Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quán lẩu kia cách Zeus không xa lắm, tài xế lái xe ra khỏi khu Bắc Thành vòng qua hai khu phố, rồi rẽ vào một ngõ nhỏ khá khuất.
Từ bên ngoài chỉ thấy trên tầng hai của quán có treo tấm biển quán lẩu Đỗ Ký, vừa nhìn vào là đã có cảm giác thời gian.
Mặc dù là nửa đêm, thế nhưng thực khách vẫn đi ra đi vào tấp nập, chắc hẳn đây là một quán ăn lâu đời có tiếng.
Dễ nhận thấy là Hàn Giang Khuyết rất thân quen với ông chủ của quán, hắn chỉ chào hỏi qua một chút, rồi liền đưa hết toàn bộ nguyên liệu nấu ăn trong túi vải cho phòng bếp mang đi xử lý.
Hai người họ gọi một nồi lẩu uyên ương (), sau đó ngoại trừ những nguyên liệu mà Văn Kha tự mình chuẩn bị ra, còn gọi thêm tiết vịt, lưỡi bò và sách bò, đồ ăn đều tươi mới, nước lẩu cay nồng thơm ngon đậm vị.
Có lẽ là vì quán làm ăn quá tốt, mà xung quanh người đến người đi rất ồn ào, ngồi cách nhau có một cái bàn nhưng nếu như muốn nói chuyện, vẫn nhất định phải cất cao giọng lên thì người ngồi ở đối diện mới nghe thấy được.
Mà Hàn Giang Khuyết thì vốn đã ít nói, hoàn cảnh lúc này cũng không thoải mái lắm nên lại càng lặng im hơn.
Văn Kha lại uống thêm một chai bia lạnh, uống đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng bừng.
Xưa nay anh chưa từng uống nhiều như thế trong một buổi tối bao giờ, có lẽ vì chất cồn trong người đang quá độ, nên mới khiến trái tim Văn Kha không ngừng đập loạn cả lên.
Trước khi rời khỏi quán, anh vốn đang muốn thanh toán thì ông chủ lại cười nói: "Không cần đâu, cứ quy tắc cũ mà làm, ghi sổ đi ha."
Ông ấy nói đến đây, còn tiện thể hỏi Hàn Giang Khuyết một câu: "Hiếm thấy cậu mang người bạn khác đến ăn đêm đó, hôm nay Tiểu Vũ không đến hả?"
"Vâng, không đến." Hàn Giang Khuyết gật đầu, nói.
Văn Kha đương nhiên không biết Tiểu Vũ là ai, nhưng cũng lờ mờ cảm thấy được, đó chắc hẳn Omega vừa nãy gặp trong quán Pub kia rồi.
Ông chủ quán lẩu này quen với Hàn Giang Khuyết, cũng quen với người gọi là Tiểu Vũ kia, thế nhưng đối với Văn Kha lại là xa lạ, thế nên mới rất tự nhiên gọi anh là "người bạn khác".
Hán ngữ rất kỳ diệu, chữ "khác" này, quả thật khiến người nghe thấy có hơi buồn.
Thời điểm hai người họ cùng nhau đứng ở ven đường, có lẽ là vì tinh thần phấn chấn quá sức, nên Văn Kha lại chợt cảm thấy mất mát khó mà giải thích được.
Thời gian cắt ngang qua cuộc đời của hai người họ, là mười năm dài đằng đẵng.
Là rất dài, rất dài.
Từng đấy năm đủ cho anh kết hôn lại ly hôn; đủ cho Hứa Gia Nhạc tìm được tình yêu chân thật, rồi lại cùng tình yêu chân thật thiêu rụi ái tình trong cuộc hôn nhân của bọn họ; sau đó còn vì tranh giành quyền nuôi con mà kiện cáo ra tòa;
Mà trong từng đấy năm, Hàn Giang Khuyết đang làm gì, gặp gỡ những ai, Văn Kha lại chẳng hề tham dự.
Thứ cảm giác trống rỗng, không nắm bắt được này khiến anh cảm thấy mất mát.
Bởi vậy mới muốn cùng Hàn Giang Khuyết nói chuyện, nói thật nhiều thật nhiều, nhưng ngay đến bản thân anh còn chưa biết nên bắt đầu từ đâu, mỗi giây mỗi phút trôi qua, Văn Kha càng nghĩ càng lo âu.
Nếu như khoảnh khắc này có thể trở thành vô hạn, rồi vô hạn lại kéo dài đến vĩnh viễn thì tốt biết mấy.
"Văn Kha," Hàn Giang Khuyết lên tiếng hỏi: "Anh lái xe tới hả?"
"Ơ... đúng, đúng." Văn Kha phải nghĩ một lúc, não mới load được câu trả lời, tất cả mọi việc của ngày hôm nay đều quá hỗn loạn, thế nên chính anh cũng quên mất là mình đã lái xe tới, nhưng đã uống rượu bia thì không lái xe, nên dù có thế nào cũng không thể lái về được.
"Ừm, vậy đưa chìa khóa xe cho tôi, ngày mai tôi sẽ lái xe về cho anh."
Giọng nói của Hàn Giang Khuyết rất trầm thấp, khi hắn sắp xếp mọi chuyện một cách dứt khoát như vậy, đột nhiên lại hiện ra dáng vẻ chín chắn, cho dù đó chỉ là một chi tiết nhỏ thôi nhưng cũng khiến người cảm thấy rất có cảm giác an toàn.
"Ừ." Văn Kha ngoan ngoãn gật gật đầu, nói.
Anh lấy chìa khóa ra đưa cho Hàn Giang Khuyết, nhưng ngay giây phút ấy lại chợt nghĩ, tối nay phải chia tay nhau ở đây sao.
Tuy rằng còn có ngày mai, nhưng thật sự chẳng muốn tách nhau ra chút nào.
Hàn Giang Khuyết nhận lấy chìa khóa kia, đồng thời cũng thuận thế nắm lấy tay Văn Kha.
Hắn không quay sang nhìn anh, mà chỉ nhìn về con đường phía trước mặt, im lặng như có điều gì đó nghĩ ngợi một lúc, rồi mới nói tiếp: "Văn Kha, tôi đưa anh về nhé."
"Được!" Văn Kha lập tức trở nên vui vẻ.
Anh hệt như một tên ngốc, nhảy nhót vui mừng cùng mất mát đều chỉ trong một thoáng suy nghĩ, hết thảy đều như đã mất đi logic mà chỉ biết lắc lắc tay của Hàn Giang Khuyết, lại nói thêm một lần: "Được, được!"
Lúc ngồi trên xe taxi, con đường ngày trước phải lái với lộ trình chừng hai, ba mươi phút mới đến nơi, vậy mà lúc này lại cảm thấy nhanh đến kỳ lạ, dường như chỉ mới chớp mắt một cái mà đã đã chạy vèo đến Thế Gia vậy.
Hàn Giang Khuyết một đường từ cổng chính đến tòa B, rồi lại từ sảnh lớn ở tầng một đến tận cửa thang máy, cho đến tận khi không còn một đường nào để có thể đi về phía trước được nữa, thì hắn vẫn như trước nắm chặt lấy tay của Văn Kha, không hề buông ra.
"Cậu..."
"Văn..."
Hai người đồng thời mở miệng, rồi lại cùng nhau ngừng lại.
"Tôi... cậu, cậu nói trước đi." Văn Kha cuống quýt nói.
Đang lúc nói chuyện thì lại có một tiếng "ding" vang lên.
Cánh cửa thang máy mở ra trước mặt hai người họ, Văn Kha không nhúc nhích, mà chỉ đứng ở bên ngoài rồi nhấn giữ nút thang máy, sau đó quay đầu lại nhìn vào Hàn Giang Khuyết.
Đôi mắt đen nhánh của người kia cũng đang nhìn anh chăm chú, lại im lặng vài giây, rồi mới chậm rãi buông tay anh ra.
"Văn Kha, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Văn Kha bước vào trong thang máy, cũng nhìn thấy người kia nói như vậy.
Mãi đến tận khi cánh cửa thang máy dần dần khép lại trước mắt, mới ngăn cách vóc dáng cao lớn của Hàn Giang Khuyết ở lại bên ngoài.
Văn Kha cứ ngơ ngẩn nhìn vào cánh cửa thang máy, vẫn luôn không duỗi tay ra nhấn nút tầng mình ở.
Trên người vẫn còn khoác áo vest của Hàn Giang Khuyết, cả tối nay anh đều được tin tức tố cấp S bao bọc lấy, vậy nên cho dù tin tức tố đang ở trong kỳ suy yếu, sự giày vò đến tận bây giờ chỉ là cảm giác yếu ớt thoáng qua, cũng không còn thấy khoang sinh sản nhói đau nữa, nhưng anh vẫn có chút buồn bực khó chịu.
Đây là tâm trạng khi yêu sao?
Vừa xa lạ, lại vừa chua xót khổ sở.
Rõ ràng là ngày mai vẫn sẽ gặp nhau, nhưng vẫn là thấy vô cùng khó chịu, cho dù chỉ là nửa giây cũng không muốn cùng người kia chia xa.
Mặc dù tuổi tác sắp chạy nước rút đến vạch đầu ba, mặc dù trong tiềm thức vẫn luôn cố gắng kiềm chế bản thân, thế nhưng, tâm tình của thiếu niên luôn giấu trong lòng đó vẫn là thức tỉnh chỉ trong một đêm.
Bản thân trẻ con này, thích dính người này, không nỡ rời xa người kia này, cứ ngốc nghếch như vậy mà đứng yên ở trong thang máy.
Chờ một chút...
Áo vest của Hàn Giang Khuyết!
Văn Kha giật mình một cái, rồi đột nhiên lại ấn liên tục vào nút mở cửa.
Anh vốn là muốn đợi cửa thang máy mở là sẽ lao ra luôn, nhưng thời điểm khi cánh cửa kia từ từ mở ra, không ngờ lại phát hiện thấy Hàn Giang Khuyến vẫn đứng đó.
Người kia chưa từng rời đi.
Nhận thức này khiến toàn thân Văn Kha, dường như đều đang run lên.
Anh vốn chỉ muốn trả chiếc áo vest này lại, nhưng vừa mở miệng đã không còn cách nào khống chế chính mình.
Bởi vì trong khoảnh khắc khi hai đôi mắt kia nhìn thấy nhau, mới biết rằng ánh mắt của cả hai hóa ra lại giống nhau đến thế——
Dù chỉ mới xa nhau có một giây, cũng đã bắt đầu nhớ nhung rồi.
"Hàn Giang Khuyết, cậu, đêm nay cậu còn về nữa không?" Văn Kha run rẩy, thì thầm nói: "Tôi muốn cậu."
Hàn Giang Khuyết không hề nói gì cả, chỉ rảo bước tiến vào trong thang máy.
Anh chợt cảm thấy thân thể mình nhẹ đi, mới phát hiện ra mình lại được bế lên.
Người kia nâng mông của anh lên, áp vào bức vách thang máy, khuôn mặt nghiêng sang bên dành cho Văn Kha một nụ hôn sâu.
Lần này, Hàn Giang Khuyết đã thông thạo hơn nhiều, đầu lưỡi hắn tiến vào bên trong khoang miệng của Văn Kha, không khách khí một chút nào mà công chiếm lãnh địa thuộc về mình.
Cơ thể Văn Kha mềm nhũn, cố gắng vươn tay ra ấn vào nút tầng mình ở, sau đó mới khẽ khép hờ mắt lại.
Trong cả quá trình thang máy đi lên ấy, hai người họ đều không ngừng hôn nhau.
Ở đây có camrea giám sát, nhưng may mà hôn nhau cũng không phải là làm chuyện gì xấu, chỉ có chút xíu xiu xấu hổ mà thôi.
Cửa thang máy mở ra rồi, mà đôi môi của hai người còn đang quấn lấy nhau không buông.
Hàn Giang Khuyết vẫn bế Văn Kha như cũ, anh chẳng thể làm gì khác hơn là dùng hai chân mình quắp chặt lấy eo của người kia.
Hai người họ vừa hôn, Văn Kha lại vừa tranh thủ lợi dụng kẽ hở, tay chân luống cuống mà móc chía khóa ra rồi mở cửa vào nhà.
Bọn họ hết đụng bên nọ lại đụng bên kia rồi mới vào được trong nhà, sau đó Hàn Giang Khuyết tựa như là đè lên Văn Kha lăn đến trên sofa, hôn lung ta lung tung.
Văn Kha vuốt ve khuôn mặt của hắn, trái tim lại đập loạn lên thình thịch thình thịch ——
Rõ ràng đang chìm đắm trong bóng đêm tối tăm, nhưng khuôn mặt này lại đẹp đến mức độ khó mà tin nổi, mày kiếm mạnh mẽ, đôi mắt sâu thẳm, được phủ đầy bởi dục vọng nên khiến cho thần sắc giữa mặt mày lại càng hung hăng hơn.
Tựa như giấc mơ thời niên thiếu đột nhiên giáng xuống.
Cho đến bây giờ, anh vẫn luôn có cảm giác không thật lắm.
Bỗng bất thình lình, căn phòng khách tối tăm lại đột nhiên sáng đèn.
"Ôi v~i!"
Hứa Gia Nhạc ngậm một chiếc bàn chải chạy bằng điện trong miệng, từ phòng vệ sinh của phòng khách bước ra, bởi vì không đeo kính, nên anh ta không thể không mở to hai mắt ra nhìn bọn họ chằm chằm.
Vẻ mặt của người này có thể nói là rất đặc sắc—— từ giật nảy cả mình đến như vừa tỉnh lại từ giấc chiêm bao, lại chuyển sang chế độ từ từ vờ như không có chuyện gì xảy ra, một loạt biểu cảm biến đổi trong chớp mắt nhưng thậm chí lại còn rất tự nhiên.
"Tôi không nhìn thấy gì đâu nhé."
Hứa Gia Nhạc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, để lại lời giải thích cho tất cả, rồi đùng một cái tắt đèn phòng khách đi.
Bị cái tên kia quấy nhiễu như thế, khiến cho cả khuôn mặt của Văn Kha dường như sắp bị đốt cháy đến nơi rồi.
Anh từ trước đến này đều chưa từng làm gì khác người, lúc nào cũng không lạnh không nóng, nhạt nhẽo không thú vị, đây đều là những lời Trác Viễn đã nói, tuy rằng không hay ho cho lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là khái quát đúng cuộc đời trước đây của anh.
Văn Kha xưa này chưa từng nghĩ đến có một ngày, mình sẽ bị anh bạn thân lâu năm tóm được, trong bộ dáng đang cùng Hàn Giang Khuyết thân mật trên sopha.
Anh lập tức tỉnh táo lại từ trong cảm xúc cuồng nhiệt vừa nãy, dường như là đứng bật dậy từ trên ghế, mặt đỏ cả lên nhìn vào người kia, nói: "Tôi, tôi đi chuẩn bị cho cậu ít đồ đánh răng rửa mặt nhé."
Hàn Giang Khuyết có chút không vui mà khẽ mím môi dưới lại, nhưng mà cũng không nói gì thêm nữa.
...
Văn Kha lúc này thật sự đã trở thành một chú hươu cao cổ được gắn lò xo.
Con người này không còn nghi ngờ gì nữa mà chính là đang rất phấn khích, tuy rằng đã gắng đè nén lại cảm xúc của bản thân, thế nhưng động tác hết bật sang bên này lại bật sang bên kia trong phòng không hề giấu diếm được điều đó.
Đầu tiên là cẩn thận từng ly từng tý treo áo vest của Hàn Giang Khuyết lên, sau đó lại nhanh chóng chuẩn bị cho người kia một ít đồ dùng để ngủ qua đêm.
Anh tìm được một ít đồ từ trong phòng vệ sinh của ngoài phòng khách, sau đó lại chọn ra từ trong đó ra, một chiếc bàn chải màu xanh đậm cùng một chiếc cốc thủy tinh đưa cho Hàn Giang Khuyết.
Khăn tắm thừa thì lại đưa cho Hứa Gia Nhạc dùng mất rồi, vì vậy trước tiên chỉ tìm thấy một chiếc khăn mặt màu trắng mềm mại để đưa cho người kia, Văn Kha còn hơi ngượng ngùng mà dặn dò: "Khăn tắm thì dùng tạm của tôi vậy... Còn nữa sữa rửa mặt, kem cạo râu (), dạo cạo râu cũng dùng của tôi luôn đi, sáng mai tôi sẽ đi mua đồ mới cho cậu."
()= bản gốc là toner cơ các chị ạ, mà tôi để tạm cái này cảm thấy hợp lý hơn.
Hàn Giang Khuyết rõ ràng là đối với mấy cái này cũng không bận tâm lắm, chỉ thấy vô cùng buồn chán mà đáp lại một tiếng.
Văn Kha bận bịu được một lúc lại như nhớ ra điều gì, vội vàng chạy đến tủ lạnh trong phòng bếp, đầu tiên là đun nóng nước lên, rồi hãm một ít trà đen(), cuối cùng mới đổ vào nửa cốc sữa lạnh, rất đơn giản mà làm ra một cốc trà sữa.
"Cậu nếm thử đi." Văn Kha có chút mong đợi mà đặt cốc nước ấm kia vào trong tay của người kia.
"Ngọt." Hàn Giang Khuyết không khách khí chút nào nhíu mày lại, rồi còn đẩy chiếc cốc kia về.
"Vậy, vậy lần sau sẽ bỏ nhiều lá trà hơn." Văn Kha lúng ta lúng túng nhận lại cốc trà kia, còn tự mình uống thử hai ngụm: "Chủ yếu là vì sắp đi ngủ rồi nên không muốn cho nhiều trà, sợ cậu không ngủ được.
"Tôi đi tắm đã."
Hàn Giang Khuyết cầm lấy đồ đánh răng rửa mặt mà Văn Kha đã chuẩn bị cho mình lên, hắn không vào phòng vệ sinh của phòng khách, mà tự ý đi vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính của Văn Kha.
"Được rồi." Văn Kha cũng đi theo, sau đó mới ý thức được là chính mình thiếu chút nữa cũng đi luôn vào trong, liền vội vã lui ra, nói: "Thế tôi đề đồ ngủ cho cậu ở bên ngoài này nhé."
Lúc người kia đang tắm, Văn Kha cũng đang luôn chân luôn tay, anh dành thời gian dọn dẹp lại căn phòng một chút.
Trong căn hộ ở Thế Gia chỉ có hai phòng ngủ, một phòng đã bị Hứa Gia Nhạc chiếm giữ, Hàn Giang Khuyết đương nhiên sẽ ngủ cùng anh.
Văn Kha mang từ trong kho ra một chiếc chăn còn dư lại đặt ở phía bên phải của chiếc giường, sau đó lại nhẹ vỗ vỗ vào giường đệm và chăn một lần, bông xốp lên như vậy khi ngủ sẽ càng êm hơn. Sau đó còn không quên lấy một chậu sen đá () nhỏ từ phòng khách, đặt lên mặt tủ tab đầu giường ở bên phải.
Đợi đến sau khi tất cả những thứ này đều đã chuẩn bị xong, anh rốt cuộc mới có thể thở phào mà ngồi lên giường.
Trước đây Hàn Giang Khuyết cũng thường hay chạy đến nhà anh chơi, có lúc cũng sẽ ở lại, dùng đồ gì cũng là của anh cả.
Mỗi lần hắn đến, tuy rằng trong nhà Văn Kha cũng không khá giả gì, nhưng cũng sẽ hết sức cố gắng chuẩn bị những thứ tốt nhất.
Vào mùa hè có thể xuống dười tầng mua một bát mỳ lạnh với mười tệ, thêm thịt bò, thêm đồ chua ăn kèm, sau đó lại dùng nước đá giữ nhiệt, đợi khi Hàn Giang Khuyết đến, hai người họ mới chia nhau ra ăn.
Sau đó sẽ cùng nhau học bài, học mệt rồi đến buổi tối có thể nằm nhoài ra giường của Văn Kha, cùng nhau đọc tiểu thuyết võ hiệp.
Hàn Giang Khuyết đọc chậm vô cùng, Văn Kha bình thường mà đã xem xong một trang, thì lại phải chờ một lúc lâu ơi là lâu mới thấy người kia lật sang trang mới, vậy nên mỗi lần trong lúc chờ đợi như thế này, anh sẽ âm thầm nhìn vào khuôn mặt của người kia——
Cơn gió đêm oi bức từ cửa sổ thổi vào, khiến những sợi tóc đen sì của thiếu niên phất phơ, trái tim Văn Kha dường như cũng muốn lay động theo chiều gió.
Năm hai người họ học lớp , mấy Alpha trong lớp đặt biệt danh cho Hàn Giang Khuyết là "Công chúa nhỏ", thỉnh thoảng còn cứ "Hàn công chúa, Hàn công chúa" mà gọi hắn.
Hàn Giang Khuyết không thích người khác gọi mình như vậy, chuyện này cũng là lẽ đương nhiên thôi, chẳng có Alpha nào bằng lòng để bị gọi như vậy cả.
Vì thế Văn Kha xưa nay cũng không nhắc đến điều này.
Thế nhưng có lúc, anh lại cảm thấy thật ra mình không hề để ý trong mắt thế tục nhìn nhận Alpha như thế nào, nhưng anh có thể coi Hàn Giang Khuyết là công chúa của mình.
Anh vây quanh Hàn Giang Khuyết, cưng chiều Hàn Giang Khuyết. Không hề tự giác, nhưng lại là cam tâm tình nguyện.
Sau này khi kết hôn với Trác Viễn, có lúc gã sẽ vô tình hoắc cố ý nhắc đến người kia, trong giọng nói còn mang theo trào phúng, để bụng mà nói với anh rằng: "Tiểu Kha, em đối xử với anh chẳng tốt bằng như ngày xưa em đối với Hàn Giang Khuyết đâu đấy."
Khi đó Văn Kha thật sự rất thất bại.
Tại sao còn chưa tốt.
Anh đã cố gắng hết sức rồi, đã nhớ kỹ những gì Trác Viễn thích, nhớ kỹ khẩu vị của Trác Viễn, sống theo những gì Trác Viễn mong muốn, thế nhưng sao Trác Viễn vẫn cảm thấy chưa đủ.
Cho đến ngày hôm nay, Văn Kha dường như cuối cùng cũng đã hiểu ra rồi.
Trác Viễn đã từng là Alpha đánh dấu anh, dựa vào nhận thức và liên kết như vậy, nhưng anh lại chỉ có thể chăm sóc gã như đang phải đối phó với đống bài tập về nhà, đối xử với gã như đó là trách nhiệm cần phải có.
Nhưng với Hàn Giang Khuyết lại không giống đến nhường nào.
Văn Kha ở trước mặt người kia là vui vẻ, nhảy nhót vụng về là vui vẻ, nắm tay nhau là vui vẻ, hôn nhau thì lại càng vui vẻ hơn, dù cho chỉ là lởn vởn xung quanh Hàn Giang Khuyết, anh cũng cảm thấy thỏa lòng.
Trên thế giới này, mỗi một người đều cho rằng việc đánh dấu giữa Alpha và Omega là khó khăn đến thế nào.
Nhưng Văn Kha hiện tại lại chợt nghĩ, chuyện đó thật ra cũng không phải khó đến như vậy.
Hàn Giang Khuyết chính là độc nhất vô nhị ().
()= chỉ có một mà không có hai.
Là người đã gắn lò xo cho anh, là người đã thắt cho anh chiếc nơ bướm xinh đẹp.
()= gọi là lẩu uyên ương vì bên trong một nồi lẩu là hai phần nước dùng tách biệt mang đến hai tầng hương vị khác nhau. Một bên là sự ngọt ngào của nước súp được nấu từ các loại củ quả, một bên lại trái ngược với vị cay nồng ấm áp, tựa như tình yêu lúc thăng lúc trầm.
Tiết vịt
Lưỡi bò
Sách bò: cấu tạo dạ dày bò khác với động vật có dạ dày đơn như lợn, ngựa,... dạ dày bò có cấu tạo phức tạp bao gồm túi: dạ cỏ, dạ tổ ong, dạ lá sách và dạ múi khế và sách bò chính là một bộ phận, một túi trong dạ dày bò.
()= từ gốc là 红茶 - Hồng trà được ủ từ lá trà sau khi vò làm trà biến màu từ màu xanh lục thành màu sậm hơn. Sau khi sấy khô, trà được pha cùng các nguyên liệu. Hồng trà có độ oxy hóa hoàn toàn (%). Lá trà làm cho trà nâu sáng tới đỏ đậm của rượu nên được gọi là trà đen.
Trà đen có độ lên men sâu (%) vị đậm hay gọi là trà đen.
Trà đen có độ lên men nhẹ hơn (-%), màu không đậm quá như dòng lên men %, màu nước đỏ hồng, cảm nhận sau khi uông không quá chát mà hơi có vị ngọt mặc dù cũng là trà đen nhưng theo thói quen mọi người gắn nó với cái tên thứ của trà đen là Hồng trà.
() Sen đá: Ý nghĩa của sen đá ngoài thể hiện cho một tình yêu vĩnh cửu, thì sức sống mãnh liệt của loại cây mọng nước này còn tượng trưng cho sự kiên cường, không dễ dàng khuất phục mà chùn bước trước gian nan thử thách, luôn nỗ lực vươn lên trong mọi hoàn cảnh. Con đường phía trước không bao giờ trải đầy hoa hồng mà sẽ nhiều chông gai thử thách, đừng bao giờ sợ hãi mà hãy dũng cảm tiến về phía trước và mạnh mẽ đối diện như chính hoa đá đối diện với mọi điều kiện sống của nó.
Tâm sự nhỏ:
Nói luôn cho nhanh nếu có cô nào định hỏi xôi thịt:
Tác giả chưa ngâm gạo ở đoạn này, nên tôi cũng không có gì để đồ xôi cả