" Này! Có chịu nghe lời một chút không hả?" - Cẩm Yên có chít nóng giận hét lên.
Đám đệ tử đang nháo nhào bàn tán lập tức im re.
Đứng ngay ngắn thẳng hàng lại.
" Thù này không báo Giang gia ta sao ăn nói với tổ tiên! Trưởng môn thật sự quá đáng, trước giờ chưa ai dám đánh kên mặt của Nguyệt Ly đấy!" - Giang Thành bực tức nói.
Bốc tiếng gõ đầu, là Giang Kiệt gõ đầu hắn một cái rõ to.
" Đệ có phải là đệ tử mà gia chủ cưng nhất không? Hay là học nhiều quá nên lẫn rồi.
Tu tiên tam đại cấm kỵ là gì quên rồi sao? Ngọc Phi còn dám nhắc đến, lại là còn ở Hạ gia.
Đánh vậy là còn may đấy.
Dù sao trưởng môn cô ta cũng là người dị tộc.
Báo cái gì mà báo chứ!" - Giang Kiệt nghiêm túc, bày ra vẻ mặt khó chịu chỉnh đốn đệ đệ của mình.
" Nhưng đây là xúc phạm tôn nghiêm Giang gia ta!" - Giang Thành liền lập tức phản bác.
" Giang công tử ngươi không hiểu.
Việc này để lộ ra ngoài Giang tiểu thư không chỉ đơn giản là cái tát đâu.
Ngọc Phi hiện tại là phi tử được hoàng đế yêu thương nhất, lời này truyền đến tai người thì cả Giang gia gánh tội không hết đấy!" - Lam Lan nhẹ nhàng phân tích cho chúng hiểu.
Nghe câu cuối sắc mặt chúng mới thu lại chút hung hãn háo thắng của mình.
" Tiểu Hạ cô nương, Giang tiểu thư.
Hai người xem mà đi xin lỗi với trưởng môn đi! Đừng để ảnh hưởng xấu giao hảo đôi bên." - Lam Lan quay sang xoa đầu Giản Sơ Mạn nói.
" Vì sao ta phải xin lỗi chứ! Tuy việc đó là Nguyệt Ly tỷ tỷ sai.
Nhưng mà chuyện ta bị chèn ép đâu phải là giả.
Vả lại bọn họ còn nói xấu Giang gia, đẩy Nguyệt Ly thì tính là gì? Tuy là người cùng một nhà nhưng không thể thấy sai mà cứ theo được!" - Giản Sơ Mạn mặt đầy vẻ khó chịu nói.
Ta quyết định rồi, thà chịu bị trừ điểm chứ không gặp cô ta.
Con người tính tình thất thường như vậy, ở càng gần càng nguy hiểm.
Dù sao cũng chỉ trừ phân nửa, ta về sau từ từ cày lại.
" Tiểu nha đầu, các ngươi đó chính là có cái nhìn hạn hẹp.
Chèn ép ngươi? Người ấy chỗ nào chèn ép ngươi!" - Cẩm Yên khó chịu ra mặt, tặc lưỡi nói.
" Cô ta phân biệt đối xử với ta, ép ta ra phòng củi, không chịu dạy ta, lúc nãy còn cố ý ném ta còn gì?" - Giản Sơ Mạn mạnh mẽ đáp lại.
" Phân biệt đối xử? Giữa người vừa mới quen biết và người vào sinh ra tử với người ấy thì phải khác biệt chứ! Từ lúc người thượng sơn, Tiểu Ái đã luôn bên cạnh, lúc bị người khác ức hiếp cũng là nó tìm cách giúp người.
Lúc đó ngươi ở đâu? Lấy tư cách gì đòi hỏi.
Vả lại trưởng môn vốn đã lạnh lùng như vậy, đâu phải ngày một ngày hai là đổi được, niềm nở với ngươi.
Làm ngươi té, không dạy ngươi? Hôm qua ngươi thượng sơn không phải đã thấy người thương tích đầy mình sao? Bọn ta tham chiến nhưng chỉ đánh với một mình người, linh lực dù tiêu hao hay vết thương có sâu cỡ nào cũng không bằng người ấy.
Đánh với phương diệc, còn đi đứng bình thường đã là đáng mừng rồi....! Còn về việc ngươi ở phòng củi, không phải hôm qua các ngươi đều bàn luận rôm rả rằng Hàn Băng là điện cấm sao? Sao bây giờ một chút cũng không hiểu.
Đúng là ngu dốt!" - Cẩm Yên máu dồn lên não, tức giận xả một tràng dài.
" Cẩm Yên! Bình tĩnh, giữ hình tượng!" - Lam Lan bất lực nhắc nhở.
" Nhưng mà con bé này nó như muốn cãi tay đôi với ta vậy!" - Cẩm Yên lập tức đáp lại.
Mấy người xung quanh thì nghe chửi đến đơ người, mặt nghệt cả ra, nhất là Giản Sơ Mạn, vì người đó nhìn thẳng vào cô mà chửi mà.
Văn phương diệc của Phục Linh Sơn nổi tiếng hiền hậu nho nhã.
Ăn nói rất được lòng người, mích lòng ai càng là việc không thể.
Còn như Cẩm Yên là không ngán ai, thẳng như ruột ngựa, như búa bổ rìu bay.
Cô ta là xác văn hồn võ hay sao ấy.
Nhưng mà lời nói lại rất có lý.
Rõ ràng hôm qua thương tích của Hạ Thất Phượng rất nặng.
Giản Sơ Mạn còn từng nghĩ cô ta lết ra ngoài như vậy là do muốn chết sớm nữa đấy.
Linh lực thì do đánh với nhiều người mà tiêu hao gần hết, đến dáng vẻ bình thường còn không giữ nổi mà biến thành dị tộc còn gì! Vậy thì lúc nãy làm Giản Sơ Mạn té là do linh lực cô ta không đủ lại không muốn bị phát hiện.
Chuyện phân biệt đối xử nói vậy nghe cũng rất có lý, dù sao Giản Sơ Mạn cũng vậy, chăm chăm cho Giang gia hơn chứ cũng ngó ngàng gì đến cô ta đâu.
Còn việc điện cấm lại càng đúng.
Qua nay ai cũng nói vậy mà.
Nhưng mà cuối cùng là nó có thứ gì mà Hạ Thất Phượng và Tiểu Ái ở được còn Giản Sơ Mạn thì không?
"Hôm qua về điện gặp phải cô ta là ở ngoài sân, có khi nào bên trong điện có ẩn tình không nhỉ?" - Giản Sơ Mạn thầm ngẫm nghĩ.
" người xem xem mà đi xin lỗi đi.
Nếu có việc gì thì Thành Cực gánh không nổi đâu, mà cả phái ta cũng không được vui nữa!" - Giang Kiệt điềm đạm nói.
" Nhưng mà việc nói xấu Giang gia thì sao?" - Giang Thành vẫn cố chấp phản bác.
" Đệ không nhớ cô ta cũng là tướng quân sao? Trên chiến trường có thù oán gì thì đệ biết được chắc." - Giang Kiệt bày ra vẻ mặt thất vọng nói.
" Các ngươi còn chỉa kiếm về phía người ấy đấy! Liệu mà tính toán đi!" - Liễu Hạo lập tức chọc ghẹo thêm.
Mấy lời này của các vị trưởng bối quả thật là có đạo lý.
Có phải mình đã quá nóng vội kết luận rồi không? Nhưng mà...cũng là do sư phụ trưởng môn này quá sức khó ưa thôi mà.
Nhan Linh Lung nghiêm khắc nhưng ít nhất vẫn có chút ấm áp.
Hạ Thất Phượng chính là bản nâng cấp của bà ấy, vừa hà khắc vừa lạnh lùng, lại còn bonus thêm cái tính khí thất thường, lúc nắng lúc mưa ai biết mà lần.
Mỗi lần giận lên mình còn tưởng tượng được cảnh đầu rơi khắp nơi nữa.
Uổng cho một gương mặt đẹp.
Mặt đưa tang à mặt đưa tang, Tiểu Ái ơi là Tiểu Ái, nếu như là thật đúng như vậy! Ban nãy ta cư xử tuyệt tình trước mặt Tiểu Ái, bây giờ còn mặt mũi nào để về gặp họ nữa.
Giản Sơ Mạn à Giản Sơ Mạn, sau này mày phải biết nghĩ một chút, trước giờ luôn được người ta nuông chiều quen rồi.
Hạ Thất Phượng là con người như nào mà chiều mày chứ.
Bây giờ không cẩn thận thì liệu mình còn sống tới lúc Nguyệt Ly đăng đế được không chứ!