Ngày /, Hạ Trạch tới thư viện khá sớm
Thế nhưng cho đến trưa, Lâm Húc ngồi đối diện y vẫn không xuất hiện.
Đang học à? Hay là đang thi?
Không đúng, hắn có nói với mình, cuộc thi của hắn bắt đầu từ trưa ngày / mà.
Hay là đang ngủ?
Chiều nay chắc y sẽ tới ha? Dù sao có mấy cuốn sách ôn tập hắn đều để ở đây mà.
Ai biết, buổi trưa, một cô gái chạy tới thu dọn sách giáo khoa của Lâm Húc.
Hạ Trạch sửng sốt một chút: “Chuyện gì vậy?”
Cô gái khéo léo nói: “Húc ca kêu mình tới lấy sách giùm.”
Hạ Trạch: “Hôm nay hắn không tới để tự học sao?”
Cô gái: “Ừ … Cho hết học kỳ này hắn sẽ không tới đây nữa. Dù sao ngày mai sẽ bắt đầu tập trung thi cuối kỳ, ở trong phòng ôn tập còn có thể trao đổi với nhau nữa.”
Hạ Trạch: “Nếu vậy … Hôm nay hắn có chuyện gì à?”
Cô gái: “Cũng không có gì, chắc là tự học ở ký túc xá, haha.”
Cô gái đó dọn xong rồi cùng mấy cô gái khác rời đi.
Còn Hạ Trạch nhìn mặt bàn sạch sẽ dị thường đối diện, trong lòng đột nhiên trống rỗng.
Gì vậy chứ …?
Trước đây không phải chính hắn đã nói ở trong ký túc xá ồn quá, khó mà tập trung tinh lực hay sao?
Cho dù là cuộc thi cuối kỳ tập trung toàn trường, nhưng khoa hắn đâu có nhiều môn thi … Cuộc thi đó cùng với tới thư viện chẳng có chút xích mích gì, chẳng phải sao?
Với lại, trước đây không phải hắn đã nói ở thư viện phấn đấu đến phút cuối cùng hay sao?
Thế nhưng, tại sao đột nhiên lại không tới nữa?
Chẳng lẽ là vì chuyện hôm qua hay sao?
Hắn, ghét mình rồi ư?
Không được, nhất định phải hỏi rõ ràng!
Hạ Trạch lập tức lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho hắn hỏi hắn vì sao không tới.
Nhưng bây giờ y mới ý thức được rằng y không biết số điện thoại của Lâm Húc — Không có biện pháp, bình thường hai người họ chẳng có dùng bất kì cách thức liên hệ nào ngoại trừ gặp mặt ở thư viện — Hừ, sao hồi nãy không chịu hỏi mấy cô nữ sinh kia chứ! Thật là đần muốn chết!
Bất quá …
Quả thật mình đúng là ngốc mà.
Đêm qua còn tưởng rằng đối phương thích mình.
Đêm qua còn vì phát hiện này mà mất ngủ mấy tiếng …
Kết quả ngày hôm nay, đối phương một câu cũng không nói, bỏ chạy tới chỗ khác là sao?
….
Không.
Hạ Trạch đột nhiên nở nụ cười tự giễu.
Kỳ thực, hắn chỉ là một người bạn tình cờ gặp phải lúc tự học ở thư viện mà thôi.
Bạn?
Sợ rằng bạn cũng không bằng?
Chưa từng cùng hắn ăn chung.
Hôm qua mới biết hắn ở khu nào trong ký túc xá.
Lâu như vậy, thậm chí ngay cả số điện thoại đối phương cũng không biết.
Còn chuyện lúc nào tới thư viện, có phải vẫn sẽ cùng nhau tự học hay không, có thể cùng nhau ngồi cùng vị trí hay không — cho tới bây giờ cũng chưa ai quy định cả.
Cho nên, từ nay về sau hai người sẽ không liên lạc lại, cũng không có quan hệ gì phải không?
…
Hạ Trạch vò đầu, tìm sách trong cặp.
Lại đột nhiên mò lấy một quyển sách mới.
Y lấy quyển sách đó ra, đó chính là cuốn 《 Hồ sơ tội ác 》 mới nhất mà Lâm Húc đưa cho y.
Nhẹ nhàng đặt ở trên bàn sách, mở ra, chậm rãi, từng trang từng trang.
Không ngửi được mùi sách.
Phạm vi nhìn cũng dần trở nên mơ hồ.
Hạ Trạch lại càng hoảng sợ.
Mình rốt cuộc làm sao vậy?
Trước đây cũng không có phát hiện mình dĩ nhiên là tiêu cực như thế, giống mấy bà thím quá đi!
Hắn nhất định là có việc, cho nên mới không thể tới đây tự học.
Hắn chỉ là quá bận rộn, cho nên quên nói với y.
Hắn chỉ không chú ý, mình đã quen có hắn cùng tự học, không có hắn, không có cách nào tập trung tinh lực …
Hắn chỉ là không biết … Chuyện nhỏ này cũng có thể đả kích mình tới mức như vậy … haha …
Hạ Trạch che hai mắt của mình, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thế nhưng sau một khắc, vùng xung quanh lông mày của y nhíu lại, một giọt nước mắt chợt rơi ra, rớt xuống trang sách ngả vàng, trong nháy mắt lan rộng ra.
HẾT PHẦN