Nào biết lúc hai người vừa mới ra khỏi cửa, Vũ Văn Lan còn chưa kịp bước lên xe ngựa thì Yến Xu đã vội vàng túm hắn rồi kéo sang một chỗ khuất, hình như là đang trốn ai đó.
Vũ Văn Lan lập tức hỏi: “Sao thế?”
Yến Xu vội chỉ vào một cô gái vừa bước xuống từ chiếc xe ngựa ở ven đường, đè thấp giọng nói: “Người kia… Hình như là An Khang huyện chúa thì phải.”
Cái gì?
An Khang huyện chúa?
Là con gái của Đại trưởng công chúa đó sao?
Vũ Văn Lan nhanh chóng nhìn về phía đó, chỉ thấy lúc này nàng ta đang mang mũ có rèm, nhưng dáng người kia thì đúng là có hơi giống người chị họ của hắn thật.
Nàng ta vừa xuống xe, trong tiệm đã có năm sáu chàng trai trẻ vồn vã ra đón chào, người nào người nấy đều liến thoắng: “Huyện chúa tới rồi ạ.”
Vũ Văn Lan: “…”
Đúng là An Khang thật…
Nhưng sao nàng ta cũng tới chỗ này vậy?!
Phải biết rằng nàng ta là phụ nữ có chồng hẳn hoi đấy, không giống người đã thôi chồng như Vũ Văn Yên đâu!!!
~~
Trên đường về cung, Vũ Văn Lan vẫn sầm mặt nghĩ mãi về chuyện này, cuối cùng hắn không nhịn được cười lạnh: “Thật không ngờ trong kinh thành lại có một nơi như vậy!”
—— Hắn nhớ rõ trong lần đầu dẫn nàng ra khỏi cung vào dịp tết Nguyên Tiêu, nàng cũng từng nhắc tới nơi này, có điều lúc đó hắn không để tâm lắm, nào ngờ hôm nay lại có dịp được “chiêm ngưỡng” một phen.
Nếu chỉ là vào tiệm thì thôi đi, đằng này người phụ nữ béo kia còn dám bỏ tiền muốn “thuê” hắn…
Nực cười!!!
Yến Xu nghe vậy thì len lén nhìn hắn một cái rồi nói: “Thần thiếp cũng tưởng đó là tiệm cơm, ai ngờ nó lại là một nơi tệ hại như thế! Quả thật khiến người ta không khỏi khinh thường mà!!!”
Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng nàng lại âm thầm tấm tắc: 【 Quả nhiên dáng người của những người đó đều không tồi chút nào, khó trách cửa tiệm của bọn họ có thể trụ lại kinh thành lâu như thế. 】
Vũ Văn Lan: “???”
“Không tồi” là không tồi như thế nào?
Chẳng lẽ nàng ấy đã xiêu lòng vì bọn họ rồi sao???
Hắn nhướng mày nhìn nàng: “Nàng cũng thích nơi đó à?”
“Làm gì có ạ.” Yến Xu lắc đầu nguầy nguậy, nghiêm túc nói: “Thần thiếp sao có thể thích một nơi như thế được? Ban nãy vừa vào là thần thiếp đã sởn hết tóc gáy đó ạ!”
Trong lòng thì lại nói: 【 Chậc, làm gì có phái nữ nào mà không thích nơi này chứ, bởi vì dù ngoại hình của họ có cao thấp hay mập ốm như nào, chỉ cần tới đây là họ đều sẽ được các mỹ nam vây quanh và gọi là cục cưng bảo bối các kiểu, nghe mà ấm lòng ấm dạ biết chừng nào!!! 】
Tóm lại… Nó cũng giống như đàn ông thích đi lầu xanh thôi.
Vũ Văn Lan: “???”
Cái gì, những gã đàn ông ban nãy mà cũng xứng được gọi là mỹ nam ư???
Hắn không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ nàng cũng thích những chàng trai ở đó à?”
Yến Xu lại lắc đầu: “Nào có ạ? Những con người dung tục đó sao có thể sánh được với bệ hạ? Trong lòng của thần thiếp chỉ có một mình bệ hạ thôi!”
Vũ Văn Lan: “…”. Ngôn Tình Nữ Phụ
Nàng ấy nói thế là đang khen hắn nhỉ?
Nhưng sao hắn cứ thấy quái quái thế nào ấy???
Đúng lúc này, hắn lại nghe Yến Xu hỏi: “Nhưng sao bệ hạ lại dẫn thần thiếp đến nơi đó thế ạ? Ngài nghe ai nhắc tới nơi này thế?”
—— Chậc, tuy là Hoàng đế đã hiểu lầm đó là nơi ăn uống, nhưng quan trọng nhất là hắn đã nghe được tin tức này từ đâu?
Phải biết rằng Như Ý Phường chính là bí mật chỉ được một số ít các phu nhân ở kinh thành rỉ tai nhau thôi đấy!
Một người đường đường là Hoàng đế như hắn mà biết nơi này thì đúng là hơi kỳ lạ.
Vũ Văn Lan: “…”
Hắn đương nhiên không thể nói thẳng là do đọc được từ trong suy nghĩ của nàng, bởi vậy chỉ đành nói: “Trẫm chỉ vô tình nghe người ta nhắc tới thôi…”
Yến Xu: “???”
Vô tình nghe thấy?
Nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ là nghe được từ chỗ các đại thần?
Nhưng cũng không đúng, các đại thần đa số đều là người cổ hủ, nếu họ biết đó là nơi “ăn chơi” của đàn bà phụ nữ thì…
Chẹp, một nơi ảnh hưởng nghiêm trọng tới nam quyền như thế, bọn họ mà biết thì nhất định sẽ dâng tấu lên triều đình để san bằng Như Ý Phường trong một nốt nhạc cho mà xem!
Vũ Văn Lan thầm cười lạnh.
Đúng thế, hiện giờ hắn đang rất muốn cho người đi san bằng cái nơi ghê tởm đó đây!
Thế mà lại có người dám hỏi tiền bao hắn một đêm là bao nhiêu ư???
Nực cười!!!
~~
Chờ về cung rồi, Vũ Văn Lan lập tức phái Cẩm Y Vệ đi điều tra về Như Ý Phường.
Đến chạng vạng ngày thứ hai, Cẩm Y Vệ lập tức trở về bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, chúng thần đã điều tra ra được, Như Ý Phường vốn là do một thương nhân nữ họ Quý mở ra vào ba năm trước, ban đầu nó là một phường thêu, nhân tiện bán thêm châu báu và trang sức, mục đích chính là để lấy lòng khách nữ từ các gia đình quyền thế trong kinh thành. Về sau khi dần có danh tiếng rồi thì thương nhân nữ này bắt đầu bỏ tiền mướn các chàng trai trẻ tuổi tới làm công việc hiện tại.”
Vũ Văn Lan lại hỏi: “Thế những người nước ngoài trong cửa tiệm này thì sao?”
Cẩm Y Vệ nói: “Bởi vì gu của khách hàng càng ngày càng kén cho nên thương nhân nữ này mới đến vùng biên giới để thuê một đám đàn ông nước ngoài, phần lớn đều đến từ Đảng Hạ và Nhu Nhiên, mặt ngoài thì họ cũng giống những người đàn ông trước, đều làm công việc lấy lòng khách nữ và kiếm tiền từ họ.”
Vũ Văn Lan nhíu mày: “Dáng người của những người này rất cường tráng, không giống người bình thường chút nào, các ngươi tiếp tục điều tra đi, nhất là cái tên Tái An gì gì đó, là người dạo này hay đi theo Trưởng công chúa đấy.”
Cẩm Y Vệ lập tức bẩm vâng.
~~
Bây giờ đã rất gần tới lễ mừng thọ của Thái Hậu rồi.
Mấy ngày nay có không ít người nhà của các vương hầu từ những nơi khác vào kinh để mừng thọ cho Thái Hậu.
Bởi vì có vài người có thân phận khá cao cho nên cần vào cung trước để bái kiến Thái Hậu, cho nên Yến Xu – một trong các phi tần ở hậu cung – cũng may mắn được đi theo Thái Hậu và gặp qua không ít người.
Đối với đại đa số người tới, thái độ của Thái Hậu đều khá thờ ơ, chỉ có một người là ngoại lệ.
Đó là lão phu nhân Mục Vân Anh đến từ phủ Trấn Hải Hầu ở Minh Châu.
Nghe nói Mục lão phu nhân là chị em kết nghĩa vô cùng thân thiết của Thái Hậu, mỗi năm bà ta đều sẽ vượt qua quãng đường ngàn dặm xa xôi để vào kinh mừng thọ cho Thái Hậu.
Lần nào Thái Hậu cũng sẽ tự mình tiếp đãi, thậm chí còn giữ bà ta lại trong cung qua đêm mấy hôm, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã đủ thấy tình cảm sâu đậm của cả hai rồi.