Đêm đó thật dài, một đêm tịch mịch.
Đêm mà bi kịch xảy đến trước ngày cô xuất quân doanh.
Là cảnh tượng mất mặt đã từng bị cả Phục Linh Sơn nhìn thấy.
Nhưng có lẽ, đó chỉ là mặt nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Tửu Hoa Lâu - Đông Kinh ( nơi vui chơi hưởng lạc bậc nhất Đông Kinh - một thành lớn ở Yên Nam):
" Trời lạnh quá đi.
Cô cô bắt chúng ta ra đây làm gì chứ?" - một tiểu cung nữ than vãn, còn ngáp ngủ.
" Ta cũng không biết, nhưng mà ta thấy bên trong phòng lớn được dọn rất kỹ, có lẽ là đón người quan trọng." - một người nữ khác nói.
" Người quan trọng có thể là ai mà chuẩn bị tới như vậy? Ngay cả quan lại chúng ta còn không thèm đếm xỉa.
Là người quan trọng trong Tam Kỳ à." - tiểu cô nương chán chường nói.
" Ngươi đừng hỏi nữa, ăn cơm Tam gia thì phải làm cho Tam gia, đừng than thở nữa." - người kia có phần cáu gắt nói.
" Được rồi được rồi."
Tuy nói nhưng cả hai đều ngáp ngắn ngáp dài.
Gió cứ thổi từng cơn ớn lạnh, cờ trắng mang hoa văn của Tam Kỳ lại lay động bay phấp phới, lại mang chút gì đó thê lương.
Yết Tiếng một loài chim kêu vang rền trời.
" Đó là thứ gì vậy?" - tiểu cung nữ hoảng sợ bám lấy người kia.
" Bay đến đây sao? Hình như là từ hướng kinh thành." - cô nương này cũng không thể nào bình tĩnh nổi, run sợ cầm cập.
Giữa màn trời đêm đen, một đám mây hay nói rõ hơn là một con chim lửa sải cánh ẩn trong những lớp sương mỏng, lúc ẩn lúc hiện, khí thế hừng hực.
Gió thổi ngày càng lớn, cờ Tam Kỳ tung bay dữ dội.
Từ cờ trắng đơn giản biến thành màu đỏ thẩm, hoa văn chuyển thành màu vàng chói lọi phát sáng một vùng.
" Thật sự là đại nhân của Tam Kỳ, mau mau gõ chuông." - Họ hoảng loạn nói rồi chạy ngay đến cái chuông lớn gần đó.
Từng hồi chuông mạnh mẽ vang lên, báo động cho tất cả người trong Tửu Hoa Lâu.
Đèn lần lượt thắp sáng rực, bên trong như thịnh thế luân chuyển vốn là nơi náo nhiệt lại trở nên trang nghiêm đến lạ.
Trên lá cờ Tam Kỳ lại hiện lên một vệt sáng, đó duy nhất chỉ là một chữ nhưng khiến người nhìn vô cùng kinh sợ.
" Lệnh "
" Lệnh! Là Tam Kỳ gia chủ, gia chủ về rồi.
Mau quỳ, mau quỳ." - Họ hối thúc nhau quỳ rạp xuống, mắt nhìn hướng đất không chút tách rời, càng không dám ngẩn lên, vô cùng kính cẩn.
Một luồng khí tử trên cao tỏa xuống, lá cây xào xạc, đã có một người đến đây.
Người đó từng bước hiên ngang bước vào cửa chính.
" Gia chủ đại nhân đại giá quang lâm." - Họ kính cẩn chào hỏi, đầu vẫn không dám nhìn lên.
" Ừm, bảo Nhược Thanh đến phòng của ta." - Giọng người kia cất lên.
" Vâng"
Là nữ nhân, một nữ nhân thân mặc y phục xinh đẹp, đôi mắt trầm buồn, đeo chiếc mặt nạ vàng che nửa khuôn mặt.
Cô bước từng bước vào trong.
Trong phòng lớn:
" Nhược Thanh bái kiến gia chủ." - một cô nương khác nhan sắc thanh nhã bước đi uyển chuyển bước vào nói.
" Gọi A Phượng là được rồi." - Nữ nhân kia nói.
" Hạ Thất Phượng, tên rất hợp với người." - Nhược Thanh nhẹ nhàng nói.
Hạ Thất Phượng dần bước vào bể nước lớn ngâm mình xuống.
Làn khói đen lập tức tỏa ra vồ vập.
" Từ Dung đã dùng độc với người.
Người lại không có chút phản kháng sao?" - Nhược Thanh trầm lặng nói.
Hạ Thất Phượng không đáp.
Cô chỉ đơn giản là tiếp tục ngâm mình, đôi mắt trầm ngâm mang cả bầu tâm sự.
" Vì đâu đó trong người cũng mong cầu cuộc sống bình thường, vô lo vô ngại, vì vậy mà tha cho cô ta sao? Hay hài tử trong bụng cô ta." - Nhược Thanh lại mang vẻ chất vấn nói.
" Nhược Thanh! Mang nó đến đây." - Hạ Thất Phượng nhẹ nhàng thở dài nói.
Nhược Thanh dù vẫn còn muốn hỏi thêm nhưng không thể chống lại lời của Hạ Thất Phượng.
Cô từ từ bê đến một bàn cờ ném tung những quân cờ lên không trung.
Cờ ném ra liền như có linh, tự đứng yên xếp thành quỹ đạo.
" Cờ của Từ Dung đã nhuốm màu đen tối đến như vậy.
Gia chủ, cô ta lại mới hạ độc người nữa sao?" - Nhược Thanh hoảng hốt hỏi.
" Là Phi Tử" - Hạ Thất Phượng dường như đã mất tin nói.
" Phi Tử hương, thứ đó xung khắc với hỏa hệ trên người người.
Cô ả này lại không còn muốn sống nữa sao?" - Nhược Thanh suy nghĩ rồi nói.
Hạ Thất Phượng từ từ đứng lên, đi ra khỏi bể nước lớn.
Nói thật ra bể nước này thật sự sa hoa, tứ phía trải thảm hoa, hoa văn chạm khắc bắt mắt, nước trong hồ lại vừa trong vừa thơm, hương liệu có rất nhiều.
Chỉ cần nhìn căn phòng cũng đã thấy rõ độ giàu có của nó rồi.
" Di nương đâu rồi?" - Hạ Thất Phượng bình thản hỏi.
" Bà ấy căn dặn người đón tiếp, nhưng lại vội vã đến Tây Châu.
Nghe bảo, là để chuẩn bị hành trình tiếp theo." - Nhược Thanh nhẹ nhàng đáp.
" Nói với bà ấy.
Không cần manh động.
Ta tự giải quyết." - Hạ Thất Phượng nói rồi khoác lại quần áo.
Thoắt người đã biến đi mất.
Trong quân doanh, ở Vực dung nham Tử Thần:
Chuyện xấu xa kia đã xảy ra.
Ba bốn nam tử một người mà họ cho là Hạ Thất Phượng - Nhật Hạ của Hạ gia, nhưng mà lại không biết đó là Từ Dung đang có mang.
Cô vừa quay về, đến chỗ bìa rừng cạnh hồ nước như đã hẹn.
Hoàn toàn không hay biết gì, chỉ thấy một Từ Dung tơi tả, khóc lóc rền trời.
Giữa chân cô ta còn chảy ra máu, bụng thì xẹp đi mất như chẳng có đứa trẻ nào ở đấy.
" Hạ Thất Phượng, chỉ vì ngươi.
Ta mất con rồi, ta bị họ làm nhục.
Chỉ vì ngươi.
Ngươi dựa vào đâu còn có thể giữ lại thủ cung sa.
Ta vì ngươi phải chịu cảnh ô uế gì ngươi biết không? Bây giờ đến hài tử ta cũng giữ không được.
Cả người là vết tích của Băng Quyết Thương.
Ngươi đã vừa ý chưa?" - Cô ta gào thét nói.
" Từ Dung ngươi bình tĩnh, kể ta nghe trước." - Hạ Thất Phượng cuốn quính nói.
" Ta muốn bọn họ toàn tộc bồi táng, ta muốn bọn họ đoạn tổ tuyệt tông, cả đời không con không cái.
Ta không có, họ cũng đừng hòng." - Từ Dung trong cơn tức giận dùng hết oán niệm cùng linh lực của mình lập ra lời nguyền với những kẻ đã hại cô ta, sau đó vì quá đuối sức mà ngất lịm.
Hạ Thất Phượng nhân lúc đó chuyển Băng Quyết Thương sang người mình, dùng thần khí bồi bổ lại linh lực cho cô ta, giúp cô ta tỉnh táo.
Dùng thần lực bao dưỡng lấy cái thai trong bụng, khôi phục lại nó.
Tất cả đều nguyện gánh.
" Ta cao ngạo suốt bao nhiêu năm.
Nhưng cũng chỉ mong một cuộc sống hạnh phúc.
Ngươi phải sống thật tốt...!sống cho phần của ta....!Nếu như sau này ta không thể giúp được ngươi.
Hãy cầu Hỏa Thần của Tiêu Yến Hương điện, cô ta chắc chắn sẽ giúp ngươi." - Hạ Thất Phượng ôm lấy Từ Dung trầm mặc nói trong đó lại le lói chút đượm buồn mà rơi nước mắt.