Nói xong, Lâm Húc liền xoay người, chạy thật nhanh!
Mắt thấy khoảng cách giữa cả hai càng lúc càng xa, Hạ Trạch vội vã tăng tốc: “Cậu chớ xem thường mình! Mình sẽ bắt được cậu!”
Vì vậy, những người đang chạy bộ trong sân vận động liền thấy hai tên “Điên”
Bọn họ đơn giản là đang dùng tốc độ m/s để chạy vòng sân vận động m.
Hạ Trạch dùng hết sức đuổi theo Lâm Húc được nửa vòng, nhiều lần thiếu chút nữa sắp bắt được, thế nhưng Lâm Húc lắc mình cái, tăng tốc, liền khiến y trượt tay.
Dùng hết lực chạy hết m, Hạ Trạch rốt cục chịu không nổi.
Lâm Húc cũng thả chậm tốc độ, vậy ở phía trước cách thước so với Hạ Trạch.
Nhưng như thế chẳng phải đang mê hoặc dụ dỗ hoặc là chọc tức chết Hạ Trạch hay sao?
Hạ Trạch chống hai tay lên đầu gối, khom lưng thở dốc: “A … không được không được rồi … Cậu thực sự không phải người … tôi không đuổi kịp cậu … Mệt quá đí”
Lâm húc vẫn chạy vờn vờn ở phía trước: “Hạ Trạch, đừng dừng lại!”
“Hả?”
“Cậu đã tới cực hạn.Thế nhưng, chỉ cần vượt qua được cực hạn này, cậu sẽ cảm giác được rất nhiều thứ không còn giống như trước đây nữa.”
“Gì cơ?”
Lâm Húc cười khẽ: “Đừng hỏi nữa, còn nửa vòng, chạy là được.”
Hạ Trạch thấy bộ dạng thích ý của Lâm Húc thì chợt phiền muộn, y rống to lên: “A A A mình liều mạng đây!”
Nói xong y lần thứ hai tăng tốc, chạy tới bắt Lâm Húc!
Lâm Húc bỗng nhiên tránh né.
Tiếp theo đó là hai người họ điên cuồng mà chạy!
Thở dốc không ngừng …
Hù hù … Hù Hù … Hù Hù …
Mỗi một lần thở dốc, trái tim sẽ nảy lên hai ba lần …
Cuống họng có cảm giác khó chịu, cảm giác như đang chảy máu …
Rõ ràng bề ngoài da thì lạnh, thế nhưng ở trong thân thể, tựa như đang bị thiêu đốt! Thật là nóng, thật là nóng, giống như đem ngũ tạng lục phủ thiêu đốt tất cả …
Không biết đã qua bao lâu.
Hay là, chỉ vừa mới mấy giây mà thôi.
Hạ Trạch đột nhiên cảm thấy dễ dàng hơn.
Y không biết, ngay lúc này, Lâm Húc đang dùng tốc độ nhanh nhất của mình
Còn tốc độ của Hạ Trạch, so với những lúc khác thì đã nhanh hơn nhiều.
Cơn gió mát giữa mùa hè rung động bên tai, tựa như còn mang theo hơi thở của người trước mặt mình.
Mồ hôi tuổi trẻ chảy qua cằm, xoay tròn rơi trên mặt đất.
Tất cả chỉ trong nháy mắt.
Nào là phẫn uất, thương tâm, nản lòng đều trở nên không quan trọng nữa.
Bất kì chuyện gì không thể, đều biến thành có thể!
Trong lòng Hạ Trạch lúc này chỉ có niềm tin, bắt lấy tên trước mắt mình, cho hắn biết mình lợi hại!
Còn thước nữa
Cự ly hai người càng ngày càng gần.
Càng ngày càng gần.
Lâm Húc xoay đầu nhìn Hạ Trạch.
Ánh sáng đèn đường màu vàng rọi lên đường viền của y, mồ hôi lướt qua gương mặt, đường vòng cung môi chậm rãi cong lên.
Sau đó, ngón tay của Hạ Trạch cảm nhận được sự mềm mại của quần áo đối phương.
Sự vui mừng mãnh liệt nhảy thẳng vào não!
Cũng không kịp suy nghĩ, y liền nắm chặt lấy quần áo của Lâm Húc, dường như sợ đối phương chạy mất, tay kia cũng cầm lấy cánh tay của Lâm Húc: “Woa mình bắt được cậu rồi! Bắt được cậu rồi!”
Lâm Húc nhẹ giọng nói: “Ừ, cậu bắt được mình rồi.”
Y đưa tay, ngón tay vén lên mái tóc ướt nhẹp mồ hôi của mình, nói tiếp: “Thật lợi hại!”
Lúc này Hạ Trạch lúc này mới ý thức được hành vi của mình cũng quá ngây thơ đi? Y vội buông quần áo đối phương ra.
Sau khi vừa vận động kịch liệt xong, ngay cả nói chuyện cũng không còn sức: “Thực sự đã lâu lắm rồi không chạy bộ … cảm giác quả thực không ngờ, không nghĩ tới … có thể chạy nhanh được lâu tới vậy ..cũng không nghĩ, chạy bộ lại là một chuyện vui thế này.”
“Ừ.”
Lâm Húc xoay đầu nhìn y.
Dưới ánh đèn đường mông lung rọi lên gò má của y, quang ảnh biến ảo.
“Còn cảm thấy khó chịu không?”Lâm Húc nói.
Hạ Trạch có chút không thông: “Khó chịu?”
Lâm Húc đột nhiên đưa tay, ngón tay nóng cháy bao lấy vai của Hạ Trạch
Ngay sau đó, Lâm Húc cuối đầu, tiếng nói truyền tới đỉnh đầu của Hạ Trạch: “Mình thích.”
Trong lòng Hạ Trạch bỗng nhiên nảy lên tiếng nổ, ngẩng đầu: “Hả?”
“Người khác không thích tác phẩm của cậu cũng không sao, mình thích.”
Tác phẩm?
Ý nói đến truyện của mình sao?
Lâm Húc, xem truyện của mình sao?
Hạ Trạch đang muốn mở miệng, thế nhưng lời chưa kịp nói ra, thì đã biến mất không kịp thấy tăm hơi.
Bởi vì Lâm Húc đang bình thản mà nhìn y.
Đôi mắt kia dưới ngọn đèn buổi tối, càng thêm trầm tĩnh, càng thêm lóe sáng.
Hạ Trạch cảm nhận sâu sắc được rằng, lúc này Lâm Húc không chỉ ngưng thần nhìn vào mắt y, mà xuyên thấu qua tấm lá chắn trên mặt y, nhìn thẳng vào linh hồn của y.
Chuyện truyện kia quả thực tựa như thủy triều dũng mãnh vào ào vào trong đầu Hạ Trạch.
Những ngày toàn bộ bạn cùng phòng đều ngủ, chỉ có một mình y ở trong khí hậu nóng bức ngồi gõ chữ.
Những ngày thấy vui khi nhận được comment, hay cô đơn vì không thấy comment nào …
Những ngày vô số lần hoài nghi, cũng vô số lần viết lại …
Cảm giác một người thức đêm gõ chữ, rất thống khổ.
Cảm giác sinh hoạt và viết văn không cách nào ôm trọn được hết, rất thống khổ.
Cảm giác mất rất nhiều thời gian để viết ra một thứ gì đó, lại bị người khác không thích, thực sự rất thống khổ.
Hạ Trạch vùi đầu.
Hầu như khó có thể ức chế, mũi y đỏ lên, mắt lại thêm mơ hồ.
Thế nhưng Lâm Húc căn bản cũng không cho y chút thời gian nào để trốn tránh.
Ngón tay hắn đặt trên vai Hạ Trạch rất nhanh khép lại, sau đó, dùng hai tay của mình dịu dàng nâng cằm Hạ Trạch lên, ép buộc y nhìn mình: “Hạ Trạch, không cần phải viết như một nhà triết học cao thâm mới ra được một tác phẩm hay. Cậu vẫn chỉ là một sinh viên thôi, kiến thức của cậu có hạn, tri thức hữu hạn, mình nghĩ hiện tại những gì cậu viết ra được, đã rất có ý nghĩa, rất tốt rồi.Cậu có biết lúc mình đọc truyện của cậu mình kích động thế nào không? Kích động cả một buổi tối luôn đó! Mình nghĩ truyện cậu viết ra đơn giản như một bộ phim vậy! Hạ Trạch, cậu không có biện pháp nào thỏa mãn tất cả đọc giả hết, có người thích cậu, cũng sẽ có người không thích … Với lại, so ra thì còn có rất nhiều người thích truyện của cậu mà, đúng không? Mình đã đọc qua hết các comment mà các cô gái cực kỳ nhiệt tình để lại cho cậu rồi (cũng khiến mình cực kỳ khó chịu)”
Hạ Trạch lẩm bẩm nói: “… Thế nhưng, hiện tại các bạn ấy cũng không còn đọc truyện của mình nữa.”
Hạ Trạch vẫn chưa nói hết, ngón tay ấm áp của Lâm Húc đã che kín bờ môi của y: “Mình đang xem, từ khi mình biết cậu viết văn, mình đã xem truyện cậu rồi.”
Gió mát giữa mùa hạ nhẹ nhàng thổi phất tay áo hai người.
Thanh âm của Lâm Húc giống như cảnh đêm hè trong mơ, hư vô mờ mịt, khiến tim đập nhanh không thể kiểm soát: “Hạ Trạch, mình thích câu chuyện của cậu, thích từng chương truyện của cậu, từng chữ một, mình đều thích. Chỉ cần cậu còn viết, mình nhất định trở thành độc giả vĩnh viễn của cậu.”
HẾT PHẦN