Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

chương 42: chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trời chiều bóng ngả về Tây, có điều trong Ngự Thư Phòng vẫn có đại thần ra ra vào vào không dứt.

Tiểu Thuận Tử cũng lặng lẽ đi vào trong điện, sau đó nhỏ giọng thì thầm bên tai Phú Hải.

Vũ Văn Lan thấy được cảnh này, hắn hỏi thẳng: “Có chuyện gì?”

Phú Hải lập tức bẩm báo: “Bẩm bệ hạ, Lý quý nghi phái người tới hỏi đêm nay ngài có sang đó dùng bữa không ạ?”

Hửm?

Ông ấy vừa nói thế, các đại thần trong điện ai nấy đều sững người, sau đó bắt đầu trao đổi ánh mắt với nhau ——

Không ngờ lại có nương nương tới dò hỏi bệ hạ có muốn dùng bữa tối hay không? Đây là lần đầu tiên từ trước đến nay đấy!

Xem ra chuyện Lý quý nghi được sủng ái là thật rồi!

Vũ Văn Lan: “…”

Hắn cảm thấy lý do thật sự chính là con nhóc nào đó muốn được ăn một bữa ngự thiện mà thôi.

Nhưng nếu mình mà từ chối thì nàng ấy sẽ rất thất vọng nhỉ?

Hắn có chút không nỡ, thế là đành nói: “Chút nữa Trẫm sẽ sang đó, bảo Thượng Thiện Giám chuẩn bị đi.”

Tiểu Thuận Tử bẩm vâng, vội vàng chạy đi truyền lời.

Kế tiếp, Vũ Văn Lan nhanh chóng xử lý hết những việc của mình sau đó giao lại cho các đại thần: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, các ngươi trở về ăn cơm đi.”

Mọi người bẩm vâng, vừa cáo lui vừa sôi nổi than thở trong lòng: 【 Đúng là có người chờ ăn cơm có khác, ngay cả bệ hạ cũng đứng ngồi không yên luôn kìa. 】

Vũ Văn Lan: “…”

Hắn có đứng ngồi không yên sao?

Sang web https://chonanduateam.wordpress.com/ để đọc truyện nhanh hơn nha mí bợn:>

Một đường đi tới, chờ tới lúc hắn đến điện Cam Lộ thì bữa tối cũng đã được dọn sẵn trên bàn.

Yến Xu dẫn theo một loạt cung nhân hành lễ: “Thần thiếp cung nghênh bệ hạ ạ.”

Dáng dấp đoan trang, nụ cười trên mặt tươi như một đóa hoa, giọng nói cũng ngọt chẳng kém mật ong chút nào.

Vũ Văn Lan nhướng mày, nhìn nàng ấy ân cần như thế, xem ra đồ ăn hôm nay rất hợp khẩu vị của nàng ấy nhỉ?

Hắn nói câu ‘miễn lễ’, sau đó đi vào bên cạnh bàn, có điều đập vào mắt lại là mấy món ăn rất bình thường như cá lát chiên xù, chân giò bò hầm, hải sâm xào hành, thịt anh đào,…

—— Bởi vì hôm trước hắn vừa phát chiếu lệnh yêu cầu điều tra nghiêm khắc chuyện th@m nhũng trong triều đình, bởi vậy không khí xa hoa trong cung cũng bị quét sạch, ngự thiện cũng giản dị hơn nhiều so với khi trước.

Vũ Văn Lan không khỏi lấy làm lạ, chỉ mấy món này thôi mà cũng làm nàng ấy vui vẻ như vậy sao?

Yến Xu đi tới bên cạnh cười nói với hắn: “Trước đó thần thiếp có hỏi thăm Phú công công, những món này đều là món mà bệ hạ thích ăn đúng không ạ?”

Vũ Văn Lan có chút ngoài ý muốn, thì ra là những món mà hắn thích ăn ư?

Lại nghe nàng ấy âm thầm đắc ý: 【 Thấy thế nào? Có phải ta đây rất chu đáo, rất biết săn sóc không, nhiêu đó đủ để chứng minh ta rất quan tâm tới ngươi rồi ha? 】

Vũ Văn Lan: “…”

Hiểu hiểu, nàng ấy đang cố gắng chiều lòng mình vì câu nói tối hôm qua đây mà.

Hắn vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười, thế là ‘ừ’ một tiếng, nói: “Chúng ta ăn cơm thôi.” Nói xong cũng cầm chiếc đũa lên.

Điều đáng ngạc nhiên ở đây là, chẳng những nàng không ngồi xuống mà còn cầm lấy chiếc đũa đứng ở một bên nói: “Để thần thiếp chia thức ăn cho bệ hạ ạ.”

“Không biết bệ hạ muốn ăn cái gì… A, hay là ngài nếm thử món cá lát này trước đi, nhìn vẻ ngoài vàng ruộm như thế là biết đầu bếp căn lửa rất chuẩn, miếng cá nhất định sẽ rất xốp giòn cho mà xem.”

Nói xong nàng lập tức gắp một miếng cá lát chiên xù vào trong chén của hắn.

Vũ Văn Lan cũng chiều theo nàng, hắn kẹp miếng cá lên cho vào trong miệng, vừa mới cắn một cái, trong miệng lập tức truyền ra tiếng ‘rôm rốp’ giòn tan.

Ngay sau đó, hắn lập tức nghe thấy nàng ấy tấm tắc trong lòng: 【 Ngon lắm đúng hông, có khi nào tới lúc mình ăn là cá nó hết giòn không nhỉ, huhu QAQ. 】

Vũ Văn Lan: “…”

Chờ hắn ăn xong cá lát, Yến Xu lại vươn đũa sang món hải sâm xào hành: “Bệ hạ mau nếm thử món hải sâm này đi, nghe mùi hành thơm nồng như vậy hẳn là hương vị cũng không tồi.”

Vũ Văn Lan lại nếm một miếng hải sâm, còn chưa kịp nuốt xuống đã nghe thấy nàng rì rầm không ngớt: 【 Sao sao, nhất định là vừa mềm vừa dai siêu bắt miệng chứ gì! Ngươi đừng có ăn hết à nha, chừa cho ta một ít với. 】

Dường như hắn còn nghe được cả tiếng nuốt nước miếng luôn rồi.

Vũ Văn Lan: “…”

Hắn gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”

Kế đó, nàng lại gắp một miếng chân giò vào trong đ ĩa cho hắn, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Món chân giò bò này được hầm rất công phu, vào miệng là tan ngay, bệ hạ mau nếm thử đi ạ.”

Vũ Văn Lan ‘ừ’ một tiếng, vừa nhấm nháp chân giò vừa nghe nàng hò hét: “Nhìn phần da đó kìa, nhất định là ăn siêu ngon luôn! Hu hu hu ngươi nhớ dùng nước hầm trộn với cơm ăn nha, tinh hoa cả đó!” Trong giọng nói dường như đã mang theo tiếng khóc thút thít.

【 Còn món canh thịt bò này nữa, xem đi, nó được nấu tỉ mỉ quá chừng, ngươi nhớ tranh thủ ăn khi còn nóng ha…】

Còn chưa chờ hắn kịp cầm lấy cái muỗng, giọng của nàng lại vang lên tiếp: 【 Thấy người ta không kịp ăn đã vội vàng đi chia thức ăn cho ngươi chưa, ngươi chính là người đầu tiên được hưởng thụ đãi ngộ này đó! Ta đối xử với ngươi đủ tốt, đủ thật lòng rồi đúng hông! Hu hu hu ngươi chừa một ít cho ta với, đừng có ăn hết nhaaaaaa!!! 】

“…”

Rồi như này sao hắn còn nuốt trôi được nữa?

Thế là hắn đành mở miệng nói: “Nàng cũng ngồi xuống ăn đi, không cần chia thức ăn nữa đâu.”

Yến Xu còn giả vờ khiêm tốn: “Không cần đâu ạ, xin cứ để thần thiếp hầu hạ bệ hạ dùng bữa.”

Vũ Văn Lan nhướng mày: “Chờ chút nữa thì món cá lát này sẽ hết giòn đấy.”

Nghe tới đây, nàng ấy vội vàng hành lễ ngay: “Thần thiếp cám ơn bệ hạ ạ.” Nói xong lập tức ngồi vào bên người hắn cầm chiếc đũa lên gắp lia lịa.

Vũ Văn Lan: “…”

Yến Xu nếm một miếng cá lát chiên xù trước, may mắn là vỏ ngoài của nó vẫn còn giòn rụm, phần thịt bên trong thì non mềm mướt mát, kết hợp với phần nước sốt tươi ngon bên ngoài, quả thật là quá xuất sắc.

Món hải sâm xào hành cũng là hàng cao cấp, hải sâm mềm mại trơn trượt, lại thấm đượm mùi hành thơm nồng khiến người ta khen không dứt miệng.

Kế tiếp là món chân giò bò, cuối cùng nàng cũng được ăn nó rồi! Đúng thật là vừa vào miệng đã tan, cắn một miếng là môi răng đều đắm chìm trong cảm giác dinh dính mềm mại của lớp da, ăn với cơm đúng là cực phẩm.

Ăn xong nàng lại múc một chén canh thịt bò nóng hầm hập, hương vị món canh này tươi ngon thơm nức mũi, mới hớp một ngụm thôi cũng đủ làm dạ dày cảm thấy dễ chịu.

Nàng vừa ăn vừa than thở trong lòng, má ơi, quả nhiên tự ngồi ăn cơm mới là thoải mái nhất, hầu hạ người khác mệt xỉu luôn á trời.

Vũ Văn Lan yên lặng nghe, thầm nghĩ hắn cũng cảm thấy thế, hai người cùng ăn cơm thế này vẫn là thoải mái nhất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio