Hàn Băng điện:
Cốc...cốc...cốc... tiếng gõ cửa.
Trời ạ quên mất.
Gõ cửa làm gì kinh động tới cô ta không phải chết toi sao? Mà khoan ...!mình đưa đồ tới cũng sẽ phải gặp.
Trời ạ sao mình lại nhận làm việc này chứ điên rồi.
Giờ không làm tiếp thì họ sẽ phát hiện rằng thức ăn bị tráo, còn tiếp tục thì....!Giản Sơ Mạn ơi Giản Sơ Mạn, mày ăn gì mà ngu vậy?
" Nhưng mà giờ nãy...có lẽ là ngủ rồi cũng nên, không có thấy để đèn." - Giản Sơ Mạn tự nói với chính mình.
Nếu bây giờ lẻn vào để thức ăn bên trong ít ra sẽ không bị những người kia đem đi mất rồi phát hiện thì toi.
Hay là mình vào rồi tự ăn nhỉ? ý kiến hay đấy.
Cô nói rồi bê khay thức ăn đến bên cửa sổ nhỏ, đây là cửa sổ của phòng cô ở đây.
Từng bước từng bước vào được bên trong, một chút tiếng động cũng không có.
Ai da một chút nữa thôi.
Bình thường đã mét bẻ đôi, giờ lại còn như vậy, duy chuyển cũng quá khó rồi, quá bất tiện.
Cô trèo qua cửa sổ, trong đã kê sẵn bàn từ đầu nên cũng coi là thuận lợi chỉ là chân ngắn với không tới.
Cô đang gắng cực lực trèo xuống.
Đặt chân lên được rồi.
" Đến đây làm gì?" - Một giọng lạnh lùng thốt lên.
Tiếng gió hả? Đâu phải là ở trong phòng nhỉ.
Cô quay đầu vào trong phòng ở vách tường một bóng trắng mặt tráng toát, toàn thân hồng y rũ rượi tóc cũng trắng xóa, hai mắt đỏ sang rực trong màn đêm đứng khoanh tay tựa vào tường.
" A quỷ." Giản Sơ Mạn hoảng loạn hét lên.
Ầm tiếng ngã xuống.
Chân vừa chạm được mặt bàn đang trèo qua, tay vẫn còn bê khay thức ăn thấy cảnh tượng đó liền bủn rủng mà ngã xuống khiến thố thức ăn vỡ tan tành, mảnh vỡ mà thức ăn vương vãi tứ tung.
Đau chết tôi rồi.
Chảy máu rồi.
Nhưng mà sao lại không rát nhỉ, cứ như không phải máu của mình vậy.
" Ưm.
Ngươi đứng lên được rồi." - Giọng nói đó lại phát lên.
Cái gì vậy nhỉ? Cô bất giác nghĩ rồi quay mặt về phía âm thanh phát ra.
" A quỷ " - Giản Sơ Mạn hoảng loạn hét lớn nhưng giữa chừng thì như có chặn miệng lại.
Vẫn là con ma người trắng mắt đỏ đó.
Lần này tóc nó cũng dính máu đỏ một mảng đặc biệt rõ rệt trên mái tóc trắng kia.
Nó giết người à?
" Nữa đêm la la hét hét gì chứ? Còn không ngậm họng." - Nó nói tiếp, giọng thều thào lạnh giá, ánh mắt vô cùng hung dữ.
Máu! Miệng mình đầy mùi máu tanh, đầu lưỡi cũng nếm được, tay nó dính máu.
A a a chết rồi, sao cả người nóng ran thế này.
Ặc cô cắn vào tay người đó một cái.
Cánh tay kia lập tức thu lại.
Bàn tay đó lại phẩy một cái nhẹ, đèn trong Hàn Băng điện sáng lên.
" Sư...sư phụ..." - Giản Sơ Mạn hoảng loạn nói.
" Còn biết gọi." - Hạ Thất Phượng cau có đáp.
" À...đệ tử...đệ tử không có ý.
Sư phụ người không sao chứ?" - Giản Sơ Mạn lo lắng nói.
Hỏi sao ban nãy quả chỉ có đau đớn va vào đất thoáng chóng đã tan biến, còn cảm thấy mềm mềm chạm vào lưng.
Nhìn đống mảnh vỡ kia và người Hạ Thất Phượng cũng đủ hiểu.
Cô ta theo phản ứng tự nhiên mà lao tới đỡ Giản Sơ Mạn, nhưng con người kia cũng quá vụng về làm bản thân vị mảnh vỡ đâm trúng vào người.
Trên trán chỗ gần thái dương bị đâm trúng, máu chảy ướt một mảng tóc còn lắm lem xuống bạch y, bàn tay vì ôm Giản Sơ Mạn vào người cũng bị đâm trũng, lòng bàn tay chảy máu không thôi.
Hạ Thất Phượng vô cùng khó chịu, mặt mày cau có dần đứng dậy.
Giản Sơ Mạn vẫn chưa hết ngơ ngác.
Cô ta cũng đang la mắng rất nhiều, tay thì thu dọn mấy thứ kia nhưng đầu Giản Sơ Mạn lại không nghe được gì, cứ ong ong không rõ.
Hạ Thất Phượng xuất thân quân ngũ nên mấy vết thương này cũng không ảnh hưởng được., cô bình tĩnh dọn dẹp lại không thấy đồ đệ đáp gì liền lơ người đi sang phòng mình chuẩn bị lấy thuốc bôi để cầm máu và lành thẹo.
Giản Sơ Mạn cũng mơ hồ đi theo, cả đầu óc một chút cũng không tỉnh táo.
Cả người nóng ran, lòng ngực nhứ muốn nổ tung.
Máu cô uống là của Hạ Thất Phượng, tương truyền phượng hoàng sức mạnh uy vũ có thể mang lại nhiều điều kì diệu.
Mắt nóng ran.
người nóng ran.
Máu.
Máu của cô ta có vấn đề.
Mình khó chịu quá, muốn thêm nữa, cổ họng khô quá....!mình đang nghĩ cái gì vậy chứ? Nghe như thái ấy.
Sao mà hôm nay sàn Hàn Băng điện lại thũng xuống rồi.
Tầm nhìn này không phải quá cao so với mình rồi sao?....!Máu, lại là mùi máu đó, tôi muốn.
Từ phòng chính mình, một Giản Sơ Mạn khác bước sang nơi của Hạ Thất Phượng.
Sư phụ vẫn chưa biết gì nhìn vào gương kê ở kệ sách tay kéo lấy ngăn kéo thuốc bôi bôi rồi lấy khăn lau máu đi.
rất kì quái là dù cô không thấy đau thật nhưng máu vẫn cứ chảy một cách kì lạ.
Cạch Giản Sơ Mạn va phải thứ gì đó phát ra tiến động..
" Ngươi còn không về, đêm hôm đến chỗ ta làm gì? Muốn chết rồi sao/" - Hạ Thất Phượng cau có nói, mắt vẫn nhìn gương.
" Sư phụ...sư phụ...!ta nóng, ta khó chịu quá.
Máu của người có vấn đề." - cô khó khăn nói, hơi thở cũng không đều.
" Sao lại không ngừng chứ/" - Hạ Thất Phượng có chút phiền muộn nói, vẫn không nhìn Giản Sơ Mạn một cái.
Máu vẫn chảy không ngừng, từng dòng rỉ ra chảy xuống.
Mái tóc được rửa sạch buộc về phía sau nên không bị ảnh hưởng nhưng những vết thương và khắp người cô thì cứ lưu lại mùi máu.
" Sự phụ, sự phụ.
Con muốn." - Giản Sơ Mạn cuối cùng kiềm chế không được mà lao đến.
" Ngươi là ai?" - Hạ Thất Phượng hai mắt đầy ngạc nhiên nói.
Ầm tiếng va đập.
" Ta là đồ đệ của người, người làm ta ra thứ gì rồi.
Đây chỉ là do người, mau giúp ta.
Ta khó chịu." - Giản Sơ Mạn không tỉnh táo nói.
Cô nắm lấy tay Hạ Thất Phượng ép vào kệ sách, bàn tay còn lại bị thương thì lát vệt máu, điểm kì lạ là khi qua thì vết thương cũng lành lại không có vết tích.
Mình điên rồi, hành động không khác gì mấy đứa les hết.
Mình không có cong mà, mình không phải như vầy.
" Bỏ ta ra, ngươi làm gì vậy? Tùy tâm? Hạ Sơ Mạn ngươi sao lại như vầy.
Bỏ ta ra....!Ta băm xác ngươi tin không? Ngươi dám dĩ hạ phạm thượng." - Hạ Thất Phượng tức giận nói, hết sức muốn vung ra.
Tay của Giản Sơ Mạn cứ siết chặt, tuy dùng lực không nhiều nhưng lúc này thể trạng Hạ Thất Phượng đặc biệt yếu mới không thoát ra được.
" Yên nào." - Giản Sơ Mạn không giữ nổi bình tĩnh mà chồm người lên.
Ưm cánh môi chạm nhau.
Hạ Thất Phượng gần như bất động, đây đích thị là phạm thượng rồi.
Nhưng cô không dừng được, môi của Hạ Thất Phượng bị mùi máu ám lên khiến Giản Sơ Mạn không kiềm lại được mà nhấm nháp, mấp máy.
Mình điên rồi.
Thật sự điên thật rồi.
Sư phụ coi như hóa đá đứng áp sát vào kệ sách.
Quần áo hai người bị Giản Sơ Mạn làm cho xốc xếch cả lên.
hoàn toàn không thể nào nghĩ trong sáng hơn.
Giản Sơ Mạn vẫn chưa được thỏa mãn liền tiếp tục tiến tới mấy nơi chảy máu khác khiến chúng lành lại.
Có máu thì sự nóng ran đó có phần nào giảm nớt, nhưng mà đâu đó suy nghĩ muốn phạm thượng thì không xuống được liền ôm ghì lấy Hạ Thất Phượng hôn không buông.
Cô tuy có gì đó cao lên nhưng vẫn thấp hơn Hạ Thất Phượng rất nhiều, hôn tuy chạm vào môi nhưng không sau được, cứ phải chồm chồm lên.
Từ nãy đến giờ thật là không còn cọng giá nào.
Nói bản thân không cong nhưng giờ thì tự mình làm, người kia không khác gì khúc gỗ.
" Sư phụ người quá lạnh lùng rồi " - Giản Sơ Mạn đôi mắt ươm ướt, mặt đỏ bừng nhìn có rất nhiều chỗ gợi những thứ không đáng có ở gái thẳng.
" Đây là do ngươi ép ta." - Hạ Thất Phượng nhìn thẳng vào mắt cô rồi ôm lên người chủ động hôn tới.
Hai chân Giản Sơ Mạn kẹp chặt hông cô, các ngón tay lòn vào tóc nắm chặt không muốn buông.
Hôn một lúc ở môi sư phụ lại chuyển tầm hướng xuống xương quai xanh của cô mà cắn , nhưng mà cắn nhiều hơn .
Giản Sơ Mạn lúc này cũng không chịu thua kéo một bên áo Hạ Thất Phượng xuống hôn lên cổ rồi đến xương quai xanh.
Điên rồi, thật sự điên rồi.
Mình không phải như vầy mà.
Bỗng có gì đó lóe sáng chiếu vào mắt Giản Sơ Mạn, là ánh sáng do chiếc gương nhỏ phản chiếu lại.
Lúc này cô mới có chút xao nhãn mà nhìn vào nó.
Thứ hiện ra trước mắt càng làm người ta không ngờ tới.
Gương mặt trong gương không phải Hạ Vy mà thật sự là Giản Sơ Mạn.
tuổi Giản Sơ Mạn, gương mặt đó, biểu tình đó đối với cô là thể loại xấu hổ nào đây.
Cơ thể này, lúc này là cơ thể thật của cô.
Cô đang làm gì với cơ thể mình vậy chứ.
Ặc Hạ Thất Phượng cắn cổ cô.
" a đau "
" Biết sợ rồi sao? Ngươi còn muốn phạm thượng nữa không?" - Hạ Thất Phượng ngẩn đầu lên nhìn cô, mắt chạm nhau.
" Nhìn từ đây trong cũng không tệ, chỉ là hơi dữ.
Ta thật sự không phải như vầy, nhưng ngươi chỉ là hư cấu thôi.
Tiền ta cũng mất rồi, sao lại phải sợ gì chứ." - Giản Sơ Mạn không tỉnh táo, nói thật tâm những gì mình nghĩ.