Qυầи ɭσ"ȶ ren hoa kiểu nữ dưới lớp tây trang
Hạ Tùng cầm cốc súc miệng đi đánh răng, trong miệng anh như còn giữ ƈôи ȶɦϊ.t tanh nồng của nam nhân vậy, anh chỉ cần nghĩ đến bản thân vừa bị yêu cầu dọn dẹp căn tính khí kia thế nào, khắc họa lại lúc ɭϊếʍ sạch sẽ chất nhầy phía trêи, trong lòng xấu hổ muốn chết.
Hạ Tùng đến trước bồn rửa mặt, nhìn mặt mình trong gương, anh không đeo mắt kính, cặp mắt long lanh kia phơi bày rõ ràng trêи gương, giờ phút này đuôi mắt cũng đã phiếm đỏ, còn giọt nước mắt xót lại ở nơi đó, mà cánh môi anh bị ma sát sưng lên, khóe miệng cũng có chút trầy da. Những dấu vết này khiến Hạ Tùng cảm thấy xấu hổ không thôi, anh nhắm hai mắt, nhanh chóng bóp kem đánh răng bắt đầu đánh răng, cọ rửa những thứ nhầy nhụa còn lưu lại giữa răng môi kia.
ANH chà hai lần mới tính dừng lại, mùi tanh nồng trong miệng kia đã biến mất, nhưng Hạ Tùng biết, chất lỏng nóng bỏng sền sệt kia ít nhiều vẫn còn tồn tại trong dạ dày mình, chắc hẳn phải qua một thời gian nữa mới có thể hoàn toàn tiêu hóa hết.
Thật xấu hổ, anh cư nhiên lại có thể khẩu giao cho học sinh.
Mặc dù không phải học sinh anh đảm nhiệm giảng dạy, nhưng giữa bọn họ suy cho cùng vẫn là quan hệ thầy trò, bản thân anh lại là nam nhân lớn tuổi, lại bị một nam nhân khác kém gần mười một tuổi không chỉ uy hϊế͙p͙ lên giường làᘻ ȶìиɦ, thậm chí còn hút đại kê cho hắn.
Chuyện làm anh cảm thấy xấu hổ nhất là, anh phát hiện bản thân mình lại không chán ghét điều ấy.
Ít nhất anh dường như rất thích mùi vị tϊиɦ ɖϊƈh͙ kia.
Hạ Tùng căn bản không dám suy nghĩ nhiều, anh dội nước lạnh lên mặt mình một lần, lúc ra phòng tắm, bước chân đều đã mềm nhũn. Kỳ thực cho dù anh đã tự lừa dối mình bao nhiêu lần, chất lỏng nhầy nhớt chán ghét trêи qυầи ɭσ"ȶ kia đang nhắc nhở anh, thời điểm anh vừa khẩu giao cho nam nhân kia, anh đã động tình.
Cả một đêm, Hạ Tùng không làm sao ngủ ngon được, trong miệng giống như vẫn còn đang ngậm tϊиɦ ɖϊƈh͙ của nam nhân, mùi vị kia khiến toàn thân anh nóng lên, thân thể nhũn ra, ngay cả tiểu huyệt cũng khép khép mở mở ngọ nguậy, như muốn nuốt thứ gì vậy. Hạ Tùng mơ mơ màng màng ngủ một giấc, lúc đồng hồ báo thức vang lên mới liền vội vàng bò dậy. ANH nhìn xung quanh vành mắt đen trong gương, có chút lo lắng ảnh hương đến chương trình học hôm nay không. ANH rửa mặt xong rồi ra ngoài thật sớm, phòng ăn mới mở, anh đợi đến ăn bữa sáng xong, đi đến phòng chờ.
Hạ Tùng thực sự không quá vui vẻ khi đợi ở phòng chờ, nơi này đềo là giáo viên ngữ văn cấp trung học cơ sở, có hai người tính cách không tệ, còn một người rất lạnh nhạt, mà đặc biệt còn dư lại một người cực kỳ không dễ ở chung lắm, lại thường xuyên nhằm vào anh. Đối phương sẽ đem một vài công việc nhỏ giao cho anh làm, rõ ràng không phải nhiệm vụ của Hạ Tùng, nhưng mỗi lần đối phương yêu cầu lại chỉ tay năm ngón giống như bố thí vậy, không hề có thái độ nhờ vả người khác chút nào. Tính cách Hạ Tùng tốt, anh đối xử với mọi người luôn ôn hòa lễ độ, hơn nữa cũng không quá vui vẻ khi làm phiền người khác, chuyện này rõ ràng phải đi tìm khoa trưởng niên cấp là có thể giải quyết, anh lại không làm như vậy, mà yên lặng chịu đựng.
Dù sao chỉ là chuyện nhỏ như đi in một ít tài liệu hoặc là cầm vài thứ đi qua chỗ khác mà thôi, lớp của anh không gấp, hoàn toàn có thể làm được, không cần thiết đi đắc tội đến người khác.
Nhìn dáng vẻ anh nhẫn nại chịu đựng, đối phương bắt đầu ngày càng tệ hại hơn, còn có thể khiến anh đang làm việc cũng gọi anh đến làm, thậm chí ngay cả chấm bài tập lớp mình dạy cũng sẽ giao cho anh. Hạ Tùng vốn có thể tan làm sớm một chút, nhưng đối phương đem một chồng vở bài tập dầy cộp thả trước mặt anh, “Này, đổi phê bình phía dưới , đừng để lại chữ viết.”
Hạ Tùng nhìn chồng bài tập kia, “Ừ” một tiếng, vứt bỏ kế hoạch đi thư viện lại. Đối phương không để cho anh viết lời phê bình trêи bở bài tập, đương nhiên là lo lắng sợ ghi chép sẽ bị phát hiện, Hạ Tùng biết rõ, cho nên chỉ ghi đúng sai cùng chấm điể, không hề viết những thứ khác.
Đến lúc anh làm xong đã đến đêm, theo như quy định, thời gian tắm đã không kịp, chỉ có thể đến khi qua mười hai giờ, Hạ Tùng cũng không gấp gáp, chậm rãi đi về.
Bây giờ mỗi lần trở về nhà trọ cũng làm anh thấy sợ hãi, so với hành hạ bây giờ trong lòng này, anh tình nguyện để Hoắc Văn Việt đối với anh ra lệnh mấy yêu cầu quá đáng kia, thậm chí bắt anh lau chùi toàn bộ đồ dùng trong nhà một lần cũng không có vấn đề gì. Nhưng thật đáng tiếc, gần đây Hoắc Văn Việt chỉ có hứng thú với thân thể anh mà thôi.
Sau khi Hạ Tùng vào nhà tỏ ra có chút lén lén lút lút, không thấy Hoắc Văn Việt ở phòng khách mới khiến anh thở phào nhẹ nhõm, anh lại thận trong vặn chốt cửa phòng mình, bên trong không có ánh sáng, ánh sánh xuyên qua cửa sổ chiếu vào cũng không thấy có người bên trong, anh mới thở phào nhẹ nhõ, bấm mở đèn.
Sau khi ánh sáng hiện lên, mặc dù Hạ Tùng không phát hiện Hoắc Văn Việt ở trêи giường của anh, nhưng thấy được mấy túi giấy xa lạ. ANH do do dự dự đi tới, ló đầu người về phía trước nhìn bên trong một túi trong đó, thấy bên trong dường như là một ít quần áo, giữa cái túi còn dán một tờ giấy.
Trong lòng Hạ Tùng kinh hoảng, trước hết cầm tờ giấy lên, chữ viết quen thuộc phía trêи chắc chắn là Hoắc Văn Việt viết, “Chọn một qυầи ɭσ"ȶ ngày mai mặc vào.”
Nhìn những dòng này, đáy tâm Hạ Tùng lại run lên, ngón tay lưỡng lự mở túi giấy đó ra, thấy bên trong thả mấy cái qυầи ɭσ"ȶ, nhiều kiểu mẫu mã, màu sắc khác nhau, nhưng nhìn chất vải kiểu mẫu thế nào, còn có vật liệu thiết kế, không còn nói, Hạ Tùng cũng đủ biết, những thứ này đều là qυầи ɭσ"ȶ con gái.
Hạ Tùng xấu hổ khó chịu cắn môi một cái, anh nhìn mấy qυầи ɭσ"ȶ kia, có cái chỉ có hai sợi dây băng, còn có quần chữ đinh, mấy mảnh vải rỗng tếch ren hoa còn mang thêm hoa văn, thật là tức giận không chịu được, vợ Hạ Tùng thích lối ăn mặc tính cách có hơi phóng đãng cũng chưa từng mua mấy kiểu qυầи ɭσ"ȶ khiêu ɖâʍ thế này. Hạ Tùng theo bản năng muốn cự tuyệt, trong đầu lại dự tính mấy viện cớ, còn chưa xác định quyết tâm dùng cái nào, ánh mắt liếc về tờ giấy mặt sau kia, còn một vài chữ xót lại.
Hạ Tùng cầm lên lần nữa, thấy chữ phía sau, cuối cùng phải vứt bỏ những việc cớ kia.
——- Ngày mai không mặc, tôi sẽ để cho thầy mặc ở trường hợp tốt hơn.
“Trường hợp tốt hơn” chỉ hướng phạm vi quá mức rộng, Hạ Tùng có thể nghĩ đến những thứ ghê tởm kia, anh đã không muốn nghĩ đến nữa rồi, cho nên vẫn quyết định thỏa hiệp. ANH mở những túi giấy khác, thấy những bộ đồ ngủ cùng áo ngủ cũng gợi cảm giống vậy, mặc dù chất vải rất tốt, sờ rất trơn rất nhẵn, nhưng vẫn theo bản năng ném đi. ANH lục lôi trong mấy túi giấy tìm được bốn bộ đồ ngủ bình thường, Hạ Tùng nhìn size, lại giống size anh đang mặc bây giờ, sờ vải cùng thuần vải bông, kiểu mẫu đơn giản, hoàn toàn hợp với tâm ý của anh.
Cho nên lần đó đối phương nói sẽ mua bộ đồ ngủ cho anh là thật sao?
Tâm tình Hạ Tùng phức tạp, nhìn đống túi giấy chiếm gần nửa chiếc giường, lại sờ lên một bộ quần áo ngủ trêи tay, bỗng nhiên cảm thấy Hoắc Văn Việt cũng không quá mức tồi tệ, ít nhất còn biết bồi thường nếu làm hỏng đồ.
Chỉ không cần bổ sung thêm mấy món đồ ngổn ngang kia là tốt rồi.
Lúc Hạ Tùng tắm xong đi ra vẫn không chọn mặc mấy qυầи ɭσ"ȶ kia, anh mặc qυầи ɭσ"ȶ góc bẹt bình thường nằm trêи giường, trêи người là bộ đồ ngủ Hoắc Văn Việt mới mua cho anh. Tính tình Hạ Tùng không hề kiểu cách, sẽ không vì không ưa Hoắc Văn Việt mà không nhận đồ hắn bồi thường cho mình, ít nhất theo như anh nghĩ, đối phương bồi thường là đúng rồi.
Đến buổi sáng hôm sau, trốn tránh không hết vấn đề rốt cuộc bày trước mặt anh, anh nhìn bảy mảnh qυầи ɭσ"ȶ màu sắc không giống nhau, chọn lựa một trận, cuối cùng vẫn là chọn chiếc qυầи ɭσ"ȶ ren hoa màu trắng không quá lộ liễu mặc lên người. Kϊƈɦ thước qυầи ɭσ"ȶ đối với anh mà nói còn có chút nhỏ, vì dây ngắn, anh còn nghi ngờ khe ᘻôиɠ có khi còn chưa được che kín hoàn toán, mà giữa hoa huyệt cũng bị siết rất chặt. Hạ Tùng xấu hổ cắn môi, nhưng xem giờ đã không còn sớm, nếu anh không đi rửa mặt, nói không chừng sẽ đụng phải Hoắc Văn Việt cũng đúng lúc mới rời giường, đến lúc đó nói không chừng có lẽ sẽ còn bị đối phương cười nhạo trước mặt.
Nghĩ tới đây, Hạ Tùng vội vàng mặc quần tây lên, lại mặc xong áo sơ mi.
Qυầи ɭσ"ȶ kiểu nữ khiến đến trưa anh vẫn đứng ngồi không yên, quần nhỏ chặt mắc kẹt giữa hai mảnh âm thần, giữa lúc đang đi thoáng có chút vải vóc thô ráp ma sát làm anh nhột, cũng không phải đau, mà là nhột, nhột đến ngay cả bên trong ɦσα ɦuyệt anh còn cảm thấy tê tê, thậm chí có loại cảm giác muốn đưa tay vào đào khoét. Hạ Tùng cố gắng kềm chế, khi đi dạy học cũng tận lực để sự chú ý của bản thân đặt trêи trang sách, cũng cố gắng giảng chương trình học thú vị hơn.
Tướng mạo anh coi như là kiểu hình lịch sự thanh tú, tiếng phổ thông lại chuẩn, giọng nói cũng dễ nghe, nếu không phải âu phục trêи người quá mức lỗi thời, hoàn toàn có cảm giác người này xuất thân từ một thành phố nhỏ. Kỳ thực bọn học sinh đều rất thích nghe giờ học của anh, mỗi lần giơ tay trả lời vấn đề rất tích cực, điều này làm Hạ Tùng đặc biệt vui vẻ yên tâm.
Thật vất vả chịu đựng đến giờ nghỉ trưa, Hạ Tùng đi vào canteen ăn cơm, lúc anh ngồi xuống, qυầи ɭσ"ȶ dường như đập vào trong anh, khiến anh thấy không thoải mái, anh cố gắng kiềm chế, đến khi sắp ăn xong, trêи bả vai anh đột nhiên bị một bàn tay đập xuống, một giọng nói quen thuộc khiến anh kinh hoảng vang lên bên tai, “Này, hóa ra thầy thường xuyên ăn cơm trong phòng ăn này a, để tôi đi tìm mãi.”
Hạ Tùng hoảng sợ ngẩng đầu lên, mặt mũi đẹp trai trước mắt hết sức gần, giống như tùy ý muốn hôn lên vậy, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười vui thích. Ở sau lưng anh, còn cậu nam sinh tên là “Tiểu Vũ” đó, trêи mặt có vẻ không vui vẻ lắm, nhưng vẫn cố chịu đựng, “Văn Việt, anh đi xa như vậy chỉ để đi tìm anh ta, tên nhà quê đó có gì hay mà tìm.”
Hạ Tùng bị nói ngay trước mặt như vậy, trong lòng đặc biệt không vui, anh hạ thấp giọng, nhỏ giọng hỏi, “Chuyện gì?”
“Chính là có chuyện mới tìm thầy a, thầy đi theo tôi đi.” Hoắc Văn Việt kéo bả vai Hạ Tùng muốn đi, Tiểu Vũ theo sau, Hoắc Văn Việt có chút mất hứng nhíu mày, “Cậu thích đi đâu thì đi đi, đừng suốt ngày đi theo tôi, cậu là con ruồi à?”
Mặt Tiểu Vũ lập tức biến sắc, gương mặt cũng tái nhợt, môi giương lên, cuối cùng vẫn không nói gì, đứng im tại chỗ.
Hoắc Văn Việt không quan tâm cậu ta, nắm “Đồ chơi” mới của mình đi ra ngoài, Hạ Tùng quay đầu nhìn bộ dạng tiểu nam sinh xấu hổ thương tâm kia, tâm tình phức tạp, suy nghĩ bản thân đại khái không bao lâu nữa cũng nhận đối xử như đối phương vậy.
Nhưng khá tốt, anh cũng không thích Hoắc Văn Việt, cho dù bị mất đi hứng thú cũng tuyệt đối sẽ không làm ra bộ dạng đáng thương thế kia, thậm chí còn muốn vui mừng, vui mừng bản thân cuối cùng cũng bị hắn vứt bỏ. Nghĩ tới đây, tâm tình Hạ Tùng mới khá hơn một chút, không nhịn được nói, “Cậu ta là con ruồi, vậy cậu là cái gì chứ?”
Hoắc Văn Việt bất ngờ không kịp đề phòng nghe được câu này, bị nghẹn họng sắc mặt cứng đờ, nhanh chóng có chút hung tợn nhìn chằm chằm anh, “Hóa ra thầy cũng sẽ dỗi người? Rốt cuộc là ai cho anh dũng khí để nói ra mấy lời như vậy với tôi?”
Đối phương vô luận là giọng hay thần thái đều uy hϊế͙p͙ mười phần, trong lòng Hạ Tùng thở dài, sắc mặt bình tĩnh bình tĩnh, trong giọng không có lấy một chút cảm tình hối lỗi, nói , “Thật xin lỗi, tôi nói sai rồi.”
Hoắc Văn Việt đương nhiên nhận ra được anh không có nửa điểm xin lỗi thật lòng, làm phiền nhiều người chung quanh như vậy, anh cũng không tiện phát cáu, chỉ có thể từ trong lỗ mũi phát ra mấy tiếng hừ hừ, bàn tay nắm bả vai anh chặt hơn một ít. Bước chân Hạ Tùng bắt đầu loạn, từ từ hạ tùng bình thường, Hoắc Văn Việt người cao chân dài, muốn đuổi theo nhịp bước chân của hắn phải như chạy chậm, Hạ Tùng cũng không biết hắn muốn mang mình đi nơi nào, cũng không có hứng thú hỏi, dù sao với tính cách Hoắc Văn Việt, hắn muốn làm chuyện gì nhất định đều có thể làm được, không bằng bản thân tiết kiệm một chút nước miếng.
Nhưng bị mang vào nhà vệ sinh giáo viên, chuyện này làm Hạ Tùng kinh hoảng không dứt, trong nhà cầu tạm thời không có người, nhưng không có nghĩa là sẽ luôn không có. Hoắc Văn Việt kéo anh vào một phòng ngăn cách, khóa trái cửa bên trong, sau đó áp Hạ Tùng lên cửa, trêи mặt lộ ra nụ cười tà nịnh nót, một tay chống cửa, một tay đã dò vào giữa hai chân anh, cách quần xoa âm phụ anh, thanh âm đè thấp, mang theo chút khàn khàn, “Thầy có theo như tôi căn dặn mặc qυầи ɭσ"ȶ vào không?”