Chiếc nhẫn rất đẹp, viên kim cương lóa mắt nhưng Chiêu Đệ không nhận, cô nói với anh, "Trước tiên anh cất nó đi, bây giờ em rất rối, anh để em suy nghĩ một chút."
Hiển nhiên là anh không thể yên tâm về cô ngay lúc này, bởi vì anh đã có rất nhiều tiền án trong lòng cô, giống như lần đánh nhau trước đây phải lên đồn công an, cô chỉ im lặng đứng một bên xem, giống như lần trước cô không nói tiếng nào đã lặng lẽ bỏ đi.
Nhìn anh như vậy Chiêu Đệ không đành lòng, chung quy là cô bị anh dùng tấm chân tình làm cảm động nên không đành nhẫn tâm với anh, "Em bảo đảm với anh sẽ không bỏ con."
Anh nghe vậy mới yên tâm một chút, cất chiếc nhẫn vào túi.
Vân Tranh mua rất nhiều sách dưỡng thai, anh đi học cách mát-xa và cách làm cơm cho thai phụ để chăm sóc Chiêu Đệ.
Buổi tối anh mát-xa cho cô, không cho cô tiếp xúc nhiều với các thiết bị điện tử.
Cô bị anh làm phiền đến mức khó chịu, cô cảm thấy mình và anh còn kém một bước nữa, đơn giản là còn thiếu một cảm giác, vì nó nên cô mới luôn do dự.
Cô không dám ủy thác chính mình vào anh, mặc dù cô tận mắt nhìn thấy anh vì cô mà thay đổi rất nhiều, mọi hành động của anh đều nghĩ đến cô, hơn nữa cô tin anh sẽ làm một người ba tốt.
Cho dù vậy cô vẫn cảm thấy không yên tâm.
Bạc Viễn thấy con trai mình dạo này hơi kỳ quái, ông vào phòng làm việc của anh nhìn thấy rất nhiều sách dưỡng thai nên vội vàng hỏi anh có phải Chiêu Đệ mang thai rồi hay không.
Anh thừa nhận.
Chủ tịch Tống cùng với Bạc Viễn gấp gáp đem Chiêu Đệ về nhà, bà nội hầm canh cho cô bồi bổ, cô uống xong còn bị bà truyền cho bí kíp nuôi con, Chiêu Đệ nghe mà cứ như người đi trong sương mù.
Chủ tịch Tống tranh thủ lúc không có người hỏi cô, "Con tính khi nào thì hai đứa đi lãnh giấy kết hôn, để bụng lớn rồi mặc áo cưới sẽ không đẹp đâu."
Có lẽ mọi người đều cảm thấy sau khi cô ở bên Vân Tranh thì hai người đều là ngọt ngào nồng ấm, mặc dù bao nhiêu ý tứ anh đều biểu hiện hết cho cô xem nhưng anh biết, giữa hai người còn ngăn cách bởi một lớp sương mờ, cho dù anh cố hết sức vẫn không xuyên qua được.
Chủ tịch Tống không thấy cô nói tiếng nào mà sắc mặt Vân Tranh cũng rất khó coi, trong lòng bà tự ngầm hiểu, "Chiêu Đệ, dì không hối thúc con, con cứ suy nghĩ thật kỹ.
Vân Tranh, nhớ phải chăm sóc Chiêu Đệ thật tốt đó."
Vân Tranh ậm ừ trả lời, hai người đi ra khỏi cửa, gió đêm hơi lạnh, anh khoác thêm áo cho cô.
Chiêu Đệ ngồi yên trên ghế, cơ thể nhìn rất nhỏ nhắn.
Khi chờ đèn đỏ, anh kéo tay cô qua hôn môi.
Cô gái này, tuổi ở bên anh, tuổi anh phụ bạc cô, sau khi hai người tái hợp thì cô mang thai.
Đối với cô mà nói thì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức cô không kịp chuẩn bị.
Vân Tranh biết bản thân mình tham lam, không chỉ muốn suy nghĩ của cô, còn muốn cơ thể cô, trái tim, còn có tương lai của cô.
Anh sợ mình sẽ không chịu được bất cứ sự việc phát sinh ngoài ý muốn nào nữa, tình yêu không có đạo lý, mà tình yêu cũng rất ích kỷ, anh cảm thấy có khi nào lần này anh đã sai rồi hay không.
Sự việc xảy ra lúc trước đã khiến anh bứt rứt trong lòng rất nhiều, nhưng nghĩ đến việc có một đứa bé mang dòng máu của hai người thì sự vui sướng này đã khỏa lấp nỗi sầu lo kia.
Kỳ thật, Bạc Vân Tranh vốn là một con người ích kỷ.
Qua nửa tháng sau, Vân Tranh lúc nào cũng chú ý đến cơ thể và tâm lý của Chiêu Đệ, cô vẫn đi làm bình thường, đọc sách, nghe nhạc, có khi sẽ đứng bên cửa sổ thổi harmonica hoặc hát vài câu dân ca nhè nhẹ.
Tay nghề nấu cơm của anh tăng lên rất nhanh, mùi vị có thể so với đầu bếp nhà hàng, có khi Chiêu Đệ ăn vừa miệng sẽ ăn nhiều thêm chút, khi đó anh sẽ dẫn cô ra ngoài đi bộ cho tiêu cơm.
Chiêu Đệ thường hay gọi điện nói chuyện với ông bà nội, nói một ít chuyện hôn nhân với ông bà để cho ông bà chuẩn bị tâm lý.
Bạc Viễn sau khi biết được Chiêu Đệ mang thai thì cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện con trai mình đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày.
Dù sao ông cũng là ông chủ, vì con cháu sau này nên đành tùy ý anh.
Vân Tranh dẫn cô đến quảng trường Phỉ Thúy mua sắm ít đồ, khu này người đến rất đông, anh che chở cho cô đi qua đám người đến quầy rau quả lựa một ít cà rốt và một ít rau dinh dưỡng, mua ba con gà mái đã làm sạch, chọn một chút trái cây.
Đến quầy gia vị anh chăm chú săm soi đủ loại thành phần gia vị, Chiêu Đệ nhìn thấy anh chuyên chú như vậy hai mắt giống như lên men.
Hai người đan mười ngón tay vào nhau không tách ra, anh đẩy xe mua hàng không cho cô đẩy, sợ người qua lại sẽ đụng trúng cô.
Chiêu Đệ ngoại trừ phát hiện anh càng yêu cô nhiều hơn thì trên vai anh có thêm một phần trách nhiệm.
Đi ngang qua khu mẹ và bé, cô thấy anh hơi ngập ngừng bước chân, cho dù anh không nhìn vào nhưng cô biết anh muốn vào đó xem.
"Vào xem đi."
Vân Tranh hiển nhiên rất vui mừng, lúc vào cửa anh đã chú ý đến quầy để giày cho trẻ sơ sinh, anh cầm lên đôi giày nhỏ chưa đến một bàn tay cho Chiêu Đệ xem, "Giày nhỏ như vậy thì em bé còn nhỏ như thế nào?"
Chiêu Đệ nghĩ nghĩ, "Em bé sinh ra một nửa đều là ký rưỡi ký."
Vân Tranh không thể tưởng tượng được, anh nhìn một dọc những đôi giày nhỏ xíu rất thích, chọn hai đôi bỏ vào xe đẩy, "Không biết là con trai hay là con gái nên mua mỗi đứa một đôi đi."
Anh còn mua thêm đầu ti giả và nón cho em bé, chỉ cần anh thấy thích đều mua hết.
Lúc đi ngang qua khu bể bơi cho trẻ sơ sinh, Vân Tranh nhìn vào bên trong thấy có mấy đứa trẻ vô cùng đáng yêu, anh chỉ ngón tay to vào một đứa mũm mĩm nói, "Em xem, đứa bé còn biết xoay người kìa."
Chiêu Đệ cũng bị đám trẻ con này hấp dẫn, cười nói, "Đúng a, giống như con hải cẩu con xoay vòng vòng."
Một bàn tay Vân Tranh đặt lên tủ kính, tay còn lại ôm lấy Chiêu Đệ khẽ vuốt ve bụng cô.
Cô biết anh đang nghĩ đến dáng vẻ của con sau khi ra đời.
Phía bên trái có một thai phụ và một cô gái trẻ đi tới, hai người họ nói cười vui vẻ, bỗng chốc cô gái đứng lại, nhìn phía trước mà ngơ ngác, "Nguyệt Hảo, đang nhìn gì vậy?"
Chiêu Đệ cũng phát hiện ra cô ấy.
Khoáng Nguyệt Hảo thấy Vân Tranh đang ôm Chiêu Đệ, trong xe của bọn họ có đồ cho em bé, còn có Chiêu Đệ hôm nay mặc một bộ đồ rộng rãi, trong lòng cô như hiểu rõ.
Đêm hội đèn lồng đỏ rực hôm đó, Vân Tranh ôm Chiêu Đệ rất chặt.
Chuyện đã đến nước này cô cũng không còn gì chối cãi nữa, kỳ thật từ đầu đến cuối cô chưa từng thắng, thời điểm Vân Tranh đẩy cô ra thì Chiêu Đệ đã chiến thắng một cách quang minh lỗi lạc.
Chỉ có điều cô không cam lòng, cô muốn biết trong lòng Vân tranh có còn chút gì cho cô hay không, đáng tiếc là cô đã thua sạch vốn.
Bây giờ đứng trước mặt Chiêu Đệ cô chỉ thấy ngượng ngùng.
"Chúc mừng hai người." Cô nở nụ cười.
Bàn tay Vân Tranh ở sau lưng Chiêu Đệ đã nắm lại, "Cảm ơn."
Bây giờ mọi người gặp lại giống như bạn bè bình thường, chỉ chào hỏi nhau.
Anh vẫn như xưa, ngọc thụ lâm phong, mà Chiêu Đệ vẫn xinh đẹp nho nhã như vậy, hai người đi bên cạnh nhau như một đôi trời sinh.
Khoáng Nguyệt Hảo, cô từng được người khác yêu chiều nâng niu như công chúa trong lòng bàn tay, đến một lúc nào đó cũng từ trong bàn tay rơi xuống đất.
Chung quy là bỏ lỡ.
Khi lên xe Chiêu Đệ đã mơ màng sắp ngủ, Vân Tranh lái xe rất chậm, tay lái vững vàng.
Bây giờ anh không chỉ nghĩ cho Chiêu Đệ mà còn đứa con trong bụng chưa ra đời của hai người.
Đây là gánh nặng đầy ngọt ngào của anh.
Mỗi lần nghĩ đều mỉm cười.
Gần đây anh thường hay như vậy, những lúc không người, lúc ăn cơm, lúc đi dạy, vô duyên vô cớ tự cười một mình, trong lòng anh dạo này rất nhiều chuyện vui vẻ.
"Có phải trước đây Khoáng Nguyệt Hảo rất được yêu thích không anh?" Bất thình lình Chiêu Đệ hỏi.
Vân Tranh nắm chặt tay lái, cẩn thận trả lời, "Ừ."
"Cô ấy làm em cảm thấy giống như hoa mẫu đơn nở rộ, quốc sắc thiên hương, ai cũng muốn chiếm lấy nhưng không phải ai cũng có được.
Cô ấy rất giỏi, đa tài đa nghệ làm người người lóa mắt, là người luôn theo kịp trào lưu.
Ngay cả em cũng rất thích cô gái như vậy." Cho nên anh và cô ấy dễ dàng hợp nhau cũng dễ dàng tách ra.
Vân Tranh nghe đến toát mồ hôi hột, "Em nói rất đúng."
Chiêu Đệ siết dây đai an toàn, "Thật ra, cô ấy có thể thoải mái vui vẻ như vậy, sống cũng rất suиɠ sướиɠ."
Nghe Chiêu Đệ nói như vậy Vân Tranh không biết nên là vui mừng hay là chua xót.
Mỗi khi cô gặp những người bạn gái cũ của anh đều nói được những câu khen ngợi như vậy, anh chưa thấy cô ghen tuông bao giờ.
Vân Tranh là bức tường sắt đối với Khoáng Nguyệt Hảo, còn cô là bảng tăng cứng rắn trong lòng anh.
Khác biệt ở chỗ anh ngày ngày cố gắng chinh phục tảng băng này không ngờ lại bị nó thuần hóa.
"Muốn cho vật gì thu rút lại thì tất hãy nở rộng nó ra đã.
Muốn cho ai yếu đi thì tất hãy làm cho họ mạnh lên đã.
Muốn phế bỏ ai thì tất hãy đề cử họ lên đã.
Muốn lấy vật gì thì tất hãy cho đã.
[Hiểu] như vậy là sâu kín mà sáng suốt.
Vì nhu nhược thắng được cương cường."
Đạo Đức Kinh
Ít ra Lão Tử đã không bạc đãi anh..