Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“A a a… William của em….nhanh nữa lên… A…”

Dưới ngọn đèn hôn ám, trên giường chiếu mất trật tự, thân thể nam nhân cùng nữ nhân quấn cũng một chỗ, đang làm hành động tối nguyên thủy. Sophia liên tục thở gấp, trong con mắt nâu dày đặc sương mù, cô đã muốn trầm nịch thật sâu vào trong hoan ái, thật muốn nắm chặt nam nhân này cả đời không buông.

Thế nhưng kẻ đang rong ruổi trên người cô, William lại có vẻ không yên lòng, anh nửa người dưới gắn liền với Sophia, chính là linh hồn lại không biết đã phiêu du đến tận xứ thần tiên nào, thân thể chỉ là máy móc mà cử động, mất đi nhiệt tình thường có, hình như có vẻ thiếu hứng thú, cúi đầu nhìn nữ nhân dưới thân, khuôn mặt rơi vào trong tình dục của cô, làm anh trở nên càng mê man, nếu như là Cole dưới tình huống này sẽ có biểu tình gì đây?

William bỗng nhiên cả kinh, tùy ý đưa đẩy vài cái liền kết thúc, rất nhanh từ trên người Sophia đứng lên, mặc xong quần áo liền đi ra ngoài. Sophia thậm chí còn chưa kịp từ trong kích thích mà hồi tỉnh, đột nhiên mất đi nhiệt độ cơ thể William, khiến cô co rúm lại mà giật mình, không giải thích được từ trên giường đứng lên, nhìn William đã mặc quần áo xong đang chuẩn bị trở về, cô từ phía sau ôm lấy William, làm nũng nói: “William, buổi tối ở lại đây đi…”

William không nặng nhẹ đẩy cánh tay của Sophia ra, tùy ý tìm một cái cớ nói: “Không được, ngày mai sáng sớm anh còn phải lên lớp, giáo sư kia rất nghiêm khắc, không thể đến muộn được.”

Sophia thất vọng lên tiếng, mê luyến nhìn bóng lưng William rời đi, mặc dù đêm nay William có chút kỳ quái, thế nhưng cô biết trong số tất cả các bạn gái của William không có ai chia tay rồi mà vẫn còn quay lại với anh được, vừa nghĩ đến đây, cô bắt đầu trở nên đắc ý, hoàn toàn quên mất ý tứ ẩn chứa trong câu nói của anh.

William một đường lái xe trở về nhà trọ của mình, vừa về đến nhà, liền mệt mỏi ngã nhào lên giường, phát tiết nhục dục xong càng khiến anh sợ hãi hơn, anh tựa như máy tính nhiễm phải virut, mặc kệ có làm cái gì chỉ cần nhắm mắt vào, một virut tên Cole không ngừng quấy rầy cùng chiếm cứ đại não, mà anh căn bản vô lực phản kháng càng vô pháp mà diệt trừ cái virut này đi…

Cả một buổi tối không ngủ, William miên man suy nghĩ cả tối, thẳng đến hừng đông, trong đầu càng một mảnh hỗn loạn, nhưng buổi chiều còn phải đi học, bởi vì lớp của giáo sư Charles thật sự là không thể trốn được.

Vừa tới trường học, liền gặp ngay phải Albus, hắn không ngừng hướng anh mà bày tỏ nỗi oán hận đối với sự biến thái của giáo sư Charles, cuối cùng đem mơ ước của hắn ra mà nói: “Thật muốn được như cậu, còn tưởng hợp tác với băng sơn mỹ nhân thật sự phiền toái, thật không ngờ băng sơn mỹ nhân cũng là một người tốt.”

Người tốt? Cole? William rất khó mà mang cái danh từ này gắn với Cole, tên gia khỏa mất cân bằng lạnh như băng kia, nghi hoặc hỏi Albus: “Tại sao cậu lại cho là như vậy?”

“Cậu không biết sao?” Albus kinh ngạc nhìn William, càng thêm ước ao nói, “William cậu thực sự là quá may mắn! Cậu quên sáng sớm hôm nay phải nộp báo cáo thực nghiệm sao?”

William run một chút, đột nhiên nhớ tới quả thật là có việc như thế, tuy rằng lớp của giáo sư Charles là giữa trưa mới học, thế nhưng giáo sư lại quy định báo cáo thực nghiệm phải nộp lên từ sáng sớm, mà William hai ngày nay đầu óc vẫn đều trầm trầm mơ màng, cả đầu đều là chuyện của Cole, đương nhiên chuyện này hoàn toàn không có tí hy vọng nào được nhớ đến!

“Không xong! Tớ quên mất! Lần này thì thảm rồi!”

Albus vỗ vỗ vai anh, thở dài nói: “Cậu cái tên gia khỏa này thật đúng là khiến người ta ghen tị. Cậu sáng sớm không có tới, chính là một mình băng sơn mỹ nhân kia đi nộp báo cáo, báo cáo của cả năm tổ trừ các cậu ra, cái nào cũng bị cái lão Charles biến thái kia bác bỏ, bắt phải làm một lần nữa. Buổi sáng cậu không có ở đây, không biết cái bầu không khí kia căn bản là có thể giết chết người! Sau đó giáo sư còn hỏi tới cậu, băng sơn mỹ nhân nói cậu có báo cáo khác cần phải làm, giúp cậu che giấu.”

William nỗ lực mà nhớ lại, anh nhớ kỹ ngày hôm trước bọn họ còn chưa có làm xong, lẽ nào là Cole một mình cả ngày hôm qua làm sao? Nói đến thật đúng là xấu hổ, hình như ngày hôm trước lúc bọn họ kết thúc, còn cả một đống việc phải làm mới có thể hoàn thành, một người mà làm tất quả thật rất khổ cực, tí nữa nếu có thể phải hảo hảo mà cảm ơn Cole một chút, nếu không hay là buổi tối mời cậu đi ăn?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio