"Bị em bắt được rồi!"
Đêm đó, mười một giờ Tiêu Việt mới rời khỏi nhà Ân Dao, nhưng không về nhà mình mà đi thẳng đến chỗ Tiểu Sơn lấy quần áo phải mặc trong buổi họp báo ngày hôm sau.
Tiểu Sơn vừa thấy mặt liền hỏi: "Hẹn hò xong rồi?" Cậu ta sớm đoán được cả buổi tối nay không thấy bóng người, nhất định là ở cùng Ân Dao. Dù sao cũng là vừa quay phim về, xa cách bao ngày, về rồi thì đi thăm bạn gái trước cũng bình thường. Đều là đàn ông trưởng thành, chịu nỗi khổ tương tư cũng không dễ dàng. Đối với chuyện này, cậu ta tỏ ra thấu hiểu.
Tiêu Việt không phủ nhận: "Ừ".
Tiểu Sơn thừa dịp này nhắc nhở: "Anh, sau này nếu anh với cô Ân ra ngoài chơi thì cẩn thận một chút. Chỗ đông người nhớ mang khẩu trang nha."
Thấy Tiêu Việt nhíu mày, cậu ta cười giải thích: "Phim này mà lên sóng, chắc chắn sẽ thêm nhiều fan, không biết chừng về sau vừa ra cửa là gặp người hâm mộ. Với lại anh còn một nhóm fan nữ trung thành, hôm nào cũng ngồi xổm đợi anh đăng bài lên Weibo. Đừng vì tạm thời số lượng không nhiều nên không coi ra gì, có phải không? Nếu mà thật sự bị fans nhận ra rồi chụp hình, bên cô Ân cũng phiền phức mà. Dù sao nếu chưa tới bước công khai, mình vẫn nên cân nhắc chu đáo, kín kẽ một chút cũng tốt."
Mặc dù bình thường Tiểu Sơn có hơi nhố nhăng, nhưng lúc bàn công việc như này vẫn có mấy phần chuyên nghiệp. Tuy xét về độ chú ý hiện tại của Tiêu Việt, người đại diện như cậu ta vẫn chưa phải xử lý loại chuyện này. Nhưng đã thấy nhiều cảnh tình cảm luyến lưu đủ loại của nghệ sĩ trong giới, cậu ta cũng thu hoạch được một ít kinh nghiệm, chuẩn bị tâm lý tốt trước chỉ có lợi chứ không có hại.
Tiểu Sơn nói hết lời, nhìn thấy Tiêu Việt gật đầu, cậu ta yên tâm. Ngay lập tức cậu ta chuyển sang trạng thái hóng hớt: "Phải rồi, anh, em tò mò quá. Cô Ân nhìn thì điềm đạm thùy mị, nhưng mà có vẻ không dễ gần lắm, sao hai người lại..." Trên mặt Tiêu Việt không lộ biểu cảm gì, dù cho biết tám phần mười là anh sẽ không nói, nhưng cậu ta vẫn thăm dò: "Chuyện đó, hai người là ai theo đuổi ai vậy?"
Quả nhiên, không có được câu trả lời, chỉ lấy được một câu hỏi ngược lại của Tiêu Việt: "Hỏi chuyện này làm gì?"
Không muốn nói.
Tiểu Sơn biết điều cười khan hai hai tiếng: "Được được được, không hỏi không hỏi." Trong lòng lại nghĩ: Sớm biết vậy em đã hỏi cô Ân rồi, người ta còn biết cách tán gẫu hơn anh, nói không chừng còn vui lòng kể cho em biết ấy chứ.
Tiêu Việt rời khỏi nhà Tiểu Sơn, trên đường nhận được tin nhắn mới, anh ấn mở cửa sổ chat.
Ân Dao: Em tính thời gian, chắc anh đến nhà rồi đúng không?
Anh hồi âm: Đến rồi, em mau đi ngủ đi.
Ân Dao ngoan ngoãn đáp: Biết rồi, giờ em ngủ đây.
Tiêu Việt: Ngủ ngon.
Ân Dao: Ngủ ngon.
Tiêu Việt nhìn đoạn đối thoại này một lúc, cảm thấy câu anh giục cô đi ngủ hình như hơi hung dữ. Anh biết hôm nay cô đi máy bay rất mệt, nên mới có thể ngủ trên xe taxi. Chỉ là chữ nghĩa sẽ khác với khi nói thành lời mà.
Nhìn một hồi, anh nhét điện thoại vào túi.
Hôm sau, cả ngày Ân Dao không ra ngoài, cho nên chưa dùng tới đề nghị mang khăn quàng cổ của Tiêu Việt. Buổi sáng Ân Dao dậy rất muộn, nhìn vào gương mới thấy dấu hôn bên gáy lồ lộ ra. Cô đưa tay sờ lên, cảm giác nụ hôn đêm qua của anh ở chỗ này vẫn nguyên vẹn. Tuy chẳng muốn thừa nhận, nhưng cô thật sự.... có chút nuối tiếc vì không làm tới luôn.
Ngay cả khi tự đối diện với chính mình cô cũng không thể thẳng thắn, không muốn thừa nhận. Nhưng giờ phút này suy nghĩ của cô lại đi lệch, thậm chí còn nghĩ rằng nếu như hôm qua cô nhất định đòi hỏi, vậy Tiêu Việt sẽ thế nào?
Thật sự là một ý nghĩ rất quá đáng.
Ân Dao vẫn nghiền ngẫm một hồi rồi gạt ý nghĩ này sang một bên.
Một ngày nhàn rỗi khiến tâm trạng người ta lâng lâng, cho dù ở một mình cũng không chán. Ân Dao thử máy ảnh phim mới nhập, vào phòng tối rửa ảnh.
Năm giờ chiều, Tiết Phùng Phùng tới. Cô ấy mang theo trái cây với đồ ngọt.
Mấy ngày không gặp, Ân Dao cảm thấy Tiết lão đại tự dưng đáng yêu, còn mua đồ ngọt cho cô, đãi ngộ này thật khó có được. Cô nhiệt tình đem cà phê đãi Tiết Phùng Phùng, hai người hiếm khi ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm một cách hòa thuận, vui vẻ. Nhắc tới chuyện phải chụp ảnh cho Lăng Phàm, Tiết Phùng Phùng rất hưng phấn. Đây là hạng mục có độ quan tâm rất cao, gần như có thể tưởng tượng chờ shot ảnh tung ra, dĩ nhiên trên mạng sẽ có một đợt thảo luận. Dù sao Lăng Phàm có độ phủ sóng quốc dân cao, fan cứng rất nhiều. Chỉ cần thả vài ảnh hậu trường của nam thần lên tài khoản của studio, chắc chắn không cần bàn đến độ hot.
Đối với tư duy một người làm ăn của Tiết Phùng Phùng, Ân Dao cũng không có ý kiến. Cô không đề cập đến chuyện cũ của Hoàng Uyển Thịnh, dù sao việc này chưa hề công khai, cô là kẻ không liên quan, cũng không có tư cách nhiều lời.
Vốn dĩ nội dung tán gẫu chỉ xoay quanh công việc, cho đến khi cái vết trên gáy Ân Dao bị Tiết Phùng Phùng trông thấy. Đều là người trưởng thành, không ngây thơ tới mức chẳng phân biệt được đó là cái gì.
Tiết Phùng Phùng chẳng ngạc nhiên, tùy ý hỏi một câu: "Dạo này có người bầu bạn à?"
Ân Dao nhận ra tầm mắt của cô ấy, cô kịp phản ứng lại, tuy không đến mức quá xấu hổ nhưng cũng có chút lúng túng.
"Chuyện này thì có gì đâu, nhu cầu bình thường thôi". Tiết Phùng Phùng không thích yêu đương, trái lại đối với chuyện này thì rất thoáng. Cô ấy lại chỉ bảo: "Nhưng mà ngày mai phải chụp hình, cô tự nghĩ cách xử lý đi. Dán miếng băng cá nhân hay gì đó."
Trước mặt Ân Dao cô ấy cũng không kiêng kị gì, cuối cùng thậm chí còn tốt bụng nhắc một câu: "Lần sau chú ý một chút đi, đừng có dại dột trồng dâu trên cổ. Chỗ này mà dán miếng băng cá nhân thật ra càng che càng lộ đúng không?"
"...." Ân Dao cảm thấy rất chính xác, như kiểu "lạy ông tôi ở bụi này", còn chẳng bằng đề nghị của Tiêu Việt.
Ân Dao vốn chỉ muốn hẹn Tiêu Việt ăn cơm tối, nhưng Tiết Phùng Phùng ngồi mãi không định đi. Nhìn đống đồ ngọt, lại nghĩ tới việc mấy ngày chưa gặp. Ân Dao cũng không thể làm được chuyện trọng sắc khinh bạn rồi đuổi người ta đi.
Hai người ở nhà tới hơn sáu giờ, Tiết Phùng Phùng lôi Ân Dao ra ngoài ăn cơm. Thậm chí còn gọi điện rủ Hoàng Uyển Thịnh đi cùng, bảo là ăn cơm tối xong thì đi làm tóc, vẻ như muốn tổ chức "girl"s night".
Ân Dao ngồi trong xe, cảm thấy đêm nay e là không thể phân thân, bèn lấy di động nhắn tin cho Tiêu Việt, báo trước một tiếng cho anh biết.
Tiêu Việt nhanh chóng hồi âm, nói rằng không sao cả, anh cũng muốn đi chơi bóng với bạn bè.
Ân Dao còn nói buổi tối sẽ gọi điện cho anh, anh trả lời: "Được".
Tưởng đâu đêm nay sẽ không gặp được nhau, nào ngờ trên đời lại có sự trùng hợp kỳ diệu như vậy. Lúc đầu bọn họ định ăn cơm ở Ngân Thái, sau đó Hoàng Uyển Thịnh đề nghị tới chỗ nhà hàng mà cô ấy và vài người bạn nghệ sĩ mới mở nếm thử xem sao, coi như là kiểm tra cửa hàng. Thế là đổi mục đích, chạy tới chỗ gần sân vận động.
Là nhà hàng món Hồ Nam.
Hoàng Uyển Thịnh là người Trường Sa nên mỗi lần ăn uống trừ món lẩu ra thì sẽ tới quán ăn Hồ Nam.
[Trường Sa là thành phố thủ phủ tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc]
Bọn họ ăn trong phòng riêng, có vẻ phấn khởi nên Ân Dao lại uống rượu, Hoàng Uyển Thịnh cũng uống với cô. Chỉ có Tiết Phùng Phùng do phải lái xe, nên quyết tâm không uống. Ba người không ăn bao nhiêu, nhưng trò chuyện rất lâu.
Đợi đến lúc kết thúc, đã qua chín giờ.
Từ phòng bao đi ra, lúc ngang qua sảnh chính, vẫn vô cùng đông vui. Rất nhiều khách, chỉ có mấy bàn trống. Chẳng qua Ân Dao là tùy ý nhìn mấy lần, bỗng nhiên chú ý tới chiếc bàn xa nhất bên tay phải.
Ban đầu cô chú ý đến quần áo, cái hoodie kia trông quen mắt quá nên nhìn một lúc, sau đó lại nhìn thấy một bên mặt quen thuộc. Có người đưa bia cho anh, bên cạnh anh là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang nói chuyện, cả bàn cười ầm lên, anh cũng cười.
Nhất thời Ân Dao quá đỗi kinh ngạc, vô thức dừng bước, lại vô thức nhìn anh.
Hoàng Uyển Thịnh đi bên cạnh Ân Dao, đeo khẩu trang và đội mũ kín mít. Cô ấy tò mò đẩy nhẹ Ân Dao, bị khẩu trang che nên giọng nói khá mơ hồ: "Sao vậy?"
Tiết Phùng Phùng đi nhanh nhất, lúc này đã tới cửa. Thấy hai người đằng sau bị bỏ lại, cô ấy đi ngược về mấy bước, không cao không thấp kêu lên: "Dao Dao."
Tiêu Việt nhướng mày, theo tiếng gọi nhìn sang. Ánh mắt đột nhiên dừng lại. Ngạc nhiên trong mắt anh không kém gì Ân Dao. Cứ tưởng là trùng tên nên chỉ theo phản xạ mới quay đầu, không ngờ sẽ thật sự thấy cô.
Ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc, Ân Dao còn chưa kịp cười với anh thì Tiết Phùng Phùng đã đi tới, đứng trước mặt cô: "Cô sao vậy?"
Ân Dao đáp: "Tôi vào nhà vệ sinh, hai người đi lấy xe trước được không?"
"Được, lát nữa cô ra ngã tư đợi nha." Tiết Phùng Phùng không nghĩ nhiều, dẫn Hoàng Uyển Thịnh đi.
Ân Dao vẫn đứng chỗ cũ, cúi đầu soạn một tin nhắn, sau đó đi ra ngoài cửa, đi dọc theo bên tay phải bậc thang về phía trước vài chục bước.
Cô chỉ đợi chốc lát, có người đi tới.
Ân Dao đứng dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, trong mắt ngập tràn ý cười: "Bị em bắt được rồi."
Tiêu Việt nhìn gương mặt ửng hồng của cô sau khi uống rượu, bỗng nhiên anh hơi nhếch mày rồi cười thành tiếng: "Ai bắt được ai nào?"