điều.
Y không quan tâm nhưng phượng yêu lại rất để ý.
Bản chất sân kích hoạt linh mạch phượng hoàng, nhẫn tâm tàn sát chúng sinh.
Nếu không phải Giáng Liên ra sức bảo vệ khuyên ngăn thì thế gian đã chỉ còn duy nhất thiên giới, chống đỡ công lực của Phượng Yêu còn có thể khiến Giáng Liên tiêu hao phần lớn linh lực.
Từ đó mà trở thành mối nguy hại.
Mới dẫn đến tình cảnh của hiện tại.
Xoẹt tiếng kiếm đâm qua lớp áo, xuyên qua da thịt.
" Thần nữ" / " Phủ chủ"
Thân kiếm đỏ rực kia đã đâm xuyên qua người Giáng Liên khiến máu chảy qua không ít.
" Thần nữ không có tim, ta trước giờ luôn nghĩ là huyền hoặc...!Nhưng bây giờ thì rõ rồi!" - Phượng Yêu khẽ cười với khuôn miệng rỉ máu, dần nhìn xuống nơi ngực của nhìn mà nói.
Nữ Thần đã dứt khoát đâm xuyên tim cô ấy.
Vẻ mặt của Giáng Liên không thay đổi, vẫn đáng ghét như vậy.
Nhưng đôi mắt không giấu nổi cảm xúc, nước mắt cũng vì vậy mà dâng lên.
" Giáng Liên...!Làm tới mức này, ngươi khóc còn hữu dụng không? Người yêu thương ngươi đều vì ngươi rồi cuối cùng thì thế nào? Đều chết...!Là thần t nhưng ngươi lại thật đáng thương...!Ta đời này mắt mù mới ở bên cạnh ngươi.
Ta hận ngươi, đời đời thống hận ngươi." - Phượng Yêu đau đớn gào lên.
Y không hề lung lay hay có chút nương tay.
Mở ra một đạo pháp ép linh thức của phượng hoàng vào trong không gian riêng biệt, sau đó dần phá hủy, khiến nó tan biến, đến hồng hoang cũng sẽ không lưu lại cô, đây chính là một trong những thuật pháp tạo nên tên tuổi và vị thế của y, Phá Hồn trận.
Chỉ là lúc này y cũng đã quá yếu rồi, trận pháp không quá vững vàng.
Kéo hết thần hồn của Phượng Yêu vào trong, y cũng rất đau đớn.
Trận pháp y luyện vốn để diệt yêu ma nhưng nay cũng là tự tay giết người y yêu.
Trận pháp linh ứng, nước mắt y không kiềm được mà rơi xuống Nữ Thần kiếm.
Vào phút chót trước khi đạo linh lực của pháp trận khiến Phượng Yêu tan biến, chính nước mắt lại ẩn chứa linh lực đẩy nó thoát ra khỏi.
Không gian cũng trụ không được mà bị đẩy tới vòng xoay luân hồi.
Sơ xuất một chút...lại để Phượng Yêu có cơ hội tái thế.