Hôm nay Yến Xu cũng bận không kém.
Buổi sáng vừa lĩnh chiếu thư tấn chức, kế đó lập tức có cung nhân của Thượng Y Cục tới lấy số đo của nàng để chuẩn bị may các loại thường phục và cát phục sau khi lên chức.
Người của Thượng Y Cục vừa mới đi, Tư Trân Xử lại chạy đến dâng lên cho nàng mấy bộ trang sức, tất cả đều là hàng thủ công tinh xảo độc đáo vô cùng.
Mới vừa cất trang sức xong, nàng còn chưa kịp ăn cơm trưa thì lại thấy Phú Hải tới, phía sau còn dắt theo hai tiểu thái giám, trong tay mỗi người đều ôm một cái rương.
Yến Xu kỳ quái hỏi: “Phú công công đến là có chuyện gì sao?”
Phú Hải cười tươi như hoa: “Nô tài phụng mệnh của bệ hạ tới đây tặng bảo bối cho Nghi tần nương nương ạ.”
Bảo bối?
Yến Xu chả hiểu mô tê gì, chỉ đành cảm ơn trước: “Thần thiếp cảm tạ long ân của bệ hạ.”
Nói xong lại hiếu kỳ hỏi: “Rốt cuộc là thứ gì thế?”
Phú Hải cười bảo: “Nương nương mở ra nhìn là biết ngay thôi ạ.”
Chậc, còn úp úp mở mở cơ đấy.
Yến Xu thầm nghĩ mở thì mở, dù sao hoàng đế cũng đâu thể tặng nàng hai rương bạc đúng không.
Thế là nàng sai Nhẫn Đông mở cái rương ra.
Nào biết ngay lúc nắp rương vừa hé mở, hai con mắt của nàng đã suýt bị chói mù.
Trong rương đúng là không phải bạc thật, nhưng nó là vàng á trời mẹ ơi!!!
Không sai!
Đây là hai rương vàng thỏi hàng thật giá thật luôn! Ánh vàng lấp lánh như muốn chói mù mắt nàng vậy!!!
Yến Xu đần mặt nhìn cảnh này, mãi một lúc lâu mới lấy lại tinh thần hỏi Phú Hải: “Sao… sao bệ hạ lại cho ta thứ này?”
Chẳng lẽ là phúc lợi ẩn của chức tần hay gì?
Thật ra Phú Hải cũng không hiểu cho lắm, ông ấy chỉ biết Trâu học sĩ vừa đi là bệ hạ đã bảo ông ấy đem thứ này tới rồi.
Nhưng Phú Hải không thể nói như thế, chỉ đành trả lời: “Đương nhiên là vì bệ hạ quan tâm nương nương, cho nên cố ý ban thưởng cho ngài ạ.”
Quan tâm nàng?
Yến Xu thầm nghĩ, chẳng lẽ là thấy nàng bị thương cho nên hắn mới phát trợ cấp tai nạn lao động cho nàng?
Tuyệt vời ông mặt trời!!!
Vô luận như thế nào, đây là do hắn cho nàng chứ không phải nàng đi trộm đi cướp gì đâu nhé!
Hôm nay đúng là ngày hoàng đạo mà, vừa được tấn chức lại vừa có tiền vào túi, tin tức tốt ùn ùn kéo tới, quả thực khiến người ta nhận không xuể luôn!
Yến Xu vui vẻ ra mặt, vội vàng kêu Nhẫn Đông ban thưởng cho Phú Hải.
Hê hê, lúc này đâu chỉ là không thiếu bạc, phải nói là nàng phất nhanh mới đúng!
Nói chi xa, chỉ cần hai rương vàng thỏi này cũng đủ để nàng ăn ngập mặt cả hai đời luôn rồi!
Không thể không nói, lần bị thương này cũng thật có giá trị!
Cho dù có để lại sẹo thì nàng vẫn vui!
Phú Hải cũng cười ha hả tạ ơn vì được ban thưởng, ông ấy vừa đi ra ngoài vừa cảm thán trong lòng ——
Trước giờ toàn nghe nói quân vương ban thưởng trang sức, tơ lụa hoặc các loại kỳ trân dị bảo cho ái phi.
Bệ hạ của mình thì ngược lại, mấy ngày trước ban thưởng một cái chén vàng, hôm nay lại trực tiếp cho hẳn hai rương vàng thỏi!
Nhưng ngặt nỗi vị nương nương này cũng vui mới lạ chứ, ban nãy ngài ấy mừng đến mức cười híp cả mắt kia mà.
Chậc chậc, hai người này thật đúng là một cặp trời sinh.
Xứng quá trời quá đất!
~~
Bởi vì có hai rương vàng thỏi từ trên trời giáng xuống, cả ngày hôm nay Yến Xu vui như mở cờ trong bụng, thậm chí khi ăn bữa cơm kiêng của bệnh nhân nàng cũng thấy ngon miệng!
Ôi dào, hiện giờ chỉ là thiếu chút dầu chút muối thôi mà, nhằm nhò gì?
Sau này nàng có thể cơm ngon rượu say thỏa thích rồi!!!
Hiện giờ đã thăng chức tần, thức ăn nhất định sẽ càng tốt cho mà xem!
Sau khi hạnh phúc lâng lâng dùng xong cơm trưa, nàng đánh một giấc say sưa, thậm chí khi tỉnh lại trên môi vẫn còn nở nụ cười.
Ha ha, xem ra chỉ cần có thể ôm chặt đùi của hoàng đế thì nàng sẽ vừa có tiền vừa có quyền lại vừa có địa vị, còn vấn đề tình d*c ấy hả, không sao, hoàn toàn có thể bỏ qua.
Yến Xu cứ thế vui vẻ cả ngày, thậm chí đến tối khi Vũ Văn Lan tới, nàng vẫn cứ cười tươi rói.
“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Nàng nghiêng người hành lễ, giọng nói ngọt hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.
Xem đi, đây là đùi vàng của nàng đó!
To hông, bự hông, anh tuấn tiêu sái hông!!!
Vũ Văn Lan: “…”
Gì mà miệng lưỡi trơn tru thế này?
Còn nữa, “đùi vàng” là chỉ hắn ấy à?
Khụ khụ, câu này nghe xong sượng chín cả người…
Có điều khi thấy nàng vui như thế, tâm tình của hắn cũng không tồi, thế là hắn ôn tồn hỏi: “Miệng vết thương của nàng có khá hơn chưa? Có thay thuốc đúng giờ không đó?”
Yến Xu vội gật đầu: “Cám ơn bệ hạ đã quan tâm, miệng vết thương của thần thiếp đã khá hơn nhiều rồi ạ, ngự y cũng đến thay thuốc cho thần thiếp đúng hẹn, nghe nói chỉ cần thêm hai ba ngày nữa là sẽ lành vết thương thôi.”
Vũ Văn Lan gật đầu nói tiếp: “Nàng nhanh khỏi đi để còn làm chuyện mà nàng thích. Hôm nay Trẫm còn nghe nói có không ít tiệm sách đang muốn xuất bản tiểu thuyết của nàng đấy. Chỉ tiếc là nàng đang bệnh, cho nên Trẫm đành phải bảo bọn họ chờ thêm một thời gian.”
Hắn vừa dứt câu, Yến Xu lập tức sửng sốt hỏi lại: “Bệ hạ nói thật ạ? Thật sự có rất nhiều tiệm sách muốn xin quyền xuất bản tiểu thuyết của thần thiếp ư?”
Vũ Văn Lan từ tốn gật đầu: “Đương nhiên là thật, Trẫm lừa nàng làm gì?”
Yến Xu lập tức sốt sắng: “Chuyện tốt như vậy sao bệ hạ lại từ chối ạ? Thần thiếp chỉ bị thương tay phải thôi mà, cùng lắm thần thiếp dùng tay trái viết cũng được!”
Vũ Văn Lan: “??? Nàng còn có thể viết bằng tay trái sao?”
“Được chứ ạ!” Yến Xu vội gật đầu: “Có điều sẽ chậm một chút thôi, không được nữa thì thần thiếp dùng miệng cắn bút viết chữ.”
Vũ Văn Lan: “…”
Dùng miệng cắn bút viết chữ?
Nàng ấy dùng tay phải viết là đã khó lòng nhìn ra mặt chữ rồi, nếu dùng miệng viết, thật sự có thể đọc được sao?
Hắn có hơi sợ là nàng ấy sẽ dùng miệng viết chữ thật, thế nên không dám trêu chọc nàng nữa mà nói thật: “Bọn họ hỏi nàng có quyển nào đã viết hoàn chỉnh chưa, nếu có thì có thể đưa bọn họ in và xuất bản trước.”
“Có chứ ạ!”
Yến Xu lập tức gật đầu, chạy tới bàn sách bưng một chồng giấy đưa cho hắn xem.
“Đây đều là những quyển tiểu thuyết mà thần thiếp đã viết xong, muốn lấy cái nào cũng được ạ.”
Vũ Văn Lan cầm lấy nhìn lướt qua, thấy trong đó có tầm bốn năm câu chuyện.
Quyển trên cùng có tên là 《 Người Vợ Hung Dữ Khéo Léo Trừng Trị Gã Đàn Ông Trăng Hoa 》.
Hắn nhướng mày hỏi: “Tên của quyển này có hơi khác so với mấy quyển trước nhỉ. Nó nói về gì thế?”
Yến Xu vội hắng giọng, nói: “Chuyện kể rằng, trước đây có một người thương nhân, bên ngoài hắn ta rất nghiêm trang, nhưng thật ra trong lòng lại là hạng người háo sắc, mỗi lần rời nhà đi buôn bán, hắn đều thích vào chốn phong trần tìm vui và ngủ lại đó, trầm mê tửu sắc đến mức quên cả lối về, thậm chí còn ăn xài phung phí rải tiền cho các cô gái ở đây, nhưng đến lúc trong nhà cần tiêu dùng thì lại cắt trên xén dưới, có thể nói là cực kỳ keo kiệt.”
Vũ Văn Lan: “…”