Bàn tay mềm mại của nữ nhân gợi hắn nghĩ về một đoạn hồi ức như có như không, hình như lúc
đó hắn cũng nắm tay nàng như vậy, cơ thể hắn rất khó chịu, rất đau lại như vô cùng mệt mỏi.
Rốt cuộc khi đó là khi nào?
Bất giác thấy nàng thụt tay lại làm hắn bừng tỉnh, hắn ra sức siết chặt tay hơn, tâm trí dần dần
hồi phục, hắn đưa mắt ngắm nhìn nàng. Không phải nàng vốn rất xinh đẹp sao, vì sao lại phải bôi
thứ nước đó lên người? Nếu như đêm hôm đó hắn không bất ngờ quay trở lại hoàng cung,
không vô tình xuất hiện ở điện Trung hòa thì mãi mãi hắn sẽ không ngờ được, nữ nhân xinh đẹp
cứu hắn cũng chính là thái tử phi từng bị hắn ruồng bỏ năm về trước. Hai con người dung mạo
khác biệt như thế, dù người tinh mắt nhất cũng khó nhận ra.
Nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn chăm chú nhìn mình, khuôn mặt xinh đẹp của nàng khẽ
hiện lên tầng ửng hồng như có như không. Nàng ngọ ngoạy tay trong chậu nước một hồi sau đó
nhất quyết đứng dậy.
- Thần thiếp đỡ đau rồi, đa ta hoàng thượng chăm sóc. Nghe nói thân thể người hiện không
tốt, Người nên sớm nghỉ ngơi đi ạ.
Nàng lại duy trì bộ dạng trò chuyện nhìn chân với hắn làm Quách Hạo Nghiên vừa bực vừa buồn
cười. Luôn luôn như vậy, nàng luôn dùng thái độ này để đối với hắn, nói chuyện trực tiếp luôn
chủ động nhún nhường, dùng giọng điệu xa cách để trốn tránh, đẩy hắn ra xa. Suốt mấy năm
qua, Quách Hạo Nghiên hắn chưa bao giờ phải chủ động với nữ nhân, chỉ cần hắn muốn thì mĩ
nhân xếp hàng dài chờ đợi, vậy mà với nàng ta phải luôn luôn tìm cách thân cận, nữ nhân như
vậy chắc chỉ có một.
- Lý công công… - Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, hắn khẽ nhếch môi.
Nghe tiếng Hoàng thượng gọi, hắn hớt hải chạy vào, bản thân cũng nhận ra nàng, liền lập
tức hành lễ, sau đó tiếp tục cúi đầu. Vậy là thêm một người nữa lại thủy chung nhìn xuống
chân như nàng.
- Hoàng thượng có gì sai bảo ạ? - Hắn vốn nghĩ Hoàng thượng có chuyện gì riêng tư nên mới
không cho hắn vào Lãnh cung. Từ trước tới nay, dù có đi đâu, thậm chí cả những đêm thị
tẩm, hắn luôn phục vụ đứng bên ngoài phòng, nhưng lần này có chút khác biệt vì ngay khi
mới đi tới cổng Lãnh cung người đã truyền lệnh toàn bộ đứng ngoài, một mình vào thăm
Thái tử phi.
- Ngươi nói cho trẫm biết tội tự ý đốt lửa trong cung, phạt ra sao…?- nói xong ánh mắt lại rơi
trên nữ nhân trước mặt. Lo lắng và sợ hãi khiến mặt nàng nhợt nhạt, mồ hôi trên trán cũng
bắt đầu rịn ra.
Lý công công khó hiểu nhìn Hoàng thượng nhưng vẫn kính cẩn đáp: “ Bẩm Hoàng thượng,
hành vi tự ý đốt lửa trong cung, cố ý gây hỏa hoạn, nếu là người giữ trọng trách cao trong
cung sẽ lập tức bị phế và bị đày xuống Nội mệnh phủ, trở thành nô tì và phải làm việc cực
nhọc, là nữ nhân thì làm công việc giặt giũ, quét dọn, bận rộn đến không thể nhìn đến ánh
mặt trời, còn nam nhân thì trở thành nô bộc, cuộc sống cũng không khá khẩm hơn. Đấy mới
chỉ là hình phạt nhẹ nhất, còn nặng hơn thì…” Lí công công nói đến đây bỗng dưng dừng lại
vì nhìn thấy nét mặt lạ thường của Thái tử phi, hắn đã nói sai gì sao, tại sao sắc mặt của nữ
nhân này ngày một kém đi vậy.
- Nặng thì sao?-Quách Hạo Nghiên vui vẻ tiếp lời, ánh mắt vẫn trân trân nhìn nữ nhân phía
trước, nàng nghe xong không nhúc nhích, chỉ có điều đầu cúi càng ngày càng thấp hơn, nàng
càng như vậy hắn càng vui sướng, ít nhât hắn cũng có thể tác động một chút tới nàng.
Lí công công nghe lệnh của Hoàng thượng nhanh chóng tiếp lời, nhưng âm khí và giọng điệu
có vẻ chậm hơn, có chút đáng sợ: “ Bẩm, nặng thì sợ không giữ nổi mạng, sẽ bị đẩy từ trên
vách cao xuống…”
Nói dến đây Khả Giai Dĩnh không thể đừng im được nữa, người bắt đầu run lên. Không phải
chứ, nàng cũng chỉ vì để tiếp tục tồn tại mới như vậy, không nghĩ tới lại vi phạm luật lệ trong
cung, càng không nghĩ tới phải bỏ mạng ở đây. Vốn tưởng rằng sống trong cung một thời
gian, sau đó nhờ tỉ tỉ giúp, nàng sẽ thoát khỏi được hậu cung tăm tối này, ai ngờ giờ đây
nàng vì mỗi nồi thịt kho đông pha mà phải đày xuống thứ nhân, rõ ràng danh phận bây giờ
của nàng thậm chí so với cung nữ cũng không bằng, nhưng bắt nàng giặt giũ thì nàng sợ bản
thân không chịu nổi. Không lẽ hôm nay là ngày tàn của Khả Giai Dĩnh nàng sao? Không được,
nàng phải cầu xin hắn, nàng còn nhiều việc phải làm, còn tỉ tỉ và muội muội cần phải chăm
sóc, tuyệt không thể bỏ mạng ở đây. Nghĩ đến đây, đôi môi tự khắc mấp máy, cố gắng trấn
tĩnh bản thân để giọng nói không run lên: “ Hoàng thượng, thần thiếp thực sự có tội, xin
người trách phạt…”
Quách Hạo Nghiên nhướng mày nhìn Lí công công ý bảo ông tas lập tức ra ngoài do vậy bây
giờ trong Lãnh cung này chỉ còn mỗi hắn và nữ nhân vừa nói kia. Khả Giai Dĩnh lo sợ đến nỗi
mặt không còn huyết sắc, thời gian chầm chậm trôi qua mà không thấy có động tĩnh gì từ
nam nhân đối diện khiến nàng không khỏi tò mò ngẩng lên quan sát. Quách Hạo Nghiên đợi
đến khi mắt nàng chạm mắt hắn, mới vui vẻ nở nụ cười tà mị nhìn nàng nói: “ Trẫm đương
nhiên đã nghĩ ra biện pháp trừng phạt của ái phi. Mấy cái Lí công công nói cũng không tệ…”-
nói đến đây Khả Giai Dĩnh nín thở, cả người lập tức chấn động, hắn sẽ không vì thấy nàng
chướng tai gai mắt mà… mà…thực sự nàng cũng không dám nghĩ nữa. Nam nhân trước mặt
với biến hóa của nữ nhân kia không khỏi thích thú, giọng nói tiếp sau cũng to và rõ ràng hơn
như đang ra lệnh: “ Trước hết nàng lập tức chuẩn bị cơm trưa cho trẫm, nhìn Lãnh cung này
cũng không tệ nhưng trẫm vẫn muốn về Điện Trung Hòa nghỉ ngơi, thời gian này chắc trẫm
phải nhờ nàng giúp đỡ rồi… Trước mắt như vậy đã…”
Khả Giai Dĩnh lo lắng nghe hết lời của hắn, hắn bắt nàng chăm sóc vậy tức là nàng thoát chết
rồi sao? Nhưng nghe đến câu cuối khiến nàng không sao cười nổi: “ trước hết như vậy đã…”-
tức là nàng vẫn còn bị trừng phạt nữa sao. Dù không bị xử phạt như những gì Lí công công
gợi ý nhưng tâm trạng nàng cũng không khá hơn, nén đau đớn nàng quỳ xuống cảm kích: “
Đa tạ Hoàng thượng.”
Suy nghĩ đau khổ ấy khiến cho bữa cơm thê tử đầu tiên giữa nàng và hắn thật kinh khủng,
nàng không sao tập trung ăn uống được, có lẽ phải một thời gian nữa nàng mới có thể ngồi
ăn trên chiếc bàn này, trong căn phòng này và trong Lãnh cung này. Tuy bữa cơm có đạm
bạc nhưng Quách Hạo Nghiên lại cảm thấy vô cùng ngon, không biết có phải do tâm trạng
của hắn đang vui vì kế hoạch thời gian trói buộc nữ nhân này bên cạnh. Dù sao cũng phải
công nhận, nương tử của hẳn, tài nghệ nấu ăn cũng không tệ, hắn có thể chấp nhận được.
Khả Giai Dĩnh nhìn quanh một lượt đồ dùng, quần áo cho một chuyến đi nàng đã gói lại
trong nải, năm qua, bảo vui cũng không hẳn nhưng thật sự nàng đã có những khoảng thời
gian tuyệt vời ở đây, không cần quá xa hoa, diễm lệ, cuộc sống cứ như vậy bình dị trôi qua.
Lúc buồn chán có thể trốn ra ngoài thăm Tiết tỉ và Liễu muội, trung thu có thể đi xem bắn
pháo bông, thậm chí có thể dạo quanh cung nghe lỏm chuyện bát quái của cung nữ và thái
giám. Bắt đầu từ hôm nay, những ngày tháng ấy sẽ chấm dứt, nghĩ đến đây khiến nàng
không khỏi buông một tiếng thở dài.
Quách Hạo Nghiên không vui nhìn nữ nhân đằng sau, nàng ngoan ngoãn nghe lời hắn thu
dọn đồ đạc nhưng sao cứ đi ba bước lại ngoái đầu lại, cuộc sống Lãnh cung vui sướng lắm
sao mà nàng phải tiếc nuối đến vậy. Cứ như vậy, hắn đi hai bước lại ngoái đầu nhìn nàng,
đợi nàng đứng kề cạnh mới yên tâm bước tiếp, cuối cùng vì không thể chờ đợi, Quách Hạo
Nghiên trực tiếp nắm lấy tay nữ nhân ngốc nghếch kéo đi trong sự ngạc nhiên của binh lính
và thái giám.
Cứ như vậy một lớn một nhỏ kéo nhau ra khỏi lãnh cung hiu quạnh. Nàng máy móc bước đi
theo chàng, bước được bước hụt trông vô cùng đáng thương. Chàng lặng lẽ dẫn nàng theo
sau, trong lòng vô cùng sảng khoái. Hoàng cung, thì ra lại đẹp như vậy…
-- -- -- -- -- -- -- -- -
Điện Trung Hòa vốn là nơi nghỉ ngơi xem tấu chương của hắn, là nơi không phải để nữ nhân
ngó ngàng nhưng không hiểu sao hắn lại mang nàng đến đây. Hắn sắp xếp cung nữ đưa nàng
đi tắm rửa, chuẩn bị cho nàng một chiếc bàn trang điểm cùng chiếc tủ trống. Hôm nay, nơi
nghỉ ngơi của hắn có thêm một giai nhân cùng san sẻ.
Giai Dĩnh lững thững theo hắn, trong lòng nàng trăm mối bộn bề. Hắn rốt cuộc tại sao lại đột
xuất quan tâm đến nàng như vậy? Ngẫm lại mấy việc vừa rồi, rõ ràng là hắn cũng đâu có ý
trừng phạt nàng? Vậy thì hắn đang có âm mưu gì. Nàng mải mê suy nghĩ cho đến khi khuôn
mặt nàng đập thẳng vảo bả vai hắn. Khả Giai Dĩnh khẽ kêu lên đau đớn, bàn tay nhỏ xinh
liên tục đưa lên xoa mũi. Hắn thấy nàng mất tập trung nên mới cố ý dừng lại nhưng khi nghe
nàng rên nhẹ, trong lòng cũng lo lắng, hắn lập tức quay lại. Tay đưa ra giữa không trung
không biết phải làm sao, quan tâm, cưng chiều nữ nhân trước giờ không phải là sở trường
của hắn sao? Tại sao với nàng ta hắn lại bối rối như vậy chứ? Cứ như vậy Quách Hạo Nghiên
loay hoay nhìn nữ nhân trước mặt cho đến khi mắt chạm mắt mới bàng hoàng thu tay lại,
khuôn mặt lại trở lại dáng vẻ kiêu ngạo sẵn có.
Quách Hạo Nghiên bình thản ngồi xuống bàn trà. Vốn dĩ vết thương đã đau nhức từ lúc ở
lãnh cung nhưng hắn kiên quyết không để lộ ra bên ngoài, dù sao hắn cũng muốn gặp nàng
thêm một chút, hay nói hắn không muốn tỏ ra yếu đuối trước nàng cũng được. Đường
đường là Đế vương một nước, trăng hoa mây gió, phong lưu đa tình nổi tiếng khắp kinh
thành vậy mà giờ lại trở thành một nam nhân lụy tình với nữ nhân mình từng vứt bỏ. Càng
nghĩ hắn lại càng thấy khó hiểu, môi không kìm được nhếch lên một nụ cười nhạt, tay cũng
thuận theo nâng cốc trà lên uống.
Khả Giai Dĩnh thấy Hoàng thượng ngồi xuống thì khẽ thở phào, ít nhất như vậy nàng cũng
cảm thấy bớt đi phần nào áp lực vừa rồi. Nhanh chóng phóng tầm mắt nhìn xung quanh,
chậc chậc, quả thực quá xa hoa, đồ dùng, vật trang trí đều được nạm vàng vô cùng tinh xảo.
So với lãnh cung của nàng, đúng là khác xa một trời một vực…
- Còn không mau ngồi xuống, nàng đứng mãi không mỏi chân sao?- Quách Hạo Nghiên
nhướng mày nhìn Khả Giai Dĩnh đang ngơ ngẩn ngắm nghía xung quanh, nàng ta lại một lần
nữa ngó lơ hắn, điều này làm hắn càng bực bội.
Khả Giai Dĩnh giật mình, môi mấp mày không sao thốt lên lời chỉ biết ngoan ngoãn ngồi
xuống, nhìn cốc nước trống không trên bàn, nàng nhanh chóng rót trà nóng vào, bản thân
cũng tự thưởng thức. Môi đào vừa mấp vào dòng nước ấm áp, hương thơm nhẹ nhàng
chạm đến đầu lưỡi làm cho nàng không khỏi kinh ngạc mắt mở to hơn, oa thật đúng là đồ
thượng hạng nha.
Quách Hạo Nghiên im lặng ngắm nhìn biểu hiện đáng yêu của ái phi, trong lòng dâng lên một
cỗ ấm áp. Bỗng một cơn đau từ hạ thân truyền đến, cả đầu hắn càng đau nhức hơn, mắt hổ
phách mờ dần không sao chập được hình bóng giai nhân trước mắt, hắn cảm thấy thực sự
không khỏe. Trước lúc mất đi thần trí, tay vẫn nhanh chóng đưa ra cầm chặt bàn tay nhỏ
nhắn trên bàn như sợ chỉ cần nhắm mắt, nha đầu nghịch ngợm sẽ biến mất.
Bịch… Cả cơ thể to lớn đổ về phía trước, chén trà trên bàn lăn tròn rơi xuống đất vỡ tan. Cả
căn phòng chìm trong sự yên lặng. Âm thanh vỡ nát của chén trà dọa cho nàng hoàng sợ
nhưng tên nam nhân đang mê mệt trên bàn càng làm nàng kinh hãi hơn. Giọng nói nàng run
run truyền ra ngoài:
- Mau gọi thái y, nhanh lên. Hoàng thượng… hoàng thượng… người ngất xỉu rồi…