" Đúng rồi.
Trong sách cũng từng nhắc rất rõ tên người sáng tạo ra nó....! Sao mình có thể mắc sai lầm như vậy được? Hao tâm tổn sức luyện thứ đó, cuối cùng lại trở thành trò cười rồi." - Giang Thành vừa kinh hãi nhớ ra, thầm nghĩ mà run sợ đến co rút người lại.
Hạ Thất Phượng nhìn đứa trẻ với vẻ mặt lạnh tanh, vô cùng đáng sợ.
Không cần nhìn tới gương mặt, chỉ ánh mắt thôi cũng đủ tra tấn tinh thần.
" Liễu Hạo!" - Hạ Thất Phượng nghiêm túc gọi tên.
" Có đồ đệ!" - Liễu Hạo bất giác như thói quen đã có từ lâu liền lễ phép đáp lại.
" Đồ đệ?" - Một số người không rõ liền hỏi.
" À..à..à...!xin lỗi xin lỗi.
Ta quên mất.
Người chưa từng nhận ta là đồ đệ.
Nhưng mà nhất tự vi sư, bán tự vi sư.
Công ơn người lúc trước dạy ta luôn khiến ta nhớ mãi không quên." - Liễu Hạo ngại ngùng nói.
" Vậy...ngươi đã dạy cho đệ tử của ngươi thứ gì?" - Tiếng người lạnh lùng áp sát đến, gây một sát thương tinh thần cực lớn.
Tốc độ di chuyển này cũng quá nhanh rồi.
Chưa tới một giây đã từ giữa điện áp sát đến sau lưng Liễu Hạo.
Thật sự đáng gờm.
" Ta cũng chỉ dạy chúng những gì ta biết thôi." - Liễu Hạo sượng sùng nói.
Sát khí đang dần dần vây lấy.
Rắc rắc rắc tiếng các khớp tay được khởi động.
" Ôi chết rồi!" - Liễu Hạo nói rồi buột phải lùi lại mấy bước để tránh né.
" Tên kia, ngươi chưa từng dạy chúng khí công và võ thuật.
Đúng chứ?" - Hạ Thất Phượng nghiêm túc nói.
" Khoan đã, chờ đã.
Trưởng môn à, người cũng biết mà.
Phục Linh luôn chú trọng vào kiếm pháp và pháp thuật từ linh lực hơn.
Cho nên..cho nên ta." - Liễu Hạo ngập ngừng ấp úng đáp.
Ầm một tiếng động lớn va vào mặt đất.
" Thể lực cũng không, linh lực thì không bằng ai.
Lại dám huênh hoang đi gây sự với người khác.
Mặt mũi của Phục Linh sơn phải vứt đi đâu?" - Hạ Thất Phượng nóng giận nói.
Đòn ban nãy là một cú đấm chí mạng từ trên cao xuống.
Hên là né kịp, không thì: " Về chuyện này!" - Liễu Hạo ngập ngừng.
" Đúng rồi chúng không học, nhưng ngươi thì học rồi.
Cho ta xem, thời gian đã ta dạy ngươi có phải vô ích không?" - Hạ Thất Phượng tức giận nhìn Liễu Hạo nói, lửa hận vẫn cháy bừng bừng.
" Sao cô ta lại nổi điên tới vậy?" - Một số môn sinh xì xầm.
" Thiết Tiếu Vũ là pháp thuật có ý nghĩa rất quan trọng đối với người ấy và Phục Linh Sơn nói chung.
Chính người ấy đã đưa nó vào sách sử của môn phái để đời sau có thể học hỏi.
Nhưng mà, giờ đây Giang Thành vừa không thi triển được lại còn đi ngược lại với bản chất ý nghĩa của Thiết Tiếu Vũ.
Đó mới chính là điều mà trưởng môn không chấp nhận được.
Song đó, người ấy cũng nhìn ra, chấp niệm chỉ biết ỷ vào kiếm và linh lực của các môn sinh nên đang muốn giáo huấn." - Lam Lan cặn kẽ giải thích.
" Nhưng tu tiên không dùng linh lực thì dùng gì để bảo vệ chúng sinh?"
" Linh lực cũng rất quan trọng.
Nhưng cũng không cần thiết.
Nền tảng của chúng đều chỉ xuất phát từ khí công và võ thuật,nói chung là thể lực." - Ngụy Lãng lên tiếng.
" Đúng vậy! Một tu sĩ thì không nên để bản thân bị giới hạn bởi linh lực." - Giang Kiệt cũng xác nhận.
Ầm...ầm...ầm... tiếng giao đấu.
Thể lực của Liễu Hạo và Hạ Thất Phượng đều vô cùng tốt.
Còn thêm võ thuật, khí công, kiếm pháp của Liễu Hạo là do cô dạy.
Không khỏi có chút đồng nhất về chuyển động.
Đúng là hai người họ đang đánh tay không.
Chỉ là hai bên đều dùng không nhãn để dễ dàng quan sát đối phương.
Họ di chuyển với tốc độ chóng mặt.
Nếu không tập trung kĩ, thậm chí đôi lúc đến mức không có không nhãn thì cũng không thể nhìn rõ chuyển động.
" Không ngờ Liễu Hạo lại mạnh đến như vậy? Trước giờ hắn luôn tránh né mọi việc." - Cẩm Yên ngạc nhiên nói.
" Giang Thành, đệ nhìn cho kĩ.
Đây cũng là một lời cảnh cáo mà trưởng môn dành riêng cho đệ cũng như tất cả môn sinh." - Giang Kiệt nghiêm túc nói.
Giang Thành lúc này đã sợ đến mức hai chân run rẩy rồi.
Chúng cứ mềm nhũn ra, không thể trụ vững.
Rõ ràng không cần linh lực, nhưng quy mô cũng như sát thương của nó đã là rất lớn.
Từng đợt âm thanh ầm ầm khiến tim người ta co thắt lại, nhói lên từng hồi.
Có đôi lúc hai người đó đánh đến mức tay chạm xuống đất.
Mặt sàn nứt nẻ, uy lực đến ghê người.
Lúc này tất cả đều phải mở không nhãn mới có thể quan sát được.
Những đứa trẻ vô năng chỉ có thể nhìn thấy trước mắt những bóng người di chuyển nhanh như cắt cùng tiếng gió, tiếng đập.
" Hơ...!hơ ...hơ..." - Tốc độ của Liễu Hạo dần giảm sút, hắn thở vội từng cơn.
" Đã mệt đừ rồi sao?...!Đây là kết quả của việc không luyện thể lực." - Hạ Thất Phượng từ trước mặt đột nhiên biến mất.
" Lại biến mất, không phải.
Không hề có linh lực.
Đây chỉ là di chuyển.
Tốc độ quá khủng khiếp.
Thậm chí nhanh tới mức, nhẹ tới mất tưởng dường như là biến mất." - Liễu Hạo thở gấp như hấp hối nói.
" Kết thúc được rồi!" - Giọng nữ ấy vang lên.
Con gió lướt qua một tiếng vèo.
Liễu Hạo đã ngã xuống.
Người đầy thương tích, tuy chỉ ngoài da nhưng lại khiến cơ thể mệt nhoài.
Hạ Thất Phượng thì đang nhẹ nhàng đứng cạnh bên Giản Sơ Mạn.
Cả người không một chút thương hại gì.
" Tốc độ quá khủng khiếp!" - Lam Lan khụy xuống đất thở hòng học.
Xem ra đã vượt quá giới hạn rồi.
Cô ấy dùng không nhãn ở mức tối đa để có thể nhìn thấy chuyển động của họ.
" Liễu Hạo! Người này mạnh thật, ta cũng là tỷ ấy dạy nhưng chỉ được ba chiêu ta đã sống dở chết dở rồi.
Người này trụ được hơn mười phút, là kỉ lục đó." - Phong Duật kinh ngạc nói.
" Còn hơn cả của ta.
Lúc ta với cô ấy ở quân doanh.
Ta cũng chỉ có thể chịu được bảy phút." - Giang Vãn Minh có chút thán phục nói.
" Giang Kiệt, Liễu Hạo, Hạ Thất Phượng.
Ba người các người ở thời điểm năm trước đều là những phế vật.
Những kẻ thất bại bị chính môn sinh trong họ xem thường.
Giờ đây, những người đó ngay cả cơ hội gặp cũng không có.
Họ mãi mãi không leo lên được vị trí để nhìn thấy ba người các người." - Huyền Nương đâm chiêu nói.
" Đây chính là khí công và võ thuật.
Thứ mà ta có thể tập luyện.
Và nếu đủ mạnh, nó có thể ngăn cản tất cả pháp thuật trên thế gian.
Các ngươi phải nhớ kĩ đó!" - Ngụy Lãng căn dặn.
" Rõ " - Những môn sinh của điện hắn đáp lại.
" Sức mạnh thật khủng khiếp.
Không có ai có thể đánh bại trưởng môn nữa rồi!...!Người ấy, quả là thiên tài ngàn năm không dễ có một." - Một số môn sinh ca ngợi.
" Không phải.
Trong tam đại phế vật của Phục Linh năm đó.
Phương Yêu Cơ chính là đứa trẻ vô dụng nhất, cô ấy là kẻ thất bại trong mọi việc.
Nhưng bây giờ....!thì ra đây chính là kết quả của việc khổ luyện chăm chỉ".
- Lam Lan dùng đôi mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Hạ Thất Phượng.