Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

chương 93: c93: kết cục của kẻ dám đối đầu với nương nương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi trao đổi tin tức với hệ thống xong, Yến Xu lập tức nói với mẹ của mình: “Con đã nhìn ra mẹ có tâm sự, chẳng lẽ chỉ vì con rời khỏi nhà ba năm mà mọi người đã không xem con là người trong nhà nữa sao? Trong nhà xảy ra chuyện mà cũng không chịu nói cho con hay.”

Thấy con gái cưng tỏ vẻ tức giận, Chu thị ngẩn người, lúc này mới thở dài bảo: “Làm gì có chuyện đó, rõ ràng là do cha con không cho mẹ nói thôi, ông ấy sợ con giận lên làm bệ hạ biết, lỡ như chọc bệ hạ nổi trận lôi đình liên lụy đến con thì không hay.”

Yến Xu cố ý hỏi: “Chọc giận? Chẳng lẽ mọi người đã làm sai chuyện gì sao?”

Chu thị cảm thấy cực kỳ oan ức: “Nhà chúng ta nào dám làm chuyện gì? Nói đúng hơn là vì nhà ta quá hiền lành cho nên mới bị người khác ức hiếp đấy chứ.”

Yến Xu lại nói: “Nếu như thế thì mọi người có gì phải sợ bệ hạ tức giận? Mọi người cho rằng bệ hạ là hôn quân à…”

“Trời ạ tiểu tổ tông, đây đâu phải thứ con có thể nói bừa như vậy được?”

Chu thị giật nảy mình, vội vàng che miệng nàng lại: “Được rồi được rồi, mặc kệ cha con đi, để mẹ kể cho con nghe. Thật ra là Thiên Thụy gặp phải phiền toái trong thư viện Tùng Hạc —— có mấy người ỷ Thiên Thụy là người từ nơi khác tới nên cố ý bày trò chế giễu, khi thấy nó không thèm để ý tới bọn họ thì bọn họ lại bắt đầu xé sách của nó. Con cũng biết mà, thứ Thiên Thụy quý nhất chính là sách, cho nên trong lúc nóng giận không kìm được nó đã xảy ra xô xát với bọn họ. Vóc người của Thiên Thụy cao ráo, đối phương thì lùn hơn cho nên đánh không lại nó, thế là bọn họ chạy đi mách lẻo với sơn trưởng, nói là muốn Thiên Thụy phải cúi đầu nhận sai với bọn họ, nếu không sẽ đuổi nó ra khỏi thư viện.”

Yến Xu nhướng mày: “Vậy Thiên Thụy có xin lỗi bọn họ không ạ?”

Chu thị thở dài: “Con cũng rành cái tính của thằng nhóc thối đó quá còn gì, nó giận điên nên bỏ thẳng về nhà luôn, đã ba ngày rồi không có đến thư viện.”

Yến Xu nói: “Thiên Thụy xử lý như thế rất hay, rất có khí phách! Chuyện này vốn không phải là lỗi của nó, nếu nó xin lỗi thì sau này sẽ càng bị bắt nạt ác hơn thôi.”

Chu thị lại thở dài: “Nói thì nói như thế, nhưng bây giờ phải làm sao cho đúng đây? Chẳng lẽ sau này nó không đến thư viện học nữa à? Nhưng đó là thư viện tốt nhất trong kinh thành đấy, ở Thanh Châu của chúng ta không có mấy người có thể vào học được đâu.”

Yến Xu vội trấn an mẹ mình: “Kinh thành lớn lắm, trừ thư viện này ra vẫn còn rất nhiều thư viện khác, gần đây con có nghe nói thư viện Tùng Hạc này chỉ có tiếng chứ không có miếng, mẹ và cha tạm thời đừng nóng vội, để con tìm một thư viện khác cho Thiên Thụy là được.”

Nghe con gái nói như vậy, Chu thị vẫn còn hơi lo lắng: “Nhưng cha của con là sợ con bị vạ lây cho nên mới không cho mẹ nói ra.”

Yến Xu lại cười nói: “Cũng là do cha quá hiền lành chất phác cho nên mới bị người ta bắt nạt đó ạ, mẹ cứ trở về nói với ông ấy, hiện tại ít nhiều gì con cũng là một nương nương chức Tần, nếu bị truyền ra ngoài là em trai nhà mình bị ức hiếp thành như vậy thì mặt mũi con biết phải để ở nơi nào?”

Chu thị gật đầu, lúc này mới cảm thấy nhẹ lòng hơn một ít, bà ấy thở dài: “Nhờ nói chuyện với con mà lòng mẹ mới dễ chịu hơn, nếu không chắc mẹ nghẹn chết luôn mất.”

Nói đến đây, bà ấy bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội lấy một cái tay nải từ trên người ra: “Con xem trí nhớ của mẹ này, ban nãy ở nhà mẹ có làm một ít bánh nướng có nhân, thế mà suýt nữa đã quên lấy ra cho con ăn rồi.”

Sau đó giống với lần trước, bà ấy lấy một hộp thức ăn ngon ra đưa cho nàng.

Bánh nướng có nhân?

Hai mắt Yến Xu sáng lấp lánh: “Tuyệt quá, hai ngày nay con đang thèm bánh nướng có nhân đó ạ, hai mẹ con chúng ta đúng là có thần giao cách cảm mà.”

Nói xong nàng vội vàng nhận lấy và cắn một miếng.

Ưm, bánh nướng nhân rau hẹ và trứng gà, ngoài ra còn có miến thái vụn, lại thêm chút tôm khô, hương vị tươi ngon quá đỗi làm nàng ăn sạch một cái chỉ trong nháy mắt.

Chu thị cười nói: “Nhìn cái tướng con ăn kìa, ai không biết còn tưởng mẹ làm ngon hơn cả ngự thiện trong cung đấy!”

“Thì đúng là ăn rất ngon mà ạ!” Yến Xu cười nói: “Bánh bao mà mẹ làm lần trước, ngay cả bệ hạ ăn còn khen ngon nữa kìa.”

“Cái gì?” Chu thị kinh ngạc hỏi lại: “Bệ hạ cũng ăn bánh bao do mẹ làm ư?”

Yến Xu gật đầu, duỗi năm ngón tay trước mặt mẹ mình: “Còn ăn một hơi hết năm cái luôn.”

Chu thị há to miệng.

Thì ra bệ hạ cũng ăn nhiều dữ vậy sao!

Chậc, xem ra nếu lần sau vào cung mà có làm đồ ăn thì phải làm nhiều một ít rồi.

Yến Xu ăn hết ba cái bánh nướng ngay trước mặt của mẹ mình, mà thấy thời gian cũng không còn sớm, Chu thị quyết định rời khỏi cung.

Yến Xu suy nghĩ một lát, bảo Nhẫn Đông mang một cái hộp đồ ăn tới rồi cho ba cái bánh nướng có nhân vào, sau đó bưng nó ra cửa đi về phía cung Càn Minh.

Không qua bao lâu, quân vương ngồi trong Ngự Thư Phòng đã ngửi được mùi bánh nướng thoảng vào.

“Đây là món bánh nướng có nhân do chính tay mẹ của thần thiếp làm đấy ạ, mới lấy ra lúc vào cung ban nãy, nếu bệ hạ không chê thì mời ngài nếm thử xem sao.”

Vũ Văn Lan nhìn xuống món bánh nướng rồi lại nhìn Yến Xu đang cười tươi như hoa trước mặt mình, nhướng mày nói: “Sao lần này nàng hào phóng thế, còn chủ động đưa tới cho Trẫm nữa?”

Yến Xu ra sức khiến nụ cười của mình càng thêm chân thành hơn: “Thần thiếp mà có món gì ngon là đều nghĩ ngay đến bệ hạ trước đó ạ.”

Trong lòng thì lại nói:【 Thật ra là vì chủ động đem qua cho ngươi sẽ đỡ hao “lương thực” hơn là để ngươi tự mò qua ăn, giờ bên điện của ta chỉ còn lại có bốn cái thôi, ngươi mà qua đó ăn, chừa được cho ta hai cái là ta đã phải cảm tạ trời đất rồi. 】

Vũ Văn Lan: “…”

Đấy, hắn biết ngay mà.

Có điều, món bánh nướng này có vỏ ngoài vàng ươm, lại còn tản ra mùi thơm giản dị, nhìn qua đúng là rất mê người.

Vừa hay hắn cũng có hơi đói bụng, cho nên lập tức cầm một cái lên ăn, sau đó thuận miệng hỏi: “Ban nãy nàng và mẹ nàng gặp mặt, trò chuyện có vui không?”

Yến Xu ngoài miệng nói: “Tốt lắm ạ, cám ơn bệ hạ đã quan tâm.”

Trong lòng thì lại mắng sa sả:【 Tốt cái mịa gì, mẹ ta còn chưa biết cụ thể việc em trai ta bị bắt nạt thê thảm đến cỡ nào đâu kìa! 】

Vũ Văn Lan: “???”

Không chờ hắn kịp hỏi lại, nàng đã căm giận nói tiếp:【 Quả nhiên người hiền lành thành thật không sống nổi ở cái kinh thành này mà, thư viện Tùng Hạc chó má, sơn trưởng chó má, ngươi chờ đó, xem bà đây làm chết cụ ngươi! 】

Vũ Văn Lan: “…”

Thư viện Tùng Hạc?

Hắn nhớ mang máng, hình như lần trước cha nàng ấy có dẫn theo em trai nàng tới bái kiến hắn, lúc đó họ có nói qua là muốn cho em trai của nàng vào thư viện Tùng Hạc học tập.

Giờ nghe nàng ấy nói như vậy… Chẳng lẽ là thiếu niên kia bị bắt nạt trong thư viện?

Thế là hắn thử nói: “Nếu có chuyện gì thì nàng đừng ngại, cứ việc nói cho Trẫm biết.”

Nào biết nàng lại lắc đầu, tỏ vẻ mình không có chuyện gì cả: “Thần thiếp không có chuyện gì đâu ạ, bệ hạ cứ thong thả ăn, thần thiếp về trước viết tiểu thuyết đây, chờ viết xong nhất định sẽ cho bệ hạ xem qua.”

Trong lòng lại bắt đầu hò hét:【 Ngươi chờ chút đã, ta nhất định sẽ viết hết mọi hành vi phạm tội của tên cặn bã kia cho ngươi xem, đến lúc đó ngươi nhất định cũng sẽ sôi máu không khác gì ta đâu!!! 】

Vũ Văn Lan: “…”

Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng giận như vậy, cho nên hắn cũng không dám hỏi lại nữa, chỉ gật đầu rồi nhìn theo bóng lưng nàng rời đi.

Nhưng lòng hiếu kỳ của hắn cũng đã bị câu lên, cho nên hắn suy nghĩ một lát, quyết định gọi cẩm y vệ tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio