" A Vãn, người không sao chứ?" - Phong Duật sốt sắng hỏi han.
" Ta không sao?" - Giang Minh Vãn yếu mềm nói.
Vốn nói hắn chính là có chút thư sinh, dáng người cao ráo muốn nhu có nhu muốn cương có cương.
Chính là kiểu cường thụ, tính cách quyết đoán tàn độc, nhưng dáng vẻ mọc sách yểu điệu.
Vừa hay thành đôi với Phong Duật lại càng hợp.
" Hừ....grắc...ầm" - Giang Lĩnh gai mắt đánh vỡ cả bàn.
Giang Minh Vãn lập tức quỳ rạp xuống đất nhận tội:" Phụ thân, con sai rồi con sai rồi.
Con trăm sai ngàn sai.
Xin người...!đừng làm hại đến họ.
Hài tử tình nguyên cam chịu."
" Đừng gọi ta là phụ thân, ngươi không xứng! Nghiệt chủng, thứ kinh tởm!" - Ông ta tức giận mắng chửi rồi ném tới chén rượu đồng trên bàn.
Minh Vãn chỉ biết dập đầu tạ lỗi, vốn đã hứng phải máu chảy thành sông.
Chỉ là phu tử của hắn Phong Duật đã lấy thân che cho hắn.
" Ngươi!" - Giang Lĩnh càng nóng giận hơn.
" Nhạc phụ đại nhân, ta tại đây kính người một tiếng....!Từ nay về sau, sẽ không còn mấy lần như này." - Phong Duật nói rồi chắp tay cung kính chào hỏi.
" Ai là nhạc phụ của ngươi? Ta chỉ có duy nhất một đứa con gái là Giang Nguyệt Ly.
Truyền lệnh bổn gia, tam tiểu thư Nguyệt Ly, lập chức thiếu chủ, sau này sẽ kế thừa di mạch Giang gia ta.
Kẻ bệnh , lập tức khai tử khỏi sách tộc." - Giang Lĩnh lập tức ra lệnh.
Người họ Giang lập tức quỳ xuống nhận lấy ý chỉ, cung kính dạ vâng.
Đây là giây phút kinh điển, là dìm chết chức vị cao cao tại thượng của một người vốn có tất cả, cao vợi ngời ngời.
Cũng là đẩy cao vị trí của một nữ nhi từng bị xem thường.
Thời khắc chuyển giao lịch sử này vừa là điểm tốt vừa là điềm dữ.
Lần đầu tiên, thiếu chủ của Giang gia lại là nữ nhân, người này hiện tại lại còn nhỏ, trách nhiệm càng thêm nặng nề.
" Trong lòng ta lúc này vui buồn lẫn lộn.
Thật sự là một cảm giác thoải mái lạ kì!" - Giang Nguyệt Ly thầm nghĩ.
[ Giang Nguyệt Ly lập vị: nhiệm vụ hoàn thành + , hãy tiếp tục cố gắng]
[ Đã mở chức năng quan sát tình tiết nhiệm vụ.
Hướng dẫn sử dụng: khi thực hiện nhiệm vụ ở mục đã điểm sẽ hiện rõ quá trình hoàn thành, hiển thị gợi ý.
Nhiệm vụ hoàn thành % sẽ biết được tên nhiệm vụ cũng như tình tiết sắp tới]
[ Đã mở chức năng nhắc nhở nhiệm vụ quan trọng, không thể bỏ qua]
" Hệ thống hôm nay đổi chủ à? Sao lại cho nhiều phúc lợi như vậy?" - Giản Sơ Mạn thầm nghĩ.
" Nguyệt Ly tỷ tỷ đã có chức vị thiếu chủ, đoán chừng sau này sẽ nhờ vào thế lực Giang gia để lập đổ Tuyên Hi đế.
Sợ rằng đến lúc đó, sư phụ cũng không tránh khỏi một kiếp." - Giản Sơ Mạn nhìn nét mặt Nguyệt Ly đầy trầm tư.
Mình cũng phải cố gắng học thuật, bảo vệ chính mình cũng như bảo vệ sư phụ.
Nguyệt Ly thật sự xin lỗi,...!muội thất hứa rồi.
" Cha...cha...con cầu xin cha...đừng như vậy...!đại sự này muội ấy gánh không nổi.
Xin cha tha cho muội ấy." - Minh Vãn dập đầu khóc lóc cầu xin cho em gái.
Nguyệt Ly hai mắt nở căng tròn đầy lửa giận.
" Chức vị này tui là lấy được không vẻ vang, nhưng cũng không thể để các người mặc sức định đoạt cho số mệnh của ta." - Nguyệt Ly lạnh giọng đanh thép nói.
Một lời này khiến ai ai cũng kinh ngạc.
Cô bé hiền lành đến khờ khạo, an phận đến nhu nhược Giang Nguyệt Ly...!không còn nữa rồi sao?
" Nguyệt Ly muội không hiểu, mau xin cha đi!" - Minh Vãn giương mắt nhìn Nguyệt Ly nói.
" Khinh không quảng, tứ hiến cầu.
Phá" - Nguyệt Ly niệm chú rồi đánh về ca ca của mình một linh lực lục sắc đáng gờm.
Đây là pháp thuật chỉ có người được kế vị - thiếu chủ Giang gia mới được học.
Trước đây chỉ dạy cho Giang Minh Vãn, nếu con bé cũng biết....! nghĩa là từ đầu đã có tham vọng.
Ầm - Hạ Thật Phượng ném tới một cuộn phong thư giữa dòng linh lực để ngăn lại.
Sự khủng khiếp của pháp thuật này khiến nội thể của Minh Vãn rỉ máu.
Có lẽ nó chỉ có tác dụng với nhà họ Giang, nên Phong Duật có chống đỡ, bảo vệ cũng là vô dụng.
" Các người đã lấy đi của ta quá nhiều rồi.
Đây là lúc ta phải đòi lại." - Nguyệt Ly mặt lạnh như tờ lườm Minh Vãn rồi tự mình tiếng về phía cha.
" Rất có bản lĩnh, không quả là con gái của Giang Lĩnh ta, tốt rất tốt." - Giang Lĩnh đắc ý nói.
" Quả là màn kịch hay, muốn hỏi cưới, người lại làm cho hắn bị thương, như này là có tôn trọng nhà ta không?" - Cô cô tiếp tục nói.
" Cô cô, người không thể hồ đồ như họ.
Đây là nam nam."
" Như nào? Đại đế năm xưa cũng là nam nam, sao không ai bắt bẻ, nam nhân của Tam Kỳ lại càng khác so với những ké khác.
Ta có gì phải hổ thẹn để phải hồ đồ nói ra lời này." - Cô cô kiên quyết nói.