Chiêu Đệ và Vân Tranh ở lại Đa Thành một tuần cho đến khi sức khỏe của ông nội đã khá hơn.
Trong thời gian đó cô có dẫn anh về căn nhà cũ ở gần Đại học Thành, đó là nơi cô sống mười mấy năm tuổi thơ.
Vân Tranh nhìn một vòng quanh phòng ngủ, trên tường treo đầy giấy khen, kệ sách chất đầy sách, trên có sách lịch sử dưới có các loại tập san.
Trên cửa sổ còn treo một chậu phong lan, giường đơn sạch sẽ.
Chiêu Đệ đứng trong căn phòng tràn ngập không khí như một thư hương xưa như vậy đã dưỡng thành một loại sức hút toát lên từ trong xương cốt, Anh nhịn không được muốn cô ở đây một lần, trên chiếc giường nhỏ kêu ọp ẹp, Chiêu Đệ không dám phát ra tiếng động làm anh càng thêm hưng phấn.
Anh tách hai đùi cô ra mạnh mẽ tiến vào, cô bị anh làm đến nước mắt giàn giụa, cuối cùng Vân Tranh bắn ở trên bụng cô.
Vân Tranh thu dọn xong đồ đạc, lúc đi đến bệnh viện trông thấy Chiêu Đệ đang đứng nói chuyện cùng một thai phụ, hai người giống như quen biết, cô ấy ôm chầm lấy Chiêu Đệ không buông, nhìn rất phấn khích.
Chiêu Đệ giới thiệu với Tân Lan, "Đây là bạn trai mình, còn đây là bạn cùng phòng đại học của em, Tân Lan."
"Chào cô, tôi là Bạc Vân Tranh."
Tính cách Tân Lan rất cởi mở, cô trước đây từng làm phóng viên, cô trêu ghẹo Chiêu Đệ, "Đẹp trai ghê, trước đây tôi cứ nghĩ bạn trai tương lai của Chiêu Đệ không biết sẽ là người như thế nào, hôm nay cuối cùng cũng gặp được rồi."
Hôm nay Tân Lan đến bệnh viện để làm siêu âm nhưng không ngờ sẽ gặp được bạn cũ ở đây.
Chiêu Đệ vẫn không có gì thay đổi nhiều, tóc cô ấy dài hơn trước, dáng vóc cũng thướt tha hơn.
Bụng của Tân Lan đã rất to, cô ấy gần đến ngày sinh.
Hôm nay chồng cô ấy chưa tan làm nên cô tự đến lấy kết quả.
Chiêu Đệ thấy bạn mình đi đứng không tiện nên để Vân Tranh ở lại, cô đi lấy kết quả siêu âm thay cho Tân Lan.
Người đi rồi, Tân Lan mới đánh gía anh đẹp trai đang đứng kế bên này, cảm khái nói, "Không gặp nhau năm, bây giờ Chiêu Đệ còn làm giáo viên không vậy?"
Vân Tranh gật đầu.
Cô từng gặp qua đủ loại người khác nhau mà Vân Tranh ăn mặc đơn giản nhưng có phẩm vị, người lại rất đẹp trai nên khẳng định anh có không ít người theo đuổi, nếu nói không chừng còn bị nháo cho gà bay chó sủa.
Ánh mắt anh nhìn Chiêu Đệ rất chăm chú nhưng cô ấy lại rất bình tĩnh, chắc chắn trong lòng có chuyện đang cân nhắc.
"Chiêu Đệ là người nhỏ nhất trong lớp chúng tôi, khi mọi người tốt nghiệp đều đã , còn cô ấy mới nhưng là người có thành tích tốt nhất.
Ngày thường cô ấy rất khiêm tốn, ăn mặc đơn giản thế mà rất nhiệt tình trong việc học, chủ nhiệm Hồ Thanh đặc biệt thích cô ấy." Cô nói xong thì nhìn lại dáng vẻ đang trầm tư suy nghĩ của Vân Tranh, "Lúc đó trường có bầu chọn gương mặt đại diện để chụp ảnh tuyên truyền, người đẹp rất nhiều nhưng không biết tại sao lại có tên Chiêu Đệ trên bảng bầu chọn, chỉ có điều cô ngốc này lại sợ nổi tiếng nên bỏ trốn." Cô nghĩ đến chuyện hội học sinh đến của tìm Chiêu Đệ mà cô lại trốn trong nhà vệ sinh thì nhịn không được cười.
Vân Tranh cũng cười, thì ra những năm tháng đại học của cô cũng có chuyện thú vị như vậy, "Tôi biết, Chiêu Đệ là cô gái tốt, tôi rất yêu cô ấy cũng muốn ở bên cô ấy cả đời."
Giọng anh chắc nịch, ánh mắt chuyên chú, dáng đứng thẳng tắp làm cho sự lo lắng nãy giờ của Tân Lan chậm rãi buông xuống.
Cô vuốt bụng, thấy Chiêu Đệ đang cầm kết quả lại gần, trong nháy mặt như trở lại thời còn đi học.
Chiêu Đệ giúp cô đi đóng dấu xác nhận các loại giấy tờ.
Cô vẫn tươi cười như vậy.
"Người đông quá, về sau cậu nhớ bảo ông xã cậu đi cùng đi." Chiêu Đệ đưa báo cáo cho cô.
Tân Lan lật báo cáo ra xem, cười nói, "Không phải thầy Hứa đang bệnh sao? Bộ dạng như con chim cánh cụt này của mình không dám làm phiền cậu nữa.
Chừng nào sinh con mình sẽ báo cho cậu biết."
Chiêu Đệ gật đầu, Vân Tranh ôm cô lên lầu, thấy Chiêu Đệ lưu luyến không nỡ bước đi, anh cười nói, "Thì ra khi còn học đại học em từng được chọn làm gương mặt đại diện à."
"Là Tân Lan nói với anh?"
"Ừ, em còn sợ người khác đến tìm mà trốn vào nhà vệ sinh đúng không?"
"Không có mà, vì lúc đó em cần đi vệ sinh nên mới vào nhà vệ sinh thôi."
Vân Tranh cười thầm, anh thấy cô xù lông nhím nên thôi không ghẹo cô nữa.
Chiêu Đệ, thì ra còn rất nhiều người thật lòng đối tốt với em.
Sức khỏe của ông nội đã tốt hơn nhiều nên ông hối Chiêu Đệ trở về đừng để ảnh hưởng đến công việc.
Hai người lên máy bay vào đầu giờ chiều trở về An Thành.
Lúc về đến chung cư thì tinh thần bị căng thẳng mấy ngày nay của Chiêu Đệ cuối cùng cũng được thả lỏng, cô chỉ muốn nằm bẹp trên giường ngủ một giấc mà thôi nhưng vẫn phải gắng gượng bò dậy đến trung tâm dạy học.
Vân Tranh về Khải Minh đi làm, Bạc Viễn vừa nhìn thấy mặt anh đã mắng cho máu chó đầy đầu vì tội dám tiền trảm hậu tấu, báo hại ông lỡ một chuyến đi nghỉ mát với bà xã thân yêu.
Có đôi khi anh thấy mình giống như hôn quân, còn hơn cả Chu U Vương, chỉ vì một nụ cười của người đẹp mà sẵn sàng bỏ hết mọi việc.
Ông này vì nụ cười của Bao Tự đốt lửa giả gọi binh, gọi vài lần binh ghét không thèm về vì đã bị ổng lừa vài lần cuối cùng tự mình hại mình giặc đến không ai cứu.
Công việc ở Khải Minh chất như núi làm không xuể, lớp dạy tiếng Đức vì anh mà phải thay đổi giáo viên dẫn đến việc nhiều học viên cảm thấy không hài lòng.
Anh buộc phải chỉnh đốn lại bản thân rồi cầm giáo án lên lớp.
Gần đây Vân Tranh phải đi xã giao rất nhiều, giáo dục Khải Minh có tiếng ở An Thành, chi nhánh trải rộng khắp tỉnh Giang Đông.
Chủ tịch Tống còn giới thiệu một vài người quen cũ của bà trên thương trường cho anh để mở rộng vòng giao thiệp.
Một số ít người trong đó rất khó chiều, nếu như là phụ nữ đi giao tiếp sẽ không tốt.
Lần này Vân Tranh đi gặp một ông trùm bất động sản và một vài người bạn làm ăn của ông ta.
Sau khi dùng bữa xong ông ta cười đầy ẩn ý, "Đêm nay anh đây mời khách, mọi người cứ chơi cho hết mình vào."
Trò chơi của đàn ông tính đi tính lại cũng chỉ có vài trò đó, Vân Tranh muốn từ chối nhưng thấy vài ông chủ khác không cho anh bỏ cuộc nửa chừng nên anh đành im lặng đi theo phía sau.
Anh nhắn tin báo với Chiêu Đệ tối nay mình sẽ về trễ.
Thiên Thượng Nhân Gian là một câu lạc bộ cao cấp, người đến chơi đều là những đàn anh đàn chị có máu mặt.
Ở một phòng bao phía trong cùng, đằng sau cánh cửa đóng kín là những âm thanh khiến người chưa từng trải thì đỏ mặt mà người từng trải thì kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Trên băng ghế dài trong phòng, một gã đàn ông đầu hói răng vàng chóe đang cố nhấn đầu một cô gái xuống dưới háng của mình.
Bụng phệ mặt nọng, cười đầy dâʍ đãиɠ mà thúc eo thật sâu vào miệng cô gái, giọng nói nham nhở, "Ai ui, ông chủ Triệu đúng là thần thông quảng đại tìm được chỗ vui vẻ như vậy, cái miệng này đúng là hàng tốt nha."
Một gã khác đang liếm ngực của một cô gái khác, vừa bóp vừa kéo nhưng cô gái này đã được dạy dỗ rồi nên không tức giận, ngược lại còn cười vui vẻ hôn môi ông ta.
Một ông ốm nhom ngồi trên ghế sô pha đã gấp không chờ được đem ƈôи ŧɦịŧ thúc mạnh vào huyệt nhỏ của cô gái, "Ai, u, uy, sướng chết mất."
Ngồi kế bên ông chủ Triệu là một cô gái trông có vẻ thành thục hơn đã cởi sạch quần áo chỉ chừa lại qυầи ɭóŧ, một tay ông Triệu nhéo ngực cô, "Thì ra mọi người đều thích mấy em nai tơ, anh đây chỉ thấy loại có kinh nghiệm chơi mới sướng."
Ông ta ngậm thuốc lá nhìn Vân Tranh nãy giờ vẫn ngồi im re, "Cậu Bạc không nếm thử đi, mùi vị này rất phê đó."
Đôi mắt anh nặng nề nhìn thấy khung cảnh dâm uế trong phòng thì lắc đầu, "Tôi không chơi, mọi người cứ chơi đi." Cách chỗ anh ngồi không xa là một cô gái co thân mình lại, sợ sệt không dám lại gần anh.
Gã bụng phệ kéo cô gái dưới chân nằm lên bàn, vuốt vuốt cây gậy ốm tong teo của mình sau đó tròng bao lên đâm thẳng vào giữa hai chân cô gái, miệng rầm rì.
Trên mặt cô gái lộ rõ vẻ chán ghét nhưng vì thỏa mãn lòng hư vinh của ông ta đành kêu vài tiếng.
Vân Tranh đứng lên, gương mặt lạnh lùng, "Ông chủ Triệu, tôi còn có việc, mọi người cứ chơi vui vẻ."
Ông Triệu nhìn vóc dáng cao lớn của anh, ả ngồi bên cạnh cười nhạo cô gái bị Vân Tranh dọa sợ trốn trong góc, "Một anh zai cao to chắc khỏe thế này chắc cậu em cũng không nhỏ nhỉ, tiếc là không có phúc hưởng rồi."
Ông Triệu nhéo cằm cô ả, "Người ta đã có người trong lòng rồi."
Vân Tranh bước nhanh ra ngoài, bên ngoài quầy bar thanh niên trai gái đang vui đùa với nhau.
Khung cảnh này với anh rất quen thuộc nhưng bầu không khí phóng đãng này lại khiến anh thấy khó thở đôi mắt khô khốc.
Bước ra khỏi cửa hít thật sâu, trên bầu trời đầy sao lấp lánh, gió nhẹ thổi qua.
Chiêu Đệ nửa mơ nửa tỉnh cảm thấy có ai đó đang liếʍ ɭáρ trước ngực mình, cô không cần nhìn cũng biết là ai, cúi đầu xuống đã thấy quần áo trên người bị cởi sạch sẽ.
Cô không mặc áo ngực, quần ngủ cũng bị cởi nhưng không biết đang mặc loại qυầи ɭóŧ gì, cảm thấy trống trơn..