Editor: Gấu béo~
Beta: Cát Tiêu Hương=]]
Thời điểm Lăng Phàm tỉnh lại thì đã ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
Phòng rất rộng, được bài trí rất gọn gàng, nhìn kĩ lần nữa thấy trên tủ đầu giường có vài nút in Logo cùng vài đồ vật, là phòng khách sạn. Làm sao cậu lại ở chỗ này? Là ai mang mình đến? Lăng Phàm mơ mơ hồ hồ nhớ lại, cuối cùng tựa hồ kí ức cũng quay trở lại tại lúc cậu quay về nhà cũ, còn có khuôn mặt một người nam nhân cậu quen thuộc hiện ra……
“Tiểu Phàm, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại. Cảm thấy sao rồi?” Trước mắt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tươi cười phóng đại, đem Lăng phàm đang mê mang suy nghĩ trở lại hiện thực
“Là anh? Tôi_____ xảy ra chuyện gì?” Chưa bao giờ tin cái loại tình tiết ngôn tình cẩu huyết như vậy xảy ra với mình, ở bên đường té xỉu đồng thời lại được một người nam nhân khác cứu, nhưng chính mình không thể một phát bay lên làm phượng hoàng như nữ chính.
“Tối hôm qua cùng cậu ăn cơm uống rượu nên định đi ngủ sớm, kết quả lại là ngủ sớm dậy sớm, không đến hừng đông liền đi ra ngoài tản bộ, không nghĩ tới lại gặp cậu ở trên đường.” Đối với lời giải thích này của Yêu Nhất cậu nửa tin nửa ngờ, tối hôm qua qura thật có uống rượu, nhưng mà chỉ lo nói chuyện phiếm nên một chai rượu nhỏ còn chưa uống xong, nhưng nếu cho rằng người này có tâm tư khác với chính mình, thì cả một đêm gần mười tiếng như vậy mà không xảy ra gì vậy là càng không có khả năng. Yêu Nhất vừa thấy Lăng Phàm lâu như vậy không có nói chuyện, còn tưởng cậu vừa mê man tỉnh lại vẫn còn chưa quen, cầm canh nóng trong tay đưa tới trước mặt cậu
” Trước đừng nghĩ nhiều như vậy, cậu ngủ một ngày một đêm, hẳn là đã đói, uống chút canh đi cho ấm bụng.”
“Nga, cám ơn.”
Đối với việc thật sự rất đói cùng có người cho mình ăn cậu tự nhiên sẽ không khách khí. Lăng Phàm ngồi dậy muốn tiếp nhận bát canh, nhưng bởi vì hành động mạnh, đầu choáng cùng hạ thân một trận đau đớn khiến cậu liền ngã trở về, may mắn có Yêu Nhất một tay nâng đỡ cậu lên. “Cẩn thận một chút, cậu ngủ lâu mới dậy rất dễ váng đầu.”
“Ách… Cám ơn….. ” Lăng Phàm nhớ tới tình trạng chính mình gặp đối phương, nhất thời có chút xấu hổ, vội vàng tránh được tầm mắt thân thiết của đối phương.
“Kỳ thật… thời điểm cậu ngủ tôi đã xử lý qua miệng vết thương rồi. Chúng ta đều là nam nhân, tôi lại lớn lên tại Nhật Bản, sớm đã gặp qua nhiều đồng chí, cậu không nhất thiết phải cảm thấy ngại ngùng.”
“A …. không phải….. cái kia…..” Lăng Phàm muốn giải thích chính mình xấu hổ cũng không phải bởi vì lo sợ đối phương kỳ thị tính hướng của cậu, nhưng Yêu Nhất lại nói tiếp.
“Người kia là Gia Minh Diệc sao?”
“A?!” Điều này sao cũng biết, hắn thật sự chưa từng điều tra về cậu sao?
“Kỳ thật tôi cùng Gia Minh Diệc đều là điều giáo sư. Trong giới, hắn có tiếng là nam nữ không kị tôi cũng biết, cậu cùng hắn sớm ngày gần nhau như vậy tôi cũng nghĩ qua nhất định có quan hệ không đơn giản, tôi tiếp cận cậu không chỉ muốn cậu giúp tôi truyền lời tới Sasha còn có ý tứ muốn thị uy với Gia Minh Diệc, chẳng qua tôi không nghĩ tới nam nhân kia sẽ xúc động làm như vậy với cậu. Chuyện này coi như là tôi liên lụy cậu, thực xin lỗi.”
“Anh—– này—–” Tại thời điểm này, Lăng Phàm chân chính cảm giác được dung lượng não mình không đủ để sử dụng, thì ra Gia Minh Diệc cùng Yêu Nhất giống nhau đều là điều giáo sư, thì ra hắn đã sớm biết rõ ràng thấu đáo quan hệ giữa mình cùng Gia Minh Diệc, chính mình bị coi như là pháo hôi đáng thương. Nhưng cố tình, ngay tại điểm cậu chưa kịp thấy rõ chân tướng việc này, người khởi xướng lên kia chủ động hướng cậu thẳng thắn giải thích, làm hại cậu muốn sinh khí, muốn mắng chửi người đều không tìm được lý do thích hợp. Là nên oán hận hắn lợi dụng chính mình, phá hủy quan hệ nguyên bản hài hòa giữa cậu cùng Gia Minh Diệc sao? Lăng Phàm cậu sớm đã trải qua khoảng thời gian tiếu hài tư ý nghĩ kì lạ lâm vào mộng đẹp tưởng tượng, lại không phải loại người có thể vì ái tình mà tìm cái chết, chính cậu cùng Gia Minh Diệc là tầng tầng quan hê, mặc kệ có yêu hay không thì kết cục này cũng là sớm hay muộn. Nếu nói đau dài không bằng đau ngắn, cậu còn muốn cảm tạ người này khiến cậu sớm thấy rõ đối phương, cũng thấy rõ chính mình.
“Lăng Phàm, với tôi mà nói, đem chân tướng sự tình nói cho cậu so với tôi giải thích cái gì đều hữu dụng hơn. Tôi đem cậu mang về đây thuần túy là thấy cậu gặp nạn nên tôi tự nhiên ra tay tương trợ. Tôi không muốn nói cái gì mà vì tôi giải thích mà mong cậu tha thứ, hành lý của cậu ở bên trong tủ quần áo, bát canh này uống hay không là quyền của cậu. Tôi trước đi ra ngoài, cho cậu một không gian yên ắng, nghỉ ngơi cũng tốt, hoặc là cậu muốn suy xét mọi chuyện trong chốc lát hay muốn rời đi tôi cũng không dám ý kiến. Nếu cậu nguyện ý coi tôi là bình thủy bằng hữu tương phùng, như vậy tôi cũng nguyện ý cùng cậu chia sẻ mọi chuyện.” ( bình thủy bằng hữu tương phùng: người bạn gặp nhau trong hoàn cảnh bình thường- để nguyên văn nghe hay hơn a TvT) Yêu Nhất nói xong vẫn không thấy Lăng Phàm trả lời, liền xoay người hướng cửa đi ra.
“Khoan đã!” Lăng Phàm thừa nhận cậu là ngưòi không có nguyên tắc gì, lại rất dễ mềm lòng, cơ hồ không hề lo lắng nhiều gọi Yêu Nhất lại
“Tôi nguyện ý tin tưởng anh một lần nữa.” Lăng Phàm cảm giác chính mình đời này xui xẻo đến cực hạn, không có tiền, không có nhan sắc mà cũng gặp chuyện như vậy, trước mắt xem xét quan hệ giữa câu cùng Gia Minh Diệc, Yêu Nhất cũng sẽ không lợi dụng cậu.
Mỗi người tại hiện thực trước mặt đều phải có lần đầu tiên, cậu hiện tại không có tiền không có phòng, còn thụ thương, chỉ có thể lại tin tưởng Yêu Nhất một lần ở lại nơi này. Yêu Nhất thấy Lăng Phàm trả lời cũng không có biểu tình mừng rỡ hay biểu tình trút được gánh nặng, hắn chỉ thản nhiên mỉm cười rồi một lần nữa đem bát canh đặt vào trong tay Lăng Phàm,
“Trước ăn một chút rồi nghỉ ngơi, chờ thân thể cậu tốt lên một chút, chúng ta mới từ từ tán gẫu?” Lăng Phàm không có yếu đuối giống như nữ tử, nhưng một ngày liên tiếp bị đả kích quả thật khiến tinh thần và thể xác cậu mệt mỏi, uống một ít canh nóng, sau đó lại ăn một chút điểm tâm, cậu lại mơ mơ màng màng ngủ đến chạng vạng, lúc này mới lấy lại được tinh thần.
Nghe Yêu Nhất ngắn gọn giới thiệu hắn cùng Gia Minh Diệc còn có Chu Minh Toa kia, bây giờ đến lúc hỏi Lăng Phàm kế tiếp có tính toán gì không, nhưng cậu lại chỉ cúi đầu, nghĩ khí trầm muộn trả lời:
” Tôi nghĩ từ chức.” (Trầm muộn: trầm lặng + phiền muộn)
“Tiểu Phàm, sự tình đi đến ngày hôm nay cũng không phải do cậu sai, cậu không cần phải trừng phạt chính mình, huống chi hiện tại để kiếm một phần công việc thích hợp với bản thân cũng không dễ dàng. Tôi đối với nơi này không quen thuộc, lại không thể giúp cậu____”
“Không, tôi không có ý như vậy.” Lăng Phàm lắc đầu,
” Tòa nhà mới của công ty đang thiết kế dở, mọi người cũng không rời đi vẫn tiếp tục giúp Gia Minh Diệc, tôi cũng không cố ý tránh né anh ta, chỉ là giai đoạn trước mắt này, tôi còn chưa chuẩn bị để có thể thản nhiên đối mặt hắn.” Yêu Nhất có thể lý giải tâm tình hiện tại của đối phương, nếu đoạn tình cảm này chạy tới cuối tạm thời tách ra khiến cảm tình hai bên phục hồi, quả thật là phương thức xử lý tốt nhất. Từ góc độ của một người đứng xem, Gia Minh Diệc cũng không phải không có cảm tình với Lăng Phàm, hoặc chỉ là chính hắn còn chưa có ý thức được, nếu hiện tại đem hai người tách ra, đoạn tình cảm này có lẽ vô tật mà chết. Hắn cũng không cho mình là người tốt gì đó, đối với địch ý của Gia Minh Diệc vẫn mặc kệ như cũ, nhưng việc chia rẽ nhân duyên người khác hắn còn không có nghĩ tới. Trầm tư một lát, Yêu Nhất khuyên nhủ:” Việc tình cảm không tốt cũng không thể để nó ảnh hưởng tới sinh hoạt của cậu, dù cho thật sự hai người không thể tiếp tục ở chung, vậy trước cứ im lặng vài ngày, ít nhất đợi đến khi tìm được người khác hoặc là công việc mới tạm thời rồi rời đi cũng không muộn đi?” “Nhưng…… nhưng tôi……..” Yêu Nhất nhắc nhở như thế, Lăng Phàm càng thêm khó khăn. Trước cần về nhà ông bà xử lý tang sự vẫn còn tích tụ, còn hỏi mọi người xem còn thiếu nợ ai không, hai tháng tiền lương này dùng để trả nơn, hiện tại muốn thuê phòng ở cũng không thể, lại còn công việc………