Tiên phi nương nương quả nhiên là tiên tử trên trời phái tới sao?
Phái nàng đến đem lười biếng đã thấm vào xương tủy của Hoàng thượng ép ra ngoài?
Nếu như thật sự là như vậy, đúng là phúc phận của Vô Ưu quốc bọn họ rồi.
Bằng không, trong cung này đều sẽ thành thiên hạ của Nguyệt quý phi.
Bọn họ theo bên cạnh Hoàng thượng thì không sao, thế lực Nguyệt quý phi ảnh hưởng không đến, nhưng những người khác lại cả ngày sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Trong lòng mỗi người đều ấp ủ nghi vấn, nhưng nghi vấn của mỗi người cũng đều phải dằn xuống đáy lòng, cẩn thận tuân theo phân phó của Đông Phong Túy, chuẩn bị tốt xe ngựa cho hắn.
Trong rừng Lê Tuyết, gió xuân lướt qua mặt.
Cổ Lạc Nhi ngồi ở trên cỏ, vỗ vỗ tàn vụn điểm tâm trên tay, tinh thần sảng khoái.
Hai ngày này, bọn nàng đang tiến hành tìm biện pháp chống lại Đông Phong Túy.
Thật không nghĩ tới, kế hoạch của nàng lại tiến hành thuận lợi như vậy.
Xem ra, Đông Phong Túy cùng Nguyệt quý phi thật sự rất không được lòng người.
Một người ngay cả phi tử của mình đều lười sủng hạnh, thật sự là cực phẩm lười.
Nghe nói, nam nhân dù lười, đối với loại chuyện đó vẫn cực kỳ tích cực.
Đông Phong Túy thực có thể được kỷ lục Guinness thế giới ghi lại.
Còn Nguyệt quý phi, cả ngày ỷ thế hiếp người, tần phi hậu cung cùng với nhóm cung nữ công công đều chịu đủ nàng.
Trong cung cả ngày tiếng oán hờn vang khắp nơi.
Bởi vậy, Cổ Lạc Nhi nàng mới kiếm được đại tiện nghi như vậy, dễ dễ dàng dàng liền khuyến khích lòng người nổi dậy.
Ngày đó, ở trước mặt Đông Phong Túy đàn Guitar, khiến hăn không thể bình yên,sau khi như mong muốn bị hắn đuổi ra khỏi Tử Tiêu cung, nàng đắc ý đi dạo trong cung.
Đến đây mấy ngày, còn chưa được thoải mái dạo qua hoàng cung a.
Mỗi lần đều phải vội vội vàng vàng tạt qua, đều không được dừng lại hảo hảo thưởng thức phong cảnh một phen.
Nếu như, về sau thật sự như mong muốn thoát ra khỏi Đông Phong Túy, sẽ không được vào cung, cũng không còn cơ hội dạo chơi hoàng cung, chẳng phải là rất thiệt thòi?
Bởi vậy, Cổ Lạc Nhi du nhiên tự đắc trên đường hết nhìn đông tới nhìn tây.
Đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến một trận chửi mắng.
“Hai người các ngươi, mắt bị mù rồi? Đi đường không có mắt sao? Hừ, có phải là bổn cô nương lâu không giáo huấn các ngươi, da lại ngứa rồi?”
Sau đó liền nghe vài tiếng “Bốp bốp” giòn vang.
Giống âm thanh bạt tai.
Tiếng chửi mắng kia rất quen thuộc, Cổ Lạc Nhi nghe được, đúng là cung nữ Đông Tuyết bên cạnh Nguyệt quý phi.
Xem ra cung nữ này tựa hồ rất thích giáo huấn người đây.
Lần trước lúc Đông Phong Túy ngủ dưới tàng Hạnh hoa, Nguyệt quý phi lệnh nàng đánh mình một bạt tai, kết quả đánh không thành.
Bộ dáng nàng ta nhìn qua cực kỳ khó chịu không cam lòng.
Hiện tại, nàng lại đang ỷ thế hiếp người, khi dễ hai cung nữ kia sao?
Cổ Lạc Nhi tức giận bốc lên, bước vọt tới phía âm thanh truyền đến.
Vòng qua một chỗ ngoặt, phía trước rộng mở trong sáng.
Chỉ thấy phía trước có một hồ thật lớn.
Mặt hồ phẳng lặng trong như gương, bên hồ liễu rủ thướt tha, điểm xuyến vài nhành hoa đào, phong cảnh tuyệt đẹp.
Chỉ tiếc, phong cảnh này bị cảnh tượng trước mặt không chút nào tương xứng phá hủy.
Cổ Lạc Nhi không có nghe lầm, tiếng chửi mắng quả nhiên là của Đông Tuyết vọng lại.
Chỉ thấy nàng mặc một giáp sam đỏ tươi bó sát người, cùng chủ tử nàng thướt tha lơ lẳng giống nhau.
Chẳng qua, biểu cảm trên mặt nàng lại chẳng có chút phong tình nào đáng nói.
Chỉ thấy nàng hai tay chống nạnh, mắt phượng trừng trừng, đối với hai người cúi đầu đứng trước mặt nàng mắng lấy mắng để.
“Biết bổn cô nương không phải dễ động rồi chứ? Xem các ngươi từ nay về sau còn dám làm bẩn váy của bổn cô nương không. Hừ, tiền tiêu vặt tháng này ta giữ, xem như bồi thường cho bổn cô nương.”
Khi Cổ Lạc Nhi thấy rõ trang phục của hai người đứng trước mặt nàng, lửa giận trong ngực không khỏi càng tăng.
Hai người kia, đều là tóc vấn cao, thân mặc váy dài vải tơ, hiển nhiên là cách ăn mặc của cung phi, mà không phải là cung nữ.
Cổ LạcNhi chỉ biết là Nguyệt quý phi kiêu ngạo, nhưng không biết nàng lại kiêu ngạo đến mức độ như vậy.
Ngay cả một cung nữ dưới tay nàng cũng dám đánh chửi cung phi.
Lại nhìn váy của Đông Tuyết, Cổ Lạc Nhi nhìn một lúc lâu mới phát hiện, trên váy có một chút ẩm ướt cực kỳ bé.
Đây chính là cái gọi là làm dơ váy của nàng?
Hai cung phi mỗi người dẫn bên mình hai cung nữ, lúc này, bốn cung nữ thấy tình thế không ổn, đều đồng loạt quỳ trên mặt đất, hướng về phía Đông Tuyết cầu tình.
“Đông Tuyết tỷ tỷ, cầu người tha cho nương nương nhà ta đi.”
“Đông Tuyết tỷ tỷ, vừa rồi chúng ta thật sự không biết ngài đột nhiên chạy tới, nhất thời chưa kịp ném cành liễu đi, làm ướt váy người. Người tha thứ cho sự vô tâm sơ suất của chúng ta đi.”
“Đúng vậy a, Đông Tuyết tỷ tỷ, chúng ta vừa rồi chơi đùa trong hồ nước, cầm cành liễu trong tay, thật sự không ngờ tới người lại đột nhiên xông qua.”
Đông Tuyết đen mặt.
Chất vấn nói: “Các ngươi cũng xứng gọi ta là tỷ tỷ? Theo cách nói của các ngươi, ngược lại là lỗi của ta sao?”
Mấy cung nữ sợ tới mức vội vàng nhận sai.
“Không, không, chúng ta không phải có ý này.”
“Đông Tuyết cô nương, đều do chúng ta không có mắt.”
“Đông Tuyết cô nương, chúng ta giúp người giặt sạch váy, người đừng tức giận nữa.”
Đông Tuyết ngạo nghễ nói: “Các ngươi giặt váy, càng giặt càng bẩn. Hừ, việc này không thể tính như vậy.”
Cổ Lạc Nhi không thể nhịn được nữa.
Đông Tuyết này thật sự quá mức.
Cho dù làm bẩn váy của nàng, cũng không cần phải đánh người mắng chửi người như vậy a.
Mọi người đều nói giúp nàng giặt váy, nàng còn muốn thế nào nữa?
Huống chi, nghe cung nữ vừa rồi nói, rõ ràng là tự nàng đụng vào người ta đang cầm cành liễu, lại còn trách cứ người khác.
Tức giận xông lên trước, dùng thanh âm còn lớn hơn Đông Tuyết nói: “Đông Tuyết, ngươi chớ quá mức như vậy.”
Nói xong kéo bốn cung nữ quỳ trên mặt đất lên.
“Đừng quỳ, tại sao phải quỳ trước nàng ta?”
Tới gần nhìn kỹ, mới phát hiện trên mặt hai cung phi đều có chút sưng lên, hiển nhiên là vừa rồi mới bị đánh.
Không nhịn được càng thêm tức giận.
Đông Tuyết đang mắng người sảng khoái, thình lình nửa đường lao ra một Trình Giảo Kim, quấy rầy hứng thú của nàng, trong lòng rất đỗi tức giận.
Nàng cũng muốn nhìn xem, là ai dám to gan như vậy.
Khi nhận ra trước mặt là Cổ Lạc Nhi, Đông Tuyết khinh thường liếc qua Bố Y trên người nàng.
Còn tưởng là ai, hóa ra là nàng.
Sớm nghe nói, nàng chọc giận hoàng thượng, bị ép ở căn phòng rách nát, mặc bố y, ăn cháo loãng rau xanh, thoạt đầu nàng còn không tin a, hiện tại xem ra, đây là sự thật.
Một phi tử không được sủng ái, có gì phải sợ đây?
Giễu cợt mà nói: “Ô, ta cứ tưởng là ai a, hóa ra là Tiên phi nương nương. Lần trước ngươi còn thiếu nương nương nhà ta vài cái bạt tai đó, thế nào, bây giờ là muốn tới hoàn trả sao?”
Cổ Lạc Nhi nghe xong lời này của nàng, tức giận trên mặt lại lập tức biến mất, khéo cười tươi đẹp làm sao.
“Đúng vậy, ta là muốn hoàn trả đây.”
Cười hì hì tiến lên phía trước.
Đông Tuyết cực kỳ kinh ngạc.
Còn tưởng rằng Cổ Lạc Nhi gan lớn tranh chấp cùng nàng, không nghĩ tới hóa ra cũng chỉ là hổ giấy.