Ai ngờ lúc đó, đỉnh đầu được một thứ gì đó trùm lấy, Hạ Trạch liền nghe được tiếng nước mưa tạt vào quần áo …
Ngay sau đó, có một người ôm chặt lấy bờ vai của y, liền dẫn y chạy nhanh xuống dưới!
Chạy tới dưới lầu, Hạ Trạch mới phản ứng lại được: “Sao cậu lại quay lên …”
Y còn chưa dứt lời, đã bị tiếng cười của Lâm Húc cắt ngang: “Nước vậy mà cũng không biết né sao? Ngốc!”
Hạ Trạch vốn còn định nói, không phải chính cậu nói phải xem ai chạy nhanh hơn hay sao?
Thế nhưng hồi nãy có một tiếng sấm bén nhọn …
Trong nháy mắt tất cả mọi thứ đều quên sạch, y kéo lấy áo khoác trên đầu mình của Lâm Húc rồi cùng hắn chạy!
Giày da lọt vào các hố nước, khiến bùn văng lên khắp nơi.
Hạt mưa cứ không ngừng rơi xuống lưng, ngoại trừ tóc và một phần áo sơmi, các chỗ khác đều ướt nhẹp.
Ánh tia chớp cắt phía chân trời lóe sáng cả bầu trời tối, mang đến tiếng nổ vang quái dị.
Tình cảnh như thế, khiến nhiều thanh thiếu niên thiếu nữ sợ hãi liền tắt máy tính trốn vào ổ chăn…
Cũng khiến cho nhiều thiếu nữ nhát gan hét rầm lên …
Thế nhưng, không biết vì sao …
Dù là Lâm Húc, hay là Hạ Trạch, cũng không sợ chút nào.
Không chỉ có không sợ …
Mà còn có cảm giác, cực kỳ kích thích.
Không biết là ai là người đầu tiên bật cười.
Cũng không biết là ai đột nhiên mở áo che đầu, đột nhiên mở rộng hai tay, ngẩng mặt lên, mặc cho nước mưa thấm ướt toàn thân.
Đương nhiên, chờ hai người “điên” kia đến được dưới khu H, thì trên người của hai người chật vật bao nhiêu cũng có thể đoán được.
Hai người thần giao cách cảm liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền chỉ vào đối phương cười ha hả.
Hạ Trạch chỉ vào Lâm Húc: “Ahaha, cậu quả thực đã ướt sũng luôn rồi!”
Lâm Húc cười đến cong người: “Tóc của cậu loạn tùm lum như ổ quạ ấy.”
Hạ Trạch: “Chẳng phải chính cậu là người kêu chạy về hay sao? Giờ thì sách của cậu chắc chắn ướt hết rồi!”
Lâm Húc: “Bổn đại gia tất nhiên đã dự kiến trước rồi, không có mang sách theo! Sách bài tập của cậu khẳng định thê thảm rồi!”
Hạ Trạch: “Có thê thảm cũng không sao, thứ quan trọng đã nằm trong não mình rồi!”
Lâm Húc: “Điện thoại di động của cậu đâu?”
Hạ Trạch lấy ra giũ nước chút, ở trước mặt Lâm Húc quơ qua quơ lại: “Còn tốt lắm!”
Lâm Húc nhìn Hạ Trạch lấy tay lau khô nước dính trên điện thoại, trầm mặc vài giây, cười khẽ: “Cảm giác chạy trong bão, rất thoải mái phải không?”
Hạ Trạch đến giờ vẫn còn kích động, thẳng thắn thành khẩn nói: “Trong đời mình đây là lần đầu tiên đó, rất thoải mái.”
“Thật không?”
Đột nhiên, Hạ Trạch cảm giác có gì đó không thích hợp.
Ngọn đèn trước mặt y đã bị thân ảnh cao gầy của Lâm Húc che mất.
Y liền vô ý thức ngẩng đầu: “Sao thế …?”
Chữ cuối cùng của y rất nhẹ, rất nhanh đã bị tiếng mưa gió êm dịu kéo trôi đi rất xa.
Còn trái tim của y đã căng thẳng, không ngừng tăng tốc, bắt đầu điên cuồng mà đập …
Giờ này khắc này, tay trái Lâm Húc chống lên vách tường phía sau Hạ Trạch, ngược hướng ánh sáng, đứng ngay trước mặt y, dùng đôi mắt không rõ tâm tình đó nhìn y chằm chằm …
Dù là không đúng lúc, nhưng bỗng nhiên Hạ Trạch chợt nhớ tới câu comment kia.
【 Hạ Trần, nếu như trong cuộc sống thật có một người như thế theo đuổi bạn, bạn có đồng ý không?】
Y không chỉ nhớ lại comment đó, mà ngay trong thời điểm này, dù không thích hợp, y lại nhớ tới tình tiết trong câu truyện kia …
Trong truyện, đôi nam nữ chính đó cũng trong đêm tối giống vậy, cũng chạy trong mưa bão giống vậy, cuối cùng cũng khó khăn chật vật đứng dưới tòa ký túc xá giống vậy … Sau đó, hai người họ làm gì?
Dù của nữ chính bị gió thổi bay đi …
Nam chính liền ép nữ chính vào góc tường …
Sau đó?
Sau đó!
Hoàn hảo là Lâm Húc đã che ánh sáng lại …
Nếu không sẽ có thể thấy được khuôn mặt Hạ Trạch trong nháy mắt liền đỏ bừng …
Y luống cuống nhìn thấy bàn tay phải của Lâm Húc đưa ra, chậm rãi chạm vào mái tóc ướt nhẹp của mình, dịu dàng vuốt ve, sau đó trượt tới gương mặt mình, lành lạnh.
Ngay trong lúc này, tựa hồ hết thảy đều trở nên chậm lại …
Trong não Hạ Trạch cũng dần trống rỗng …
Cũng không còn nghe thấy được tiếng sấm, tiếng mưa rơi …
Tất cả giác quan đều tập trung vào ngón tay của Lâm Húc …
Lúc này, đầu ngón tay nóng cháy từ từ chậm rãi trượt tới môi dưới của Hạ Trạch …
Cho dù thấy không rõ, y cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Lâm Húc, nhất định là đang nhìn chằm chằm vào môi của mình rồi!
Sẽ …
Sẽ hôn môi à?
Lúc được Lâm Húc hôn môi, cảm giác sẽ thế nào?
Nụ hôn của hắn, có phải cũng giống như con người hắn vậy — Đẹp đẽ? Nhiệt tình? Điên cuồng?
Nếu là vậy, cảm giác … Nhất định rất tuyệt phải không nhỉ?
A a không đúng không đúng!
Bây giờ là hiện thực, không phải là truyện!
Hơn nữa mình là nam, mà hắn cũng vậy mà!
Tuyệt đối là do mình tự suy nghĩ bậy bạ rồi!
Lực đẩy và sự nhíu mày của Hạ Trạch trong nháy mắt thức tỉnh Lâm Húc, ánh mắt vừa nãy còn bốc cháy lên si mê giờ đã nhanh chóng lạnh băng.
Hắn nhẹ nhàng mà thở dài một hơi. Thế nhưng cái thở dài này quá nhanh, quá nhẹ, lập tức đã lẫn vào mưa gió, biến mất. Hắn có chút khó khăn thả đối phương ra, trào phúng cười nói: “Sao thế? Tưởng mình sẽ hôn cậu à?”
Hạ Trạch sửng sốt một giây, đột nhiên đưa đầu gối lên đá hắn: “Cậu thần kinh à, khốn khiếp!”
Nói xong cũng không để tâm đến hình dáng đáng thương kêu đau của Lâm Húc, cứ thế cũng không quay đầu lại bước vào ký túc xá.
Chỉ còn lại Lâm Húc đang bất đắc dĩ đứng ở ngoài cửa ngưng mắt nhìn bóng lưng của y.
Nụ cười tươi dần phai đi, rồi biến mất chẳng còn thấy bóng dáng tăm hơi.
HẾT PHẦN