Edit: Gấu béo~
Beta: Cát Tiêu Hương =]]
Lúc Lăng Phàm tỉnh lại thì vẫn như cũ nằm tại bên trong chiếc u tối kia, xe cũng như cũ yên lặng dừng cạnh ngã tư đường hoang vắng, nhưng Gia Minh Diệc sớm đã không thấy bóng dáng.
Trong xe mở điều hòa, trên người cũng còn cái áo khoác gió rộng rãi của người nào đó, chỉ là không biết vì sao, Lăng Phàm dường như có cảm giác, từ sau trong tiềm thức cậu…hận ý cứ cuồn cuộn dâng lên…
Lăng Phàm vốn đau mỏi không thôi, lại thêm nằm trong xe lâu nên liền bị nhiễm lạnh, khiến cậu không thể không cuộn tay chân lại, đem chính mình cuộn tròn vào một góc xe. Thì ra người kia đã chán ghét cậu tới mức như thế này sao? Chán ghét kinh tởm đến nỗi ngại bố thí cho ít thương hại, mặc cho cậu nằm bẹp trên xe mà nghênh ngang đi mất? Chí ít cũng nên đưa cậu về nhà, để cậu mang theo chút đồ đạc cùng ít tôn nghiêm rách nát đã chứ?
Cùng lúc đó, Gia Minh Diệc đang ngồi ở bên trong phòng điều giáo sư của hắn uống đến say mèm. Không phải hắn vô tình vô nghĩa cố ý bỏ lại Lăng Phàm trên xe, chỉ là tại thời điểm lúc đó, khi hắn phát tiết xong, cuối cùng khôi phục lại được một chút thần trí, nhìn đến người dưới thân sớm ngất đi cùng vết máu đỏ thẫm bên dưới khô lại, trong nháy mắt đầu óc hắn muốn nổ tung. Hắn không biết bản thân xảy ra chuyên gì, trong một ngày ba bốn lần mất đi trầm ổn điềm tĩnh vốn có. Hắn thừa nhận bản thân bị cậu nhóc Lăng Phàm này đơn thuần này làm tức đến phát điên rồi, nhưng chính hắn lúc đó lại lựa chọn phương thức giải quyết sai lầm. Hắn thương tổn Lăng Phàm còn đẩy bản thân vào cục diện bị động. Phải làm sao đây? Tiếp theo làm sao hắn có thể thu dọn tàn cục rối rắm này? Gia Minh Duệc hết đường xoay xở. Thế là hắn thật sự nhát gan mà lưa chọn trốn tránh, vội vàng xuống xe chạy tới nơi này im lặng một mình uống rượu.
“Sư huynh, sao anh lại trốn ở đây vui vẻ một mình vậy? Em ở nước ngoài nhiều năm, không nghĩ rằng nước mình bây giờ cũng tiến bộ nhiều đến thế.” Chu Minh Toa đúng lúc tiện đường ghé chơi, nhìn đến Gia Minh Diệc một mình trốn ở trong này hơn nửa ngày không có động tĩnh, nhịn không được chạy tới gõ cửa.
“Ừ. Em thích là tốt rồi.” Gia Minh Diệc không nóng không lạnh lên tiếng. Tiểu nha đầu này từ khi bắt đầu đi làm tới nay, cũng không phải do nàng không có gắng hay không thật sự chú tâm, mà do mỗi ngày cô đều than thở:
” Nhàm chán quá~~~ Thật là khổ mà~~~” linh tinh mà. Đây cũng là lần đầu tiên cô tới H thị, người quen còn không có chứ đừng nói chi là bạn bè tri kỉ, Gia Minh Diệc mỗi ngày cũng không thể đều đi chơi với cô, thường thường về nhà cũng chỉ có xem tivi, lên mạng, sinh hoạt đơn điệu cùng nhàm chán. Khó có dịp như này để cô chơi cho thích, ngược lại là lựa chọn sai lầm.
“Uy, sư huynh, anh có tâm sự đúng không?” Chu Minh Toa dù đang chơi đến vui vẻ nhưng cũng sâu sắc phát hiện Gia Minh Diệc khác thường, tiến lên trước vài bước, đứng trước mặt hắn, lắc lắc tay hắn, hỏi:
” Có chuyện gì sao? ”
” Câu này là em hỏi mới phải? Đã lâu anh không có tới nơi này, vừa đến liền chui vào trong phòng, ở lì không chịu đi ra, từ lúc em vừa vài cửa tới giờ, hai mắt anh lờ đờ như mất hồn mất vía, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Gia Minh Diệc sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức khoát tay:” Không có việc gì, chỉ là muốn yên tĩnh một lát. Em trước cứ ngoan ngoãn đi chơi tiếp đi. Chốc nữa anh đi tìm em.” “Không muốn đi. Nhìn anh thế này thì làm sao mà đi….” Chu Minh Toa đầy nghi hoặc tiếp tục truy vấn, vừa vặn sau cánh cửa có tiếng gõ cửa truyền tới, là Michael.
“Keith, xin lỗi đã quấy rầy cậu, nhưng mà hôm nay tất cả điều giáo sư đều rất nhiều khách, vừa có một khách quen tới, cự tuyệt thì có vẻ không chuyên nghiệp lắm, cậu xem có thể hay không_____” Gia Minh Diệc vốn định trực tiếp từ chối, hiện tại hắn đang rất loạn, nào có tâm tư đi tiếp khách chứ, nhưng lời nói đến bên miệng lại sửa thành:
” Được, anh mang người đó lên đây đi.” Michael tưởng lần này sẽ bị cự tuyệt và phải đắc tội khách quen, quay trở lại nhất định sẽ bị quản lý mắng, không nghĩ Gia Minh Diệc đột nhiên lại dễ nói chuyện như vậy, đang thấp thỏm bất an lại lập tức vui vẻ ra mặt phấn khởi:
” Được, thật làm phiền cậu.”
Không đến năm phút sau, trước cửa xuất hiện một thiếu niên. Gia Minh Diệc bắt đầu đánh giá thiếu niên kia, bộ dáng thoạt nhìn nhiều nhất là mười bảy mười tám tuổi, nhớ tới Michael nói là khách quen, thật sự khiến người ta có điểm ngoài ý muốn.
“Xin chào, tôi là điều giáo sư tại nơi này, cậu có thể gọi tôi là Keith.”
“Xin chào, tôi là Li Lạc” Thiếu niên hướng Gia Minh Diệc ngại ngùng cười.
“Nghe nói cậu ở đây chơi rất lâu rồi, hôm nay muốn chơi cái gì?” Chào hỏi xong, Gia Minh Diệc nắt đâu cùng đối phương nói chuyện phiếm, một bên chuẩn bị các công cụ hỗ trợ. “Tôi không biết….. tùy anh…. anh…” Li Lạc lúc đầu chỉ lắc đầu, nhưng vừa thấy ánh mắt nghi hoặc của Gia Minh Diệc, lại vội vàng giải thích:
“Tôi nói là…. tôi còn chưa thực sự chú ý cái gì, tôi nghĩ…. một cái gì khác lạ đi, có thể chứ?” “Muốn chơi trò mới?” Gia Minh Diệc tà khí cười cười.
Tại “SM”, thu phí theo giá điều giáo sư, cho nên hạng mục điều giáo là có mấy loại cố định, thiếu niên đưa ra yêu cầu như vậy hắn cũng chưa phải chưa từng thấy qua. Li Lạc nhìn thấy nụ cười của Gia Minh Diệc mê hoặc, sau một lúc lâu cuối cùng gật gật đầu:
” Đúng vậy!!!”
“Vậy thì bắt đầu đi!”