“Y Y!”
Một tiếng gọi thất thanh mang theo lo lắng vang lên, như tiếng sấm phẫn nộ phá tan tĩnh mịch, hung hăng phá nát toàn bộ không gian hư ảo. Nhất thời, giữa không trung tung bay muôn ngàn những mảnh vụn trắng tinh, tựa như tuyết rơi, lạnh lẽo vô hồn rồi hóa thành tro tàn.
Là ai?… thanh âm này rất quen thuộc…
Nàng mờ mịt, cố gắng nâng mi mắt, lờ mờ nhìn thấy ánh huỳnh quang xinh đẹp nhảy múa trong bóng đêm, khóe môi giương lên một nụ cười yếu ớt, hắn…đã trở lại.
Phù Vân Khâu Trạch, hai mắt sắc bén, âm lãnh như băng, trừng nhìn về phía Mẫn Hách đang cúi người hôn lấy Y Y, nhanh chóng vọt tới, thật muốn đoạt lấy thân hình mềm mại vô lực, cẩn thận ấp vào trong lòng, trên trán gân xanh cơ hồ muốn bật ra khỏi thái dương.
“Ngươi đã làm gì nàng?”
Thanh âm rét lạnh, giận dữ lại ẩn chứa một loại sợ hãi, thống khổ cùng cực, nếu không phải sợ thuật pháp của mình đánh vọt tới sẽ làm Y Y bị thương, chỉ sợ, sớm đem Mẫn Hách bắn cho toàn thân vỡ nát.
Hoàng bào trong bóng đêm phất động, đôi mắt tràn ngập sát ý nhìn chằm chằm vào Mẫn Hách.
Chậm rãi ngẩng đầu, dường như không hề để tâm lắng nghe lời chất vấn của hắn, lặng lẽ nhìn ấn ký màu tím lóe sáng hào quang, bạc môi tà mị nở một nụ cười yêu dị.
Ngươi quả thật, là nàng.
“Ngân Nhi, ngươi quả thật là Ngân Nhi.” Lẩm bẩm, hắn lại cúi đầu hôn lên trán nàng, quả nhiên là nàng, là gương mặt này làm cho ta quyến luyến không rời, không thể buông tay.
Lại là Ngân Nhi, điên rồi sao? Y Y giãy dụa, nhưng nàng rõ ràng không thể thắng nổi lực đạo của hắn.
“Khâu Trạch!”
Nàng sợ hãi, vươn tay hướng về hắn, lại thấy hắn đột nhiên trong lúc đó dường như đã hoá thạch, cứng ngắc ở tại chỗ, không hề nhúc nhích, chỉ là kinh ngạc trợn to hai mắt.
“Ngươi kêu nàng là gì?” Mặt không chút thay đổi, Phù Vân Khâu Trạch chậm rãi bước tới, dưới chân, huỳnh quang chợt lóe, dường như mang theo một cường lực cực đại, đem dạ minh châu cùng đèn lồng hai bên hóa thành bột phấn, ánh sáng lung linh tắt ngấm trong bóng đen, hóa thành hư vô, như chưa từng tồn tại.
“Nàng, là Ngân Nhi của ta!” khóe môi đỏ tươi bật ra một chút ý cười thật sâu, ngẩng đầu lên, lấy tư thế thắng lợi nhìn Phù Vân Khâu Trạch, Mẫn Hách hai tay nhất hoàn, đem thiên hạ nâng dậy, động tác ôn nhu giống như đang nâng một cành hoa. (cv là bình hoa, nhưng mà như vậy thấy kỳ kỳ, pan sửa thành cành hoa nhé^^)
“Ngân Nhi của ngươi?” Phù Vân Khâu Trạch cười lạnh, chỉ vào Y Y hỏi, “Ngươi sao không tự mình hỏi xem, nàng thừa nhận hay không thừa nhận là Ngân Nhi của ngươi? Từ khi ra đời, nàng đã là của trẫm, là Phù Vân Y Y, chưa từng là Ngân Nhi của ngươi, Mẫn Hách Vương gia, nằm mơ, cũng không thể xem là thực như vậy.”
“Ngân Nhi?” Mẫn Hách cúi đầu, ánh mắt chờ mong, tràn ngập hi vọng mà nhìn nàng.
“Ngân Nhi cái gì, ta là hoàng phi!”
Dùng hết khí lực, nàng đẩy cánh tay hắn ra, dùng sức hướng Phù Vân Khâu Trạch chạy đi, nhưng hai chân lại lảo đảo, sắp ngã đến nơi…
Một đạo thân ảnh màu vàng nhanh chóng vọt tới, xoay người một cái, liền đem thân ảnh nhuyễn miên vững vàng ôm vào trong lòng.
Tầm mắt xẹt qua, kinh ngạc phát hiện trên cổ nàng xuất hiện ấn kí màu tím, còn lấp lánh lân quang, ánh mắt nhất bẩm, nháy mắt lại khôi phục bình thường.
“Y Y, nàng không sao chứ?” nhẹ nhàng vén đi những sợi tóc hỗn loạn trước mắt nàng, ngón tay run run, chạm vào gò má lạnh băng, đáy mắt toát ra một tia ưu thương cùng đau lòng vô hạn.
Không có việc gì mới là lạ, nàng nhìn hắn liếc mắt một cái, hoàn hảo tiếp được chính mình, bằng không, nàng tở về nhất định nhéo má hắn đến…không còn tuấn tú! (_ _!)
“Ta đói bụng……” Nhẹ giọng nỉ non, rất là vô tội mở miệng.
“……”
Nhẹ nhàng kéo kéo cái cằm bé nhỏ của nàng, lại rất là sủng nịch, phụng phiệu hai má phấn hồng, ôn nhu mở miệng “Trở về cho nàng tùy ý lựa chọn, muốn ăn gì cũng được.”
Vẫn đang trầm mặc đứng ở một góc, Mẫn Hách nhu nhu mi tâm, không rõ vì sao nàng rõ ràng là Ngân Nhi, không nên xem mình là Y Y mới đúng, mặc dù, nàng đã dùng thân phận này sống hai mươi năm. (>.
Đêm nay, rốt cục chứng thật, những chuyện trong mộng, đều là sự thật, hắn là Khinh Âm, ba mươi năm liền bách chiến bách thắng, Khinh Âm tướng quân!
Chẳng lẽ, Ngân Nhi sau khi luân hồi chuyển kiếp, đã không còn kí ức của kiếp trước?
Hắn khẽ cắn khóe môi đỏ tươi, lướt nhanh qua, không để ý đến ánh mắt phòng ngự của Phù Vân Khâu Trạch và Y Y, nhẹ giọng nói:
“Nàng, thật sự cái gì đều không nhớ sao? Ta là Khinh Âm, là Khinh Âm ca ca của nàng.”
Trong đầu thổi qua một tia hổn loạn, nhanh đến độ nàng không thể nắm giữ.
Định mở miệng mắng hắn một trận, nhưng nàng, lần đầu tiên nhìn thấy Mẫn Hách yêu nam có khuôn mặt thế này, dịu dàng, chân thành, ôn nhu… đúng là không biết nên mở miệng như thế nào.
“Nàng hiện tại không có kí ức kiếp trước.” Khâu Trạch đột nhiên lạnh lùng mở miệng, ánh mắt băng lãnh, không hề có một chút độ ấm, nhìn vào Mẫn Hách, người đang tự xưng mình là “Khinh Âm”.
“Ngươi biết kiếp trước của nàng?” Nhất thời bừng tỉnh, trên mặt Mẫn Hách đột nhiên xuất hiện sợ hãi lẫn vui mừng, không nghĩ tới, còn có người biết kiếp trước của Y Y.
Như vậy, Y Y có thể sẽ tin mình nói thật.
Bọn họ, đang nói cái gì? Nàng mê mang nhìn hai người, cái gì kiếp trước, cái gì Ngân Nhi, nàng chính là một u hồn của thế kỉ , vô tình xuyên qua, không biết nói ra bọn họ có bị dọa cho nhảy dựng lên không?
“Trẫm biết rõ kiếp trước của nàng, rõ ràng hơn bất kì người nào.” Mắt sáng như đuốc, Phù Vân Khâu Trạch khóe miệng bật ra ý cười chua xót,“Hơn một trăm tánh mạng đều chết oan uổng ở trong tay của ngươi, ngươi nói, trẫm biết rõ ràng, hay là không rõ ràng đây?”
Dùng tay nhẹ nhàng chế trụ tiểu đầu đang ngọ nguậy, muốn ngẩn dậy trong lòng, Phù Vân Khâu Trạch không muốn nàng nhìn thấy gương mặt hắn lúc này. Từ tận đáy lòng, huyết hận thâm thù chưa bao giờ phai nhạt, tự tâm truyền tới mắt, chăm chú nhìn vào hắn, “Khinh Âm tướng quân”, đáy mắt tóe ra một cỗ khát máu, tàn độc, sát ý nồng đậm, âm vụ tối đen chưa bao giờ xuất hiện bật ra từ khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, hắn muốn giết người, ngay lập tức!
Trong đầu xoẹt qua một loạt những chuỗi hình ảnh, Mẫn Hách đột nhiên biến sắc, lui từng bước.
“Ngươi là, ngươi là……”
“Đúng vậy, ta là Viêm Hi…….”
Thanh âm vẫn lãnh khốc vô tình, chậm rãi phun ra, Khâu Trạch thùy hạ mi mắt, nhìn thiên hạ bị chế trụ nên sinh khí, giận dỗi cắn vào cánh tay hắn, chua sót cười…
“Là người đã cùng ngươi từ nhỏ lớn lên, là chú rể của Ngân Nhi, là người có hơn một trăm gia quyến bị ngươi tàn nhẫn xuống tay sát hại, là người phải trốn đông trốn tây để thoát khỏi truy cùng đuổi tận của ngươi, cũng là người muốn mạng của ngươi, Viêm Hi.”
Bọn họ, đến tột cùng đang nói cái gì? Khinh Âm, Viêm Hi?
Cắn cũng cắn rồi, haiz, nhưng Khâu Trạch lại không có một chút phản ứng, Y Y cuối cùng cũng đành chịu thua, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Khâu Trạch, im lặng nghe hai người đối thoại, trong đầu lại càng mê mang.
Chẳng lẽ, hai người này cũng là u hồn từ nơi khác, xuyên qua mà nhập vào thân thể này, nếu không, bọn họ cứ nói chuyện gì mà nàng nghe mãi không hiểu?
Nhưng mà, đầu của mình như thế nào càng ngày càng đau… Khinh Âm, Viêm Hi, Khinh Âm, Viêm Hi, Khinh Âm, Viêm Hi……bốn chữ này cứ ong ong bên tai nàng, thâm nhập vào xương tủy, mang theo cường lực đánh vào từng tế bào, làm nàng khó chịu, đau nhức thần kinh…
“Không nghĩ tới, lúc tìm được Ngân Nhi cũng cùng lúc tìm thấy ngươi.” Mẫn Hách đột nhiên giận tái mặt, cừu hận nhiều năm, ân oán chồng chất, hiện tại sao có thể nhất thời hóa giải .
Kiếp trước là địch nhân, oán hận cả đời, kiếp này tương ngộ, cũng chỉ có thể là địch nhân.
“Ta, lại như thế nào nghĩ đến……” Phù Vân Khâu Trạch đột nhiên chua sót cười.
“Đau quá!”
Y Y dau đớn bật ra thành tiếng, trong đầu dường như có hàng ngàn hàng vạn con sâu đang muốn đục khoét mà ra, nàng hai tay ôm đầu, giãy dụa, gương mặt tái xanh, thống khổ, mồ hôi lạnh tuôn chảy đầm đìa, hơi thở càng lúc càng mỏng manh, yếu ớt…
“Y Y!”
“Ngân Nhi!”
Hai nam nhân đồng thời bị hành vi của nàng làm cho hoảng sợ, cấp quay lại nhìn nàng, đập vào mắt hai người là một tia sáng chói lóe… chỉ thấy giữa ấn đường của nàng, chậm rãi hé lộ một phong ấn mang hình một đóa hoa Thiên Âm, rực rỡ chói mắt, đóa hoa chậm rãi nở rộ, vết rách giữa ấn đường nàng cũng càng lúc càng lớn……