Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Húc tỉnh dậy, xốc cái chăn mỏng lên, liền mắng tiếng “MN”
Háo Tử liếc mắt đã biết chuyện gì xảy ra, cười gian nói: “Này Húc ca, tối qua mày mơ giấc mộng xuân thế nào vậy? Nói nghe chút coi.”
“Cút!”
“Ôi chao sáng sớm đừng có lãnh đạm như vậy sẽ khiến người ta đau lòng đó!”
Tối hôm đó, Lâm Húc và Hạ Trạch vẫn như bình thường cùng nhau đi tự học.
Bất quá, quan hệ giữa hai người trở nên có chút xấu hổ.
Hơn hai tếng, ánh mắt giao lưu của hai người không quá lần.Ngoại trừ ban đầu mở miệng nói ra, sau đó không hề nói thêm gì nữa. Có thể nghe thấy, ngoại trừ tiếng sách lật sàn sạc ra, tiếng kéo ghế kèn kẹt ra, tiếng uống nước nhỏ, tiếng ong ong của máy điều hòa không khi, hay là tiếng xì xào bàn tán của những người khác trong thư viện.
Nhìn qua, cứ tưởng hai người họ học rất chăm chú.
Thế nhưng nếu ngó ngang bài tập của họ thì sẽ biết được, hai người họ đều ít nhiều đang thất thần.
Đương nhiên, người thất thần nghiêm trọng nhất, chính là Lâm Húc.
Xem đi, hắn đang dùng bút máy tính toán theo công thức trên giấy nháp.
Thế nhưng viết được một chút, ngòi bút cùng tư duy của hắn đều dừng lại.
Sau đó, ngòi bút chậm rãi vẽ vài vòng tròn vô nghĩa, rồi nhẹ nhàng trượt tới cuốn sách.
Tay trái hắn chống cằm, chậm rãi ngẩng đầu.
Trong tầm mắt đầu tiên xuất hiện chính là sách của Hạ Trạch, sau đó là sách bài tập của y, ngón tay trắng nõn thon dài, cái dòng bút ký rậm rạp chằng chịt, đồng phục sinh viên màu trắng, y …
Chắc do nóng bức, nên y đã cởi bỏ ba nút trên cổ áo.
Làn da màu ngà lộ ra ngoài, xương quai xanh xinh đẹp của y chỗ sáng chỗ tối ẩn hiện, còn có cổ thon dài … Hầu kết khéo léo … Nốt ruồi đen nhàn nhạt ở bên phải cổ ….
Lúc y khẩn trương, hầu kết sẽ trượt lên xuống sao?
Lúc nốt ruồi đen trên cổ y được hôn lên, y sẽ phát sinh tiếng thở nhẹ?
Lúc y yêu một người nào đó, y sẽ dùng ánh mắt nhu mờ sương, thần thờ ấy nhìn đối phương sao?
Lúc y thích một người nào đó, sẽ từng cái từng cái cởi bỏ từng nút áo của mình ra?
Lúc y khát vọng, sẽ biết dùng đôi môi đỏ sẫm của mình hôn môi đối phương?
Nếu vậy …
Cảm giác ôm y như thế nào?
Tiếng thở dốc của y có âm thanh thế nào so với mình?
Nơi đó của y thế nào?
Lúc y đạt cao trào, sẽ có bộ dáng ra sao?
…
Lúc Hạ Trạch tự học có chút không yên lòng, thế nhưng một tiếng sau, y theo thói quen liền bắt đầu tập trung cao độ, vất vả lắm mới viết xong cả một chương ôn tập cuối cùng.
Phù.
Y thở dài hơi.
Sau đó vô thức ngẩng đầu.
Liền thấy Lâm Húc đang vui vẻ nâng cằm, nhìn chằm chằm vào môi mình.
Con ngươi dường như so với trước càng sâu đen hơn, không biết hắn đang nghĩ gì.
Lo lắng bất ngờ khiến Hạ Trạch vô thức nuốt nước bọt, hầu kết trượt động nhẹ.
Thế nhưng, động tác nuốt muốn giải thoát đi sự khẩn trương lại mang lại kết quả …
Khiến hô hấp của y cũng ngừng lại.
Bởi vì Lâm Húc không chỉ không dời tầm mắt, mà còn đột nhiên vươn đầu lưỡi, nhẹ liếm môi dưới —-
Rõ ràng chỉ là một hành động liếm môi tức thời nhỏ nhoi, nhưng lại khiến Hạ Trạch cảm giác như đang xem một cảnh phim chiếu chậm, nhìn cái lưỡi hồng nhuận trượt nhẹ, rất nhanh khiến hai làn môi mỏng hơi khô khốc đẫm nước và đỏ sẫm —
Sự thay đổi này khiến lòng Hạ Trạch chợt căng thẳng —
Tuy rằng y hoàn toàn không muốn thừa nhận.
Tuy rằng lý trí của y không ngừng phủ nhận …
Thế nhưng lúc này, Lâm Húc … Quả thực … Chết tiệt … Quá hấp dẫn!
Hử?
Gợi cảm?
Hắn?
Làm sao có thể chứ?
Trong lúc đại não Hạ Trạch đang rối thành đoàn, Lâm Húc lên tiếng: “Xem xong chưa?”
Thanh âm bình thường của Lâm Húc thoáng cái thức tỉnh Hạ Trạch.
Ở nơi này trong nháy mắt, Hạ Trạch thật không biết Lâm Húc đang nói gì.
Cái gì xem xong hay không, vẫn còn muốn xem nữa, làm sao mà xem xong cơ chứ?
Không đúng không đúng, ý của hắn chính là “Đã xem sách không chưa?”
Hạ Trạch vội vã nhìn sang bên, lỗ tai có chút đỏ: “Cũng sắp xong rồi. Cậu còn nhiều không?”
Lâm Húc: “Còn chút. Cái đề này khó quá, quả thực không biết nên xem từ đâu.”
Hạ Trạc điều chỉnh suy nghĩ của mình: “Đưa cho mình xem.”
Lâm Húc lập tức ân cần đưa sách và đề của mình cho y.
Xem ra giảng đề là phương pháp giải quyết lúng túng hay nhất.
Hạ Trạch vừa xem, cười : “Thi cuối kỳ lần trước của mình cũng có cái này … Thầy của cậu họ Đặng phải không?”
Lâm Húc: “?”
Học cả học kỳ cũng biết họ của thầy mình là gì, Hạ Trạch đột nhiên cảm thấy thầy giáo đó thật đáng thương….
Y đành nói: “Là cái người giống con chim cánh cụt á …”
Y định dùng tiếp mấy từ ngữ hoa mỹ để miêu tả, ai ngờ Lâm Húc lập tức gật đầu: “A, thì ra ổng họ Đặng.”
“Bình thường cậu có đi muộn không?”
“À, có một chút.”
“Vậy là được rồi, thành tích bình thường của cậu cũng được điểm.”
“Mình bỏ có buổi thôi.”
“Được rồi, mình còn nhớ chút trọng điểm, sẽ đánh dấu cho cậu. Cậu nhìn này, khái niệm này rất quan trọng, hơn phân nửa bài thi của thầy luôn cho nó …”
Lâm Húc khom lưng ở bên cạnh Hạ Trạch, kiên nhẫn nghe y giảng trọng điểm.
Đại khái nói hơn mười phút, Hạ Trạch liền đem tất cả trọng điểm trong sách nói qua lần.
“Chỉ cần vậy thôi, điểm đơn giản như ăn sáng.” Hạ Trạch tự hào nói.
“Đã biết cơ mật rồi, thì điểm cũng dư sức. Hạ Trạch, cậu quả thực ban đại ân cho mình đó …”
Hạ Trạch cong mắt: “Vậy cậu định báo đáp thế nào?”
Ngay sau đó, bên tai của y truyền đến hơi thở nhẹ của Lâm Húc: “Lấy thân báo đáp thì sao?”
Hạ Trạch vô ý thức né tránh, thế nhưng bên lỗ tai lại không cách nào kiềm được cơn nóng, hơn nữa cái nóng này như truyền nhiễm vậy, không bao lâu sau, má trái và cổ tất cả đều nóng hôi hổi!
Hạ Trạch cảm thấy xấu hổ vô cùng, liền lập tức nói sang chuyện khác, mong muốn đối phương không phát hiện: “Ồ, đã đến giờ rồi sao?”
Chỉ tiếc tiểu mưu kế của y bị đối phương lờ đi.
Lâm Húc vẫn đứng bên cạnh y nhìn chằm chằm y, nhịn cười tới run cả vai: “Woa … nhạy cảm đến thế à?”
Hắn vừa nói xong, Hạ Trạch liền cảm thấy mất mặt, y thẹn quá thành giận nói: “Gì mà mẫn cảm chứ! Là vì quá nóng … Chết tiệt, nhất định máy điều hòa không khí trong tường có vấn đề! Không chỉ không lạnh mà còn nóng đến thế! Này, cười gì mà cười hả …”
Đúng lúc này, đột nhiên có người rống: “Ê, trời mưa!”
Rất nhanh, mọi người nghe tiếng nước mưa đập vào cửa kính thủy tinh.
Người bên ngoài thư viện lập tức như một bầy gà con chạy trốn trong mưa, chỉ chốc lát sau, không khí ngoài cửa sổ liền trở nên không rõ, bão tố lại tới.
HẾT PHẦN