" Ngươi nghe nói gì chưa? Trưởng môn mất tích rồi.
Ngay trước lễ thẩm vấn.
Không phải thấy không làm lại Giang gia mà rút lui chứ?"
" Làm hầu cận đừng can chuyện chủ.
Người cao ngạo như vậy không đời nào đâu.
Ban nãy còn nghe nói bị người đột nhập."
" Hai cô đang nói trưởng môn hả? Ta nói này.
Hôm trước ta có vào phòng người dọn dẹp, thấy một mảnh ngọc xanh rất đẹp nhưng lại đặt ở nơi rất thấp.
Hỏi ra mới biết thứ đó gọi là Lam Tinh Phiếm.
Đó là một món đồ cổ rất quý giá.
Hai người nói gia thế thật sự của trưởng môn phải khủng cỡ nào."
" Ta không biết đâu.
Mà nghe nói cái Lam Lam gì ngươi nói, ban nãy bị thích khách làm vỡ rồi.
Tỵ Nương và tiểu điện chủ trốn trong đó, vì vượt qua kết giới lúc bị vỡ mà bị phản phệ linh lực.
Giờ đang đau đớn quằn quại kia kìa.
"
" Lam Tinh Phiếm là vật nhận chủ, nếu nó bị vỡ sẽ tự kích hoạt tấn công người làm vỡ nó.
Trưởng môn có hỏa linh lực, đơn nhiên phản phệ rất nặng.
Mà nói ra nếu vậy năng lực người cũng không phải dạng vừa.
Đã bị cản linh vẫn có thể để lại hậu quả ghê gớm đến vậy."..
Mấy thị nữ đang bày trí bàn tiệc ráo riết tán gẫu.
" Các ngươi im miệng.
Biết gì mà nói chứ?" - Tiếng trẻ mếu khóc.
" Tiểu Ái, nô tỳ xin lỗi.
Xin phép cáo lui." - Mấy thị nữ vừa nghe đã sợ vội chuồn đi ngay.
" Tiểu Yêu, Tiểu Ái.
Đừng khóc nữa, có phải là chết rồi đâu.
Hai ngươi khóc thảm gì chứ?" - Huyền Nương nhăn mày cáu mặt nói.
" Người còn nói, Tỵ Nương là bị hỏa khí làm hại, người không phải hỏa hệ của điện gạ mạnh cỡ nào.
Sừng của bà ấy cũng có vấn đề rồi." - Tiểu Yêu khóc lóc nói.
" Đúng là Lộc tộc nếu sừng bị ảnh hưởng thì hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng nếu bà ấy dám xông ra từ kết giới đang vỡ của Lam Tinh Phiếm thì cũng biết trước việc này.
Bà ấy không sợ ngươi sợ làm gì?" - Huyền Nương khó chịu nói.
" Người vô tâm quá.
" - Tiểu Yêu khóc lóc quát.
" Còn có A Phượng nhà ta không biết làm sao rồi.
Cơ thể yếu như vậy.
Độc của Băng Quyết Thương còn chưa giải được.
Làm sao mà đánh với thích khách.
Thậm chí là đang bất tỉnh nữa.
Ta không lo sao được." - Tiểu Ái vừa khóc vừa tiếp lời.
" Nó không chết được đâu.
Số nó còn sống dai lắm." - Huyền Nương có chút đượm buồn nói.
" Là ai lúc trước nói A Phượng nhà ta sẽ đoản mệnh chết sớm chứ?" - Tiểu Ái khóc lớn hơn nói.
" Ờ...ờ..
ta thấy sao nói vậy.
Làm sao mà biết." - Huyền Nương ngượng mồm nói.
" A~...!Ái Ái/ Yêu Yêu.
Người mà có mệnh hệ gì ta chết mất." - Hai đứa nhỏ khóc càng lớn.
Ôm chầm lấy nhau nói.
" Xin lỗi " - Giản Sơ Mạn nhẹ giọng nói.
Sao mình lại xin lỗi.
" Ngươi xin lỗi gì chứ?" - Tiểu Ái và Tiểu Yêu nói.
Ta cũng không biết rõ nữa.
" Xin lỗi".
Sao miệng lại chỉ tuôn hai từ xin lỗi.
Nước mắt còn rưng rưng nữa.
" Sơ Mạn không sao? Trưởng môn thần thông quản đại.
Người tay không còn đánh được phương diệc sao phải sợ.
Lỗi là do thích khách xâm nhập.
Không liên quan đến muội.
Không phải do muội, đừng khóc." - Nguyệt Ly an ủi cô, xoa xoa mái tóc vỗ về như một đứa trẻ thật thụ.
" Được rồi được rồi.
Đừng huyên thuyên nữa.
Tập trung đi.
Bao nhiêu thế gia sẽ tới đó.
Muốn làm người các người yêu thương mất mặt sao?" - Nhan Linh Lung cũng có chút khó chịu nói.
Gâu...gâu..gâu... Tiểu Ái bổng sủa lên mất kiểm soát.
" Ái Ái.
" - Tiểu Yêu khó hiểu hỏi.
" Ặc...gâu...gâu...!sừng của ngươi." - Tiểu Ái cố gắng dằn tiếng sủa xuống nói.
" Huyền Nương, chúng ta..." - Tiểu Yêu sờ sờ đầu nói.
" Phu nhân, phu nhân.
Tỵ Nương...Tỵ Nương...!sừng của Tỵ Nương biến mất rồi." - Một thị nữ được đưa đi chăm Tỵ Nương hối hả chạy tới nói.
Mọi người nghe xong liền quay lại nhìn Huyền Nương và Tiểu Yêu.
Sừng của hai người cũng biến mất.
" Có một tin xấu và một tin tốt.
Các ngươi muốn nghe tin nào trước." - Tỵ Nương trầm lặng nói.
" Xấu" - Tiểu Ái và Tiểu Yêu đồng loạt đáp.
" Nếu không chịu giữ sức nén giữ linh lực thì giây nữa các ngươi sẽ biến về chân thân."
" Gâu...gâu..gâu..."
" Xì...xì...xì..."
" Nhanh như vậy đã không giữ được rồi sao?" - Nhan Linh Lung trẫm tư nói.
" Vậy tức là tin tốt ta nghĩ là đúng.
A Phượng thức tỉnh rồi.
Mật thất trong động đã bị nó mở ra rồi.
" - Huyền Nương trầm mặc nói.
Lời nói vừa dứt bà cũng hóa về hình dạng thân bạch lộc khổng lồ.
Tiểu Ái và Tiểu Yêu cũng không khá hơn, biến thành chú bạch cẩu mập mạp và một con nai nhỏ.
" Phu nhân, khách mời đã tới hạ sơn rồi." - Một đệ tử chạy lên từ bậc thang ngọc cấp báo.
Loạt soạt tiếng tán cây lay động.
Một thân áo choàng bạch y kính đầu bước ra.
" Mời lên " - giọng của Hạ Thất Phượng cất lên, có vẻ nó lại không lạnh lùng như trước.
" Vâng, trưởng môn." - Đệ tử đó đáp rồi lui xuống.
" Xem như chuẩn bị xong.
Thương Nhiễm, có từng nói ngươi được A Phượng cho uống máu, khai thông huyết mạch.
Có được một chút hỏa hệ đúng không?" - Nhan Linh Lung thở dài nói.
" Vâng đúng.
" - Thương Nhiễm kính cần đáp.
" Ngươi độ khí cho Tiểu Ái đi." - Bà nói tiếp.
Thương Nhiễm tiến đến đặt một bàn tay lên lưng Tiểu Ái.
Hạ Thất Phượng đặt một tay lên lưng Huyền Nương.
Ổn định khí tiết truyền linh lực, độ khí.
Cuối cùng cũng giúp người họ trở lại ban đầu.
" Nghe lời chủ là rất tốt.
Nhưng đôi lúc cũng nên biết trái lại để bảo vệ chủ." - Giọng Hạ Thất Phượng thỏ thẻ nói.
" Tướng sĩ quân trường một lời chỉ một.
Cảm ơn đại lão đã cho tiểu nhân ý kiến.
" - Thương Nhiễm bập bẹ tiếng phổ thông nói.