Bầu không khí hiện tại vô cùng khó hiểu.
Một đứa trẻ từ đâu không biết chạy lên Phục Linh Sơn nhận là có quen biết với Hạ Thất Phượng, còn cô ta thì như một con người khác làm cho toàn phái ngáo ngơ.
Được A Sương dìu xuống cô ta lại xua xua tay để thiếu niên đó tránh xa ra, với tay rót ít trà uống cho bình tâm.
Ánh mắt của Nhan Linh Lung và Tiểu Ái chăm chăm nhìn cô đầy sắc bén.
Nó khiến cô ta sợ co quíu lại, ánh mắt lẩn tránh còn lấy tay áo lên che mặt.
Không biết là nhìn thấu thứ gì mà Nhan Linh Lung lại phì cười một cái: " Tiểu tử, nó không nhận ra ngươi.
Vậy là nãy giờ ngươi dám lừa gạt bọn ta.
Người đâu đem ra chém chết cho ta." - Nhan Linh Lung nghiêm nghị đập bàn quát lớn trông đày giận dữ.
" Vâng " - lập tức có mấy người mấy đệ tử đáp rồi tiến tới lôi thiếu niên kia đi.
" Không có, ta không có.
Tướng quân người không nhận ra ta sao? Ta được người cứu ở sa mạc Nam Cương, người nhất định không quên ta phải không? Đây là khảo nghiệm để vượt qua sao? Ta đã từ vực Tử Thần khó khắn lắm mới đến đây được.
Nhật Hạ tướng quân." - Đứa trẻ đó hoảng loạn hét lớn.
Lời của hắn vừa có điểm phi lý vừa nghe rất chua sót.
Nó khiến cho những người đứng đó phải rùng mình.
Hạ Thất Phượng đang ngượng ngượng húp một ngụm trà cũng phải phun ra.
" Khoan khoan, dừng.
Không được giết hắn." - Hạ Thất Phượng vội lấy tay lau lau miệng rồi quát lớn.
Lời nói đó khiến mọi người khựng lại: " Tại sao phải dừng lại?" - Nhan Linh Lung chống một lên bàn kê cằm nhìn cô ta đầy âm hiểm nói.
Hạ Thất Phượng lúc này cực kỳ mất tự nhiên quay lại nhìn ánh mắt sắc bén của bà, gượng gạo cười rồi lấy hai tay xoa xoa đầu gối tự trấn an bản thân: " À thì...!nói chung là khoan giết vội.
Lỡ đâu hắn có việc gì khó nói mới chạy lên đây cầu cứu thì sao....!Ờ cái đó, nam đệ tử kia mang thằng bé đó về chỗ cũ đi.
Đừng làm hại nó." - Nét mặt vô cùng khó coi, cười gượng rồi gắng lấy bình tĩnh mà nói.
Đệ tử kia nghe vậy liền tha cho cậu thiếu niên.
Nhưng nhan Linh Lung thì không tha cho Hạ Thất Phượng: " Tại sao lại tha, con quen sao? Vậy sao lúc nãy lại xua đuổi như vậy?...! Hình như hôm nay Nhật Hạ tướng quân có chuyện gì vui thì phải.
Từ sáng sớm đã dậy trang điểm lộng lẫy, trang điểm kĩ lưỡng lại còn hay cười nữa.
Có thể nói cho sư nương biết không?" - Nhan Linh Lung nửa đùa nửa thật nói.
" À ta..
Ta....ta....ta dù sao cũng là nữ hài tử mà, trang điểm sủa soạn một chút có sao đâu chứ? " - cô vội lấy một lý do tùy tiện đáp.
" Vậy sao?" - Nhan Linh Lung đăm chiêu nhìn thẳng vào mắt cô.
" Ôi ta ta ta ta ta.
Ta đột nhiên cảm thấy hơi nhứt đầu.
Bụng cũng đau, chân cũng đau.
Cả người mệt mỏi, chắc là nhiễm phong hàn rồi.
A Sương mau dìu ta về điện." - Cô ta bị nhìn thấu liền vội tìm cách chuồn đi.
Còn không biết học đâu ra kiểu cách đưa tay lên cho nô tỳ dìu đi nữa.
" Đứng lại, sư nương con ngồi đây.
Sao không ở đây để ta bắt mạch luôn nhỉ?" - Nhan Linh Lung liền lập tức chặn đường lui của cô.
Cô ta liền hết đường trốn.
Tự cười một cái đẻ an ủi linh hồn rồi ngồi xuống như cũ.
" Ấy chà, nha dầu.
Con đứng đó làm gì? Đệ tử là Thất Nhi nhà ta cưng chiều nhất lại không đến thỉnh an sư phụ sao?" - Nhan Linh Lung ra hiệu, nhắc khéo Giản Sơ Mạn.
Đang yên đang lành hóng drama nhắc tên mình làm gì? Mà cũng không sao, xem thử sư phụ hôm nay phản ứng thế nào.
Giản Sơ Mạn liền tiến lên phía trước, đệ tử liền tránh đường cho cô đi.
Đến trước mặt Hạ Thất Phượng:
" Đệ tử Hạ Vy thỉnh an sư phụ, sư phụ vạn phúc kim an." - Giản Sơ Mạn nhớ nhớ về lúc các nhân vật trong phim cung đấu thỉnh an, vội vàng làm theo.
Chắc là vầy nhỉ?
" Tốt, đúng là đứa trẻ ngoan." - Hạ Thất Phượng tươi cười nói rồi xoa xoa đầu cô.
Xẹt tiếng lấy kiếm ra khỏi vỏ.
Ôi má lạy trời lạy phật.
Sao mà chơi gì mà chơi khiến cho con người ta hết hồn quá vậy? Xém xỉu luôn á, may là lùi lại kịp.
Giản Sơ Mạn bị kinh hồn lùi về phía sau.
" Linh Lung, có thể nào đừng chơi mấy trò bất ngờ này nữa không? Dọa chết lão nương rồi." - Hạ Thất Phượng bị dọa cho xanh mặt xoa xoa ngực trái chỗ tim để trấn an.
" Linh Lung, lão nương." - Nhan Linh Lung nhấn mạnh lại hỏi.
Cô ta chợt nhận ra chỗ sơ hở của mình, vội lấy hai tay bịt miệng lại.
Kinh sợ là phải, ban nãy đột nhiên Nhan Linh Lung rút kiếm ra, kề vào khoảng trống trước mặt cô.
" À...hơ...hơ...Ta lỡ miệng, người đừng cho là thật.
Chuyện gì từ từ nói." - Hạ Thất Phượng lúc này tay chân lóng ngóng, kiếm đã kề sát cổ, vội dùng tay đẩy đẩy nhẹ ra.
Thái độ như đùa giỡn vậy.
" Nói, ngươi là ai?" - Tiểu Ái đanh đá hỏi.
" Còn là ai, tỷ tỷ ngươi, Hạ Thất Phượng." - Hạ Thất Phượng gượng gạo, cố chóng cự đến phút cuối cùng.
Xẹt...tít...tách...tít.. tiếng lửa cháy tí tách.
Là Tiểu Ái triệu ra một roi lửa đập lên mặt đất.
Chỗ đất bị đụng qua đều cháy rụi trên bề mặt.
" Mau nói.
Nói, ngươi là ai." - Tiểu Ái gây gắt nói lớn, điều đó khiến cho người kia toàn thân líu quíu co rúm lại, cuộn người trên ghế lấy hai tay ôm đầu, vạt tay áo che cả người.
Tiểu Ái thấy vậy liền đánh vun vút lên mặt đất thêm vài cái gần đó.
" Đừng đánh đừng đánh đừng đánh nữa.
Đánh nữa là tan hết hàn khí của ta mất, nóng chết đi được.
Là ta là ta.
Lộc Cô, Lộc Cô Huyền Nương." - Người đó liền sợ hãi đáp rồi hiện ra bằng dáng vẻ thật.