Phủ tể tướng - Mau qua đây cho ta,… các ngươi, mau tránh đường.- Quách Hạo Nghiên vội vàng đuổi theo chú cún lông trắng phía trước, đi đến đâu cậu nhóc đẩy xô đồ đạc rơi đến đấy làm cho phủ tể tướng nhanh chóng trở thành bãi chiến trường. - Thái tử, thái tử, xin người hãy cẩn thận, thái tử…- đám thái giám, cung nữ lo lắng chạy theo sau. Hôm nay điện hạ vi hành, tiện dừng chân nghỉ ngơi ở phủ tể tướng một đêm, lần này người không đi một mình mà mang theo cả thái tử điện hạ. Tin này vừa truyền đến phủ tể tướng, nô bộc, kẻ hầu người hạ tất bật dọn dẹp chuẩn bị đón tiếp khách quý. Mọi thứ đều được chuẩn bị hoàn hảo không chút sơ suất kể cả việc trông thái tử lúc Hoàng thượng cũng tể tướng bàn chuyện. Cứ như vậy một đám người lớn hớt hải đuổi theo cậu nhóc mười tuổi tạo nên sự huyên náo hiếm có trong phủ, kể cả ở những nơi ít người ra vào nhất… Hạ môn Khả Giai Dĩnh vui vẻ cho gà ăn trong sân, từ sáng nay bên ngoài đã thấy kẻ hầu người hạ bận rộn chuẩn bị, không nói cũng biết phủ tể tướng lại có khách quý. Chuyện trong phủ có ai đến, với cô nhóc cũng không có mấy bận tâm, càng chẳng hứng thú tìm hiểu vì đơn giản cho dù là ai cũng không đến lân mẹ con bé xuất đầu lộ diện. Từ khi phụ thân bé lấy dì, mẫu thân và bé bị đẩy ra ở sau phủ, nơi xa xôi và tách biệt với tất cả mọi thứ. Bà bà thi thoảng có ghé sang thăm khuyên mẫu thân cô nên sớm rời phủ, về nhà bà bà cho thoải mái. Cô bé biết mẹ hai không ưa gì mẹ con cô, bằng chứng là bà ta luôn tìm cách để tống hai người ra khỏi phủ. Ùm…… Khả Giai Dĩnh bị tiếng động làm cho giật mình, cô bé không nghe nhầm chứ, có người rơi xuống hồ sao? Cô nhanh chóng đi ra sau quan sát, mắt bỗng dừng lại ở chỗ Tiểu Bao đang liếm chân, môi khẽ nhếch lên một nụ cười cưng chiều, tay nhanh chóng đặt bát thóc xuống, chạy lại bên Tiểu Bao bế nó lên. Tiểu Bao là chú chó bà bà tặng khi cô bé tròn năm tuổi, con chó này so với chó ở kinh thành khá khác biệt vì nó có bộ lông trắng tinh, mặt tròn tròn trông như bánh bao, ngay từ khi gặp Tiểu Dĩnh đã thích mê, liền đặt tên là tiểu Bao. Từ nhỏ bị nhốt trong phủ tể tướng, tiểu Bao đã thực sự trở thành người bạn của cô bé, có nó khiến cho cuộc sống của cô bé sống động âm thanh và màu sắc hơn. “ Bao bao, sáng giờ chạy loăng quăng đâu vậy, ta tìm ngươi mãi không thấy…”
- Khả Giai Dĩnh vừa nói vừa vuốt lông tiểu Bao cho mượt lại. Tiểu Bao chỉ kêu ngoan ngoãn nằm trong lòng cô bé, Giai Dĩnh quét mắt nhìn mặt hồ thấy từng gợn sóng đang tỏa ra, rất tĩnh lặng. Không sai, tiểu Bao của cô lại gây chuyện rồi… - Điện hạ, người yên tâm thái tử chỉ bị sặc nước, không có gì nguy hại, nghỉ ngơi chút thân thể sẽ bình phục thôi ạ. – ông thầy lang sau khi bắt mạch xong thông báo. Lão đang khám bệnh trong tiệm thì một gã người ở phủ tể tướng hớt hải chạy đến báo tin, ông vội thu xếp đóng cửa cùng An Nhiên vào phủ, thế mà quay trái quay phải đã không thấy nữ tử ấy đâu. Tiết nhi chơi thân với đại tiểu thư nhà tể tướng nên hễ nghe ông có việc sang đó là nằng nặc đòi đi cho bằng được. Cả gia nghiệp chữa bệnh của gia tộc đều trông chờ vào nhóc con lười biếng này, nghĩ đến đây không khỏi khiến ông buông tiếng ngao ngán thở dài. Hoàng thượng nghe xong thoáng buông lỏng tâm trạng, may quá hài nhi của trẫm không sao, không sao rồi. Từ khi hoàng hậu mất, thái tử cũng ít hoạt bát hơn, vì vậy cậu nhóc muốn gì Hoàng thượng đều tìm cách đáp ứng, giả như lần vi hành này cũng vậy. Ông nghĩ nếu đưa thằng bé ra ngoài hít thở không khí cũng có cái hay, chắc hẳn tuổi nhỏ quanh quẩn trong cung cũng chán. Nào ngờ một chút lơ là ông có thể đánh mất cả hài tử ông yêu thương nhất như đánh mất mẫu thân của nó vậy. Chỉ nghĩ đến điều vừa rồi, ông cũng không khỏi rùng mình một cái. Mắt nhanh chóng dời sang đám người bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “ Lần này phải cảm ơn Khả An Tịnh, nếu không nhờ con bé kêu người cứu thì chắc ta đã không còn có thể gặp lại hài nhi. Tể tướng, ơn này ta mãi sẽ không quên…”
- Hoàng thượng, người khách sáo rồi, chuyện hôm nay vi thần cũng có một phần trách nhiệm, cũng may con bé An Tịnh đi qua kịp thời kêu người đến giúp. Thái tử điện hạ bình an là tốt rồi…- Tể tướng kính cẩn cúi đáp, ánh mắt nhìn Khả An Tịnh khẽ mỉm cười, chuyện con gái ông lập công hôm nay ắt sẽ được báo đáp thích đáng… Tiết An Nhiên nghe ông đến chữa bệnh trong phủ tể tướng thì trong bụng lập tức kéo cờ, thật lâu cô chưa có cơ hội vào thăm muội muội và mẹ nuôi. Mẫu thân của cô mất sớm, ngày đó cô nhóc được chuyển đến sống với ông ngoại là thầy lang nổi tiếng khắp kinh thành, còn về phụ thân của bé đã sớm bỏ mạng trên chiến trường, nghe nói vì bị nhiễm phong hàn mà qua đời, hồi đó mẹ Khả còn là chính thất, đã giúp ông ngoại bé không ít, lại rất yêu thương cô, mỗi lần đến đều dắt Tiểu Dĩnh theo. Hai đứa trẻ cứ thế mà trở thành tỉ muội thân thiết. Canh lúc ông không để ý, An Nhiên lập tức trốn ra cổng sau, hôm nay trước lúc đi bé có lấy trộm của ngoại ít mơ mặn- món mà muội muội thích ăn, mang đi coi như quà cho tiểu muội. Khi cô bé vừa đặt chân vào sân đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình. Khả Giai Dĩnh đang quỳ dưới đất, cả người ướt sũng nước, hai má sưng đỏ còn mẫu thân thì đang ngồi bên cạnh, mắt vô hồn nhìn xa xăm, khô lạnh trong im lặng. - Mẫu mẫu,… muội muội… có chuyện gì xảy ra vậy? - Tỉ tỉ… muội không có, muội rõ ràng vớt hắn lên, muội không đẩy hắn xuống. Tại sao phụ thân không nghe muội nói, sao lại đuổi mẹ con muội ra ngoài… muội… muội thật sự bị oan mà. Phụ thân xấu xa, xấu xa, không thương muội. Muội…. muội ghét phụ thân…- Khả Giai Dĩnh khóc nấc lên thành tiếng, cô nhóc không đau lòng vì bị hiểu lầm, cô bé đau lòng thay cho mẫu thân, tại bé mà mẫu thân cũng hứng trọn cái tát của mẹ hai, cũng phải quỳ lạy với bé để xin được ở lại… Tại sao phụ thân luôn vậy, luôn đối xử bất công với hai mẹ con bé từ khi sinh ra đến giờ, cô bé chưa bao giờ được phụ thân ôm dù chỉ một lần, mỗi lần bé muốn gì đó thì đáp án chỉ là những cái lắc đầu và bóng lưng lạnh lùng vô cảm. - Dĩnh nhi… con câm miệng, không được nói hỗn.- Mẹ Khả tức giận đứng dậy kéo Khả Giai Dĩnh đứng lên, cuối cùng cũng đến ngày này. Cho dù biết trước sớm muộn gì ngày này cũng đến nhưng bà vẫn không sao thích ứng kịp. Dĩnh nhi, con gái bà, cả cuộc đời của bà nữa, rồi sẽ đi về đâu đây? Chiều hè hôm ấy, như định ước giữa hai con người xa lạ. Lần đầu chạm mặt, một bên nhớ mãi không quên lúc trầm luân theo dòng nước, một đôi tay nữ nhân mềm mại kéo lên cứu lấy sự sống. Một bên vì gặp gỡ mà sóng gió ập đến, cuộc đời bước sang một trang hoàn toàn khác. Nam nhân nàng cứu năm sau trở thành tướng công của nàng. Nữ nhân hắn mang ơn năm sau trở thành lão bà hắn không bao giờ có thể buông bỏ được, là nữ nhân trên vạn mĩ nhân, là giang sơn mà cả cuộc đời muốn trói chặt quanh mình… Nhân duyên kì lạ kéo hai con người thoạt đầu như nước với lửa, chạm mặt cũng đủ khiến đối phương cảm thấy chán ghét thành hai người ngày đêm nhung nhớ, yêu thương ngày một sâu đậm. -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- - Các bạn vào đây để cập nhật truyện mới nhất nhé - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- Nam cung Khả An Tịnh vui vẻ đưa Hoàng thượng vào Nam cung, tối nay có thích khách khiến nàng hơi hoảng sợ, chuyện vừa rồi cũng phải cảm ơn xú nữ kia một tiếng, nếu không phải ả ta ra tay cứu nàng thì có lẽ nàng cũng không thể lành lặn đứng trước Hoàng thượng như vậy. Đến Trung hòa điện không thấy Hoàng thượng đâu, nàng cùng đám tùy tùng đang trở về thì bắt gặp Hoàng thượng đang lúi húi nói chuyện với một ai đó nhưng vừa trông thấy nàng, hắn ta nhanh chóng thay đổi thái độ, tay vội cất túi gì đó vào người. Kể từ ngày ấy, thi thoảng nàng bắt gặp hắn đang lơ đãng nghĩ về ai đó, tay cầm túi thơm nữ nhân đưa lên ngửi rồi mân mê. Sống chung năm, chỉ cần trông vào nét mặt hắn, nàng có thể dễ dàng nắm bắt mọi hỉ nộ ái ố, biết hắn vui hay buồn, biết hắn thỏa mãn hay chưa thỏa mãn, và… nàng cũng biết nam nhân này đã thực sự động tâm với nữ nhân đó rồi… Khả An Tịnh trước kia vì lời nói dối mà trở thành ân nhân của Hoàng thượng, thành độc sủng phi tần trong hậu cung. Thay thế tỉ tỉ của nàng đêm thành thân, cứ ngỡ rằng lời nói dối này có thể cho nàng tất cả bao gồm trái tim của hắn nhưng nàng lầm rồi, thực sự lầm rồi vì tình cảm nàng nhận được, cũng chỉ là giả dối, nam nhân như vậy, mãi mãi sẽ không bao giờ để tâm lên người nàng. ……………………………………………………………………………………… ……………… - Dĩnh nhi, ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng, tuyệt đối không…- Quách Hạo Nghiên nhẹ nhàng đặt lên má Khả Giai Dĩnh một nụ hôn rồi mặc quần áo ra ngoài. Khả Giai Dĩnh ngơ ngẩn nhớ về câu nói đó. Từ hôm đó hắn lại tiếp tục biến mất tăm không xuất hiện, chẳng lẽ hắn hối hận, hay hắn nuốt lời rồi. Gì mà không phụ nàng, đám nam nhân, toàn nói láo, đúng là không thể tin tưởng được. - A Phong, Giai Dĩnh…. Dĩ…. Iiiiiinh- Tiết An Nhiên cố gắng kéo nữ nhân đang ngơ ngẩn kia lại, nàng không biết phải nhắc đến lần thứ mấy rồi mà Giai Dĩnh vẫn cứ để tâm hồn treo ngược cành cây. - Á… - Giai Dĩnh bị đánh thức khỏi suy nghĩ của bản thân, ngón tay thanh mảnh bị con dao trên tay cứa mạnh, dòng máu đỏ hòa vào lá thuốc. - Dĩnh nhi, ngươi không sao chứ? Ngươi cả ngày cứ bần thần chuyện gì vậy? Bây giờ thì hay rồi tự làm thương mình. Giai Dĩnh nhìn xuống ngón tay đang không ngừng chảy máu, mùi máu tanh nồng bống khiến nàng cảm thấy rùng mình. Một trận buồn nôn ập đến khiến nàng vội vã chạy xô ra cửa… Tanh nồng, máu tươi cũng không ngừng chảy ra… Hạo Nghiên cảm thấy lồng ngực căng tức, mũi tên lạnh giá găm vào da thịt chàng. Máu đỏ trên môi cũng không ngừng tuôn ra. Mắt phượng híp lại, nụ cười trên môi càng trở nên dữ tợn: - Cuối cùng ngươi cũng hành động rồi? - Không phải ngươi cũng sớm biết rồi sao? Hạo Nghiên ơi Hạo Nghiên, ngươi đúng là khôn cả đời dại một giờ, biết là chết mà vẫn tìm đến đây. Bước chân hắn càng tiến lại gần, nụ cười ác độc trên khóe môi càng sâu, hắn tung chân một cước đá văng chàng xuống vách núi. - Hạo Nghiên, tạm biệt… Từ vách núi, một bóng hắc y rơi xuống, tà áo đen cùng gió bay lồng lộng… Mùi máu tanh dường như cũng đang quấy phá Giai Dĩnh một cách đáng sợ, nàng nôn liên tục nôn đến chết đi sống lại…