Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không

chương 55: một nhà ba người đi chơi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: AmiLee

Cậu chụp một tấm bé rồng đang uống sữa, tâm tình hơi phức tạp đăng lên siêu A.

Kỷ Dao không xa xôi:

【 Từ bình sữa đến chậu sữa lại đến thùng sữa, bất quá chỉ mới qua nửa tháng mà thôi. 】

Dân mạng vốn đang bình luận ở "Bài đăng ước nguyện", phát hiện Kỷ Dao lại đăng bài mới, lập tức mênh mông cuồn cuộn mà dời đi chiến trường, phong cách khác hoàn toàn với bài đăng trên.

- - Oa một ngày không thấy tiểu hoàng tử lại lớn lên thật nhanh!

- - Ha ha ha ha thùng sữa manh qua đi, tiểu hoàng tử uống thùng sữa lại càng vô địch đáng yêu!

- - Nhìn dáng vẻ này qua mấy ngày nữa thùng sữa cũng không đủ, đến lúc đó có lẽ phải dùng tới bồn tắm, gọi là bồn sữa sao ha ha ha!

- - Tư thế uống sữa của tiểu hoàng tử quá khí phách, phỏng chừng là được chân truyền từ bệ hạ!

- - Hoàng hậu điện hạ có phải cũng vui vẻ chịu đựng hay không? Nếu con trai tôi cũng lớn nhanh như thế, tôi phỏng chừng cũng có tâm trạng giống vậy đi.

- - Hoàng hậu điện hạ thật là người chiến thắng cuộc đời a, có thể lấy bạn đời ưu tú như vậy, con trai lại đáng yêu ngoan ngoãn như thế, cuộc đời còn cầu gì nữa!

- - Bé con của nhà chúng tôi quá nghịch ngợm, mỗi ngày đem tôi lăn lộn đến kiệt sức, cảm thấy hoàng hậu điện hạ đem tiểu hoàng tử giáo dục rất tốt, không biết có thể chia sẻ một chút tâm đắc giáo dục ấu tể hay không?

- - Haiz, bé con nhà tôi cũng vậy, ăn ngủ thôi cũng khiến người ta hao tổn tâm trí, trong nhà mỗi ngày đều gà bay chó sủa, loại tình huống này nên xử lý sao mới tốt đây?

Vì thế phía dưới lại có một đống lớn đang làm cha mẹ xếp hàng, muốn học tập Kỷ Dao nuôi dạy con như thế nào, làm cho Kỷ Dao thụ sủng nhược kinh.

Thụ sủng nhược kinh: Được yêu quý mà lo sợ.

Chính cậu cũng là người mới lên chức làm ba ba, trước mắt còn phải mày mò học tập, nào dám chỉ người khác, chỉ có thể ngẫu nhiên cùng dân mạng giao lưu tham thảo một chút.

Tới chiều, Louis hưng phấn trở về, nói giám đốc đài thiên văn đế quốc căn cứ theo lịch và thời tiết mà dự báo một tháng sau.

Cũng tức là lễ mừng xuân ngày tháng của đế quốc là ngày rất tốt, trăm hoa nở rộ, cảnh xuân tươi đẹp, vạn sự như ý, thích hợp làm lễ kết hôn, quyết định đem ngày đó ra làm ngày tổ chức hôn lễ trọng đại.

Kỷ Dao nghe được có chút buồn cười, giám đốc đài thiên văn đế quốc chẳng lẽ còn tu luyện huyền học, đi ngắm bầu trời vào ban đêm?

Louis ôm lấy eo cậu, đem cậu ngồi lên trên một bên đùi mình, hỏi cậu:

"Bảo bối, em cảm thấy như thế nào?"

Kỷ Dao trên mặt hơi nóng, trả lời:

"Được ạ."

Louis nhịn không được hôn lên gương mặt trắng hồng nhìn qua vô cùng ngon miệng của cậu, tiếp tục nói:

"Em có thể mời tất cả bạn bè thân thích đến đế đô tham gia hôn lễ của chúng ta, chi phí đi lại và ăn ở đều do anh cung cấp, qua mấy ngày nữa thiệp mời làm xong là có thể phát ra đi."

Kỷ Dao vừa mừng vừa sợ:

"Thật không?"

Louis dũng cảm nói: "Đương nhiên, bạn đời của em rất có tiền, hơn nữa trong khoảng thời gian này thu không ít tiền mừng, này chỉ là chút lòng thành."

"Cảm ơn anh yêu!"

Kỷ Dao cao hứng mà chui vào trong lòng Louis, đem vùi đầu ở trên vai anh.

Louis chờ cậu nhào vào trong ngực thì lập tức nghiêng đầu tính làm một cái hôn sâu.

Bé rồng nguyên bản đang ở bên cạnh chơi khủng long thú bông, phát hiện cha và ba ba đang thân mật nói chuyện, lập tức ném thú bông bay tới xem náo nhiệt, đặt mông ngồi trên đùi kia của cha bé, vô cùng tự nhiên mà chen vào giữa hai người.

Louis: "..."

Có ấu tể ở bên cạnh, chính là không thể làm gì được.

Cái lực này mà đánh vào người bình thường khẳng định sẽ chịu không nổi, Louis đột nhiên không kịp phòng bị thân thể hơi lung lay một chút, nếu không phải thể lực đủ mạnh mẽ, chỉ sợ một nhà ba người họ sẽ bị té ngã.

Louis không nhẹ không nặng mà vỗ một cái vào mông ấu tể, giáo huấn nói:

"Đừng lỗ mãng hấp tấp như thế, nếu đụng vào ba ba thì làm sao đây?"

Bé rồng phun ra một đầu lưỡi nhỏ hồng hồng, hơi bất an và áy náy nhìn Kỷ Dao.

Kỷ Dao không dám nói cho Louis mình ban ngày đã bị bé con đâm qua một lần, chỉ là ôn nhu bổ sung nói:

"Đúng vậy A Huyền, bây giờ con sức lực lớn phải khống chế một chút, cha và ba ba là người lớn còn dễ nói, nếu đụng vào một ấu tể đối phương có khả năng sẽ bị thương. Về sau lúc bay qua bay lại cẩn thận một chút, được không?"

Bé rồng ngoan ngoãn gật đầu: "Pi!"

Đúng lúc này, vòng tay của Kỷ Dao đột nhiên vang lên, cúi đầu nhìn thì thấy là đội trưởng đội thi công Mark gửi tin nhắn tới:

"Ngài Evans, công viên thiên đường thú cưng đã hoàn công, xin ngài đến nghiệm thu."

Mặt sau còn gửi kèm theo mười mấy bức ảnh, công viên thiên đường thú cưng mỗi tầng mỗi khu vực đều có, nhìn qua khá đẹp.

Kỷ Dao kích động trực tiếp từ trên đùi Louis nhảy dựng lên:

"Oa, thật tốt quá!"

Phản ứng này còn lớn hơn so với vừa rồi nghe được ngày đại hôn đã an bài, Louis trong lòng có chút không cân bằng hỏi:

"Bảo bối, xảy ra chuyện gì?"

"Mark nói công viên thiên đường thú cưng đã trang hoàng xong rồi!"

Kỷ Dao đem vòng tay có ảnh chụp cho anh xem:

"Có phải rất đẹp hay không?"

Louis đương nhiên không thể làm cậu mất hứng nói:

"Đẹp lắm."

"Em có thể đi xem hay không?"

Kỷ Dao nháy mắt lấp lánh mà nhìn anh: "A Long?"

Từ lần trước ở trên quảng trường khu thương mại bị Cilff bắt cóc đến nay đã qua một tháng rưỡi.

Kỷ Dao đầu tiên là ấp trứng và điều dưỡng thân thể, tiếp theo chính là chăm con, trong lúc đó cũng chưa đi qua tiệm thú cưng một lần nào, hiện tại nhìn thấy tin nhắn Mark gứi tới sao mà chịu được chứ!

Bộ dạng này của cậu làm Louis hoàn toàn chống đỡ không được, huống chi hiện tại thế cục đế đô đã ổn định lại, trị an tốt đẹp, Osborne cũng trưởng thành không ít, lại cự tuyệt nữa thì không được, vì thế sảng khoái đáp:

"Được, sáng ngày mai anh không có chuyện gì quan trọng, cùng em đi nhìn một cái."

Kỷ Dao vui mừng khôn xiết, ôm lấy Louis hôn một cái lên môi anh:

"Cảm ơn A Long!"

Hai người cha đang thương lượng cái gì, bé rồng nghe cũng không có hiểu lắm, chỉ là thấy ba ba thật cao hứng thì cũng hưng phấn theo, học theo ba ba mổ một ngụm lên mặt bên kia: "Pi!"

Louis: "..."

Thiếu chút nữa không đem hàm răng của anh đâm rụng, xem bộ dạng này nhóc con về sau so với anh sức lực còn lớn hơn.

Sáng ngày hôm sau, một nhà ba người cùng ngồi xe đi khu thương mại.

Hai người cha ra ngoài, không có khả năng đem nhóc con lưu tại một mình trong nhà, bằng không hơn phân nửa bé sẽ đem toàn bộ hoàng cung phá hủy mất.

Kỷ Dao và Louis ngồi ở trên chỗ ngồi phía sau, bé rồng ngồi ở giữa hai người, hưng phấn đến a ô kêu to.

Sinh ra nửa tháng, đây là lần đầu tiên Osborne ra khỏi hoàng cung, cũng vui vẻ giống đứa nhỏ lần đầu tiên ra ngoại thành dạo chơi.

Brandon đang điều khiển xe, chân chó mà nói:

"Tiểu hoàng tử điện hạ lớn lên thật nhanh, qua mấy ngày nữa chỉ sợ loại ô tô nhỏ này cũng không ngồi được."

Kỷ Dao tràn đầy đồng cảm, ai nói không phải đâu.

Hiện tại bé và hai người bọn họ ngồi cùng nhau, một nhà ba người đem ghế sau ngồi chặt luôn rồi.

Cái đầu Osborne khi ngồi cũng cao gần bằng cậu, phỏng chừng lại qua một tuần nữa đầu cũng đụng tới nóc xe ô tô, đến lúc đó lại ra ngoài thì phải đổi một chiếc xe ngựa mới được.

Nháy mắt đã đến khu thương mại, để tránh gây sự chú ý mọi người sinh ra rắc rối không cần thiết, Brandon vòng qua quảng trường, trực tiếp đem xe chạy đến cửa tiệm thú cưng.

Sau khi xuống xe, Kỷ Dao gấp không chờ nổi mà bước nhanh vào cửa, bé rồng cũng vèo một cái bay vào. Louis một tay cắm túi quần, dù bận vẫn ung dung đi theo phía sau.

Trên ảnh Mark chụp đã rất đẹp rồi, tới hiện trường rồi thì phát hiện càng tinh xảo hơn.

Lầu một là khu phòng khám bệnh và siêu thị nhỏ đồ dùng cho thú cưng, lầu hai là khu trung tâm gởi nuôi, toàn bộ lầu ba đều là khu lưu lạc và cứu trợ thú cưng, mỗi khu vực đều có một chủ đề sắc điệu và phong cách riêng, đẹp bắt mắt, tiện lợi và thực dụng.

Thiết bị và máy móc cần dùng cũng đã lắp đặt thỏa đáng, tất cả sản phẩm trước mắt đều tiên tiến và cao cấp nhất.

Kỷ Dao nơi này nhìn xem nơi đó sờ sờ, trong lòng tràn đầy vui vẻ.

Bé rồng cũng vẻ mặt mới lạ, vỗ cánh đem ba tầng lâu tuần tra một lần, nhìn tới nơi này mình rất thích.

Cuối cùng nhào vào khu gởi nuôi và khu chơi trò thú cưng, ở lại chơi đùa, tựa như vào phòng vui chơi của mình ở nhà, chơi đến nửa ngày đều không muốn đi, cuối cùng vẫn là bị cha bé nắm đuôi kéo ra.

Kỷ Dao nóng lòng muốn thử hỏi:

"Louis, tiệm thú cưng bao giờ khai trương thì được?"

Đều đã trang hoàng hảo, vậy không cần thiết dây dưa, bởi vậy Louis đơn giản hào phóng mà nói:

"Tùy em, muốn lúc nào cũng được. Còn nhớ rõ bản hợp đồng kia của chúng ta không? Sau khi trở về anh sẽ thay em tìm kiếm vài người giúp cùng quản lý, còn nhân viên thì em có thể tự mình thông báo tuyển dụng, tuyển nhiều người chia sẻ công việc với em, không được đem bản thân mình làm mệt mỏi đó."

"Dạ được."

Nói đến bản hợp đồng có một phong cách riêng kia, Kỷ Dao không nhịn được mà bật cười, bây giờ cẩn thận nghĩ lại bản hợp đồng kia thì thiết kế rất nhiều bẫy rập tỉ mĩ, hoàng đế rõ ràng là chủ mưu đã lâu.

Lúc ấy trong đầu cậu cũng thật sự không biết, cứ như thế hồ đồ mà nhảy vào bẫy rập, rốt cuộc không thoát ra được.

Đương nhiên, cậu cũng hoàn toàn không tính thoát ra.

Louis hỏi tiếp:

"Bất quá bảo bối, nếu em bắt đầu đi làm, A Huyền làm sao bây giờ? Kêu Sophia bọn họ đến chăm hay là mời mấy bảo mẫu chuyên nghiệp tới?"

Bé rồng vừa nghe lập tức bay đến bên cạnh Kỷ Dao, dùng chân ôm lấy cánh tay cậu, một tư thế ngoại trừ ba ba ai cũng không cần.

Vấn đề này Kỷ Dao đã từng suy nghĩ qua rất kỹ rồi nên nói:

"Do em tự mình chăm sóc đi, lúc em đi làm thì cho con ở công viên thiên đường thú cưng chơi là được, có thể cùng động vật nhỏ khác tiếp xúc một chút, bây giờ con có một mình ở trong cung chơi cũng rất cô đơn."

Louis nghĩ cũng đúng, nhóc con mỗi ngày ở trong cung quấn lấy Kỷ Dao cũng không phải chuyện hay, đi công viên thiên đường thú cưng phân tán lực chú ý một chút cũng tốt.

Lúc này bé rồng rất cao hứng mà dùng đầu cọ cọ vào cánh tay Kỷ Dao.

Kỷ Dao xoa xoa đầu bé, nghiêm mặt nói:

"A Huyền, nếu con và ba ba tới tiệm thú cưng, vậy phải ở chung tốt với những người khác và nhóm động vật nhỏ nhé, không thể hù dọa và khi dễ người khác, biết không?"

Bé rồng lớn tiếng đáp: "Pi!"

Từ trong tiệm công viên thiên đường thú cưng ra ngoài, bé rồng bị khu phố buôn bán phía trước truyền đến tiếng người và âm nhạc ầm ĩ hấp dẫn, ngoái đầu liên tục nhìn xung quanh phía bên kia, nhìn dáng vẻ rất muốn đi qua xem náo nhiệt.

Kỷ Dao làm sao lại không nghĩ tới chứ, nhưng thân hình nhóc con lớn gần bằng một con chó lớn, bay ở trên trời mà nói quá hấp dẫn người chú ý, cho dù ôm vào trong ngực cũng sẽ bị người ta liếc mắt một cái nhìn ra, mang theo bé đi qua như vậy nhất định sẽ đưa tới rất nhiều bá tánh vây xem, nếu gây ra sự cố hỗn loạn thì không hay cho lắm.

Brandon rất có nhãn lực nhìn thấy được, hơn nữa đã sớm chuẩn bị tốt, lập tức từ cốp xe lấy ra tới một cái đồ vật gấp, nhấn cái phím sau đó rầm một tiếng mở ra, biến thành một chiếc nôi đẩy trẻ con rắn chắc to rộng, hiến kế nói:

"Ngài Evans, ngài xem cho tiểu hoàng tử ngồi trong này được không?"

Kỷ Dao mắt sáng ngời, cái này có thể thử xem!

Chiếc nôi đẩy này hẳn là thiết kế chuyên dùng cho ấu tể hình thú, kết cấu cùng nôi hình người hơi khác nhau.

Louis tán thưởng một câu:

"Không tồi, nghĩ đến rất chu đáo."

Brandon mặt mày hớn hở:

"Không dám không dám!"

Kỷ Dao nói với bé rồng:

"A Huyền, con muốn ngồi vào trong chiếc xe này đi qua đó chơi hay không? Ba ba có thể đẩy con đi, bất quá không được tùy tiện bay ra ngoài nha."

"Pi!" Bé rồng từ khi sinh ra đến giờ không ngồi qua xe nôi, cảm thấy rất hứng thú, lập tức chui vào xe đẩy, ra hình ra dạng mà ngồi xong.

Kỷ Dao đem xe màn lưới che phòng côn trùng trên đỉnh buông xuống, từ bên ngoài nhìn không ra bên trong ngồi rốt cuộc là chủng loại ấu tể gì.

Sau đó Kỷ Dao và Louis mang lên mũ che khuất nửa khuôn mặt, đẩy bé rồng đi khu phố buôn bán phía trước.

Hôm nay thời tiết tốt, cảnh xuân tươi đẹp, trên quảng trường người đến người đi giống thường lui tới náo nhiệt.

Hơn nữa người mang theo con ra ngoài chơi cũng rất nhiều, đủ loại xe ấu tể chỗ nào cũng có, hai người bọn họ đẩy chiếc xe này ngoại trừ hơi lớn một chút cũng không phải rất đặc biệt.

Bé rồng lần đầu nhìn thấy loại trường hợp này, hưng phấn đến ở trong xe đứng ngồi không yên, nếu không phải Kỷ Dao lúc trước đã dặn dò một câu, khẳng định sẽ lao tới quảng trường bay loạn.

Sau khi đi dạo một vòng Kỷ Dao nhìn thấy phố ẩm thực có bán bạch tuộc viên lại có chút thèm ăn, tầm mắt khống chế không được mà nhìn bên kia.

Louis đương nhiên muốn thỏa mãn nhu cầu nho nhỏ này của bạn đời, bảo cậu mang theo Osborne đến khu nghỉ ngơi ở gần đó chờ một lát, tự mình đi mua cho cậu.

Kỷ Dao mới vừa ngồi xuống ở khu nghỉ ngơi, bàn trống bên cạnh có một đôi vợ chồng, đẩy một chiếc xe ấu tể bốn tầng, bên trong ngồi bốn con ấu tể thằn lằn giống nhau như đúc, Kỷ Dao tò mò mà nhìn thoáng qua, bốn bé sao? Quá lợi hại.

Người chồng chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của Kỷ Dao, không khỏi cùng cậu bắt chuyện:

"Nhà các người chỉ có một bé thôi sao?"

Kỷ Dao trả lời:

"Đúng vậy, các người thật ghê gớm, cư nhiên sinh bốn bé."

Đối phương tự hào nói:

"Còn được đi, chúng tôi chủng tộc đẻ trứng một lần sinh ba năm quả trứng đều rất hay thấy nha. Cậu còn tuổi trẻ như thế, cùng vợ của cậu nỗ lực, năm sau khẳng định cũng có thể sinh một đứa, cố lên!"

Kỷ Dao thiếu chút nữa phun.

May mà Louis không ở nơi này, không nghe câu nói này, nếu không sẽ xấu hổ mất.

Loại sự tình này cũng không thể tùy tiện muốn thêm là có thể thêm, không có điều kiện bẩm sinh kia dù nỗ lực cũng uổng phí.

Long tộc tương đối đặc biệt, khả năng sinh dục thấp, sinh sản tương đối khó khăn, trong lịch sử có không ít tộc rồng suốt cuộc đời cũng không thể sinh ra một hậu đại, cho nên "Sinh một đứa nhỏ" loại sự tình này khẳng định là không có duyên với cậu.

Mình và Louis có thể có một bảo bảo là A Huyền đã rất may mắn rồi nên cảm thấy đủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio