Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng dù có thế nào, ở bề ngoài chuyện đánh dấu kia bọn họ cũng đã đạt được tiếng nói chung, cho nên giai đoạn sau đó thật ra cũng coi như là rất ngọt ngào.
Văn Kha tổng cộng có hai chuyện vui, một là Vương Tịnh Lâm đã nhanh chóng trả lời Diệp Thành, nói rằng mình đồng ý nói chuyện với bọn họ, thái độ của cậu ta như vậy rõ ràng là rất có hy vọng; chuyện thứ hai là anh đã an toàn vượt qua ba tháng đầu của thai kỳ.
Đối với Omega có cấp bậc tương đối thấp như Văn Kha mà nói, ba tháng đầu là khoảng thời gian phải chịu nhiều thử thách nhất, bởi khoang sinh sản không được khoẻ mạnh như các Omega cấp cao, lại thụ thai vào đúng kỳ suy yếu, thế nên dù đã có thai rồi nhưng bất cứ lúc nào, chỉ cần xảy ra chút vấn đề nhỏ thôi cũng sẽ dẫn đến sẩy thai.
Thế nhưng hiện tại, thời kỳ nguy hiểm nhất cũng đã qua, có thể nói cái thai đôi này nếu không có gì bất ngờ xảy ra trên cơ bản có thể bảo vệ đến thời gian dự sinh, hơn nữa sau này những phản ứng như nôn nghén cũng sẽ giảm bớt một chút.
Điều này ít nhiều cũng khiến Hàn Giang Khuyết và Văn Kha, đều có thể thở phào một hơi.
Mang thai và sinh con thật sự là một quá trình rất phức tạp, mỗi chuyện khám thai thôi cũng phải đến cả mười lần.
Hàn Giang Khuyết đã đặt trước dịch vụ thai sản trọn gói ở một bệnh viện tư nhân, kết quả các tư liệu gửi tới còn dày cả một xấp khiến hắn nhìn thấy là đầu óc choáng váng, hắn miễn cưỡng tìm thấy được cảm giác tuyệt vọng mỗi khi nhìn vào bài thi toán như cái hồi còn học cấp Ba ấy.
Cuối cùng Hàn Giang Khuyết dựa theo thời gian tiến độ người ta đã sắp xếp, đặt liền tù tì mười cái tin nhắc nhở trên điện thoại của mình.
Hiện tại Văn Kha đã được mười ba tuần, cũng đúng lúc đến thời gian đi khám lần thứ hai. Lần này chủ yếu là muốn lấy máu để làm báo cáo xét nghiệm, giúp xác định các nguy cơ tiềm ẩn như thiếu máu, thiếu sắt có ảnh hưởng sự phát triển của thai nhi.
Đoạn đường đến bệnh viện, lúc ngồi trên xe Văn Kha vẫn luôn ủ rũ.
Không biết tại sao, anh lại rất sợ lấy máu, hơn nữa mỗi lần khám thai trước đây anh đều không tự chủ được rồi cảm thấy không yên tâm, vì anh thường lo sợ khoang sinh sản của mình không đủ khoẻ mạnh không đủ tốt, sẽ khiến các em bé có vấn đề, tâm trạng cũng vì thế nên không khỏi suy sụp.
Thời điểm xuống xe, bên ngoài tuyết rơi thật lớn khiến Văn Kha không khỏi run lên một cái.
Hàn Giang Khuyết rất nhanh đã từ phía bên kia của chiếc xe đi tới, hắn giúp Omega quấn lại chiếc khăn len cashmere chặt một chút. Ngón tay Alpha thon dài, lúc rũ mắt xuống, gò má đẹp đến mức có cảm giác không thật.
Dưới bầu trời tuyết trắng rơi đầy thế này, động tác chậm rãi quấn khăn này mang đến sự lãng mạn đến mức không nói được thành lời.
Văn Kha ngẩng đầu lên, không kiềm được muốn lại gần Hàn Giang Khuyết hơn một chút.
Thế nhưng động tác tiến sát gần này của anh, lại khiến Alpha khẽ đỏ mặt, hắn dừng lại động tác, có hơi bất đắc dĩ nhìn vào Văn Kha.
"Cậu làm sao vậy?"
"Em..." Qua một lúc lâu, Hàn Giang Khuyết mới ngại ngùng ngước mắt lên nhìn Văn Kha, khẽ nói: "Tiểu Kha, cái bụng của em đụng vào tôi rồi."
Hắn vừa nói, vừa không nhịn được duỗi tay ra rất dịu dàng cách một lớp áo khoác vuốt ve cái bụng đã nhô lên một chút của anh——
Vì là thai đôi nên bụng của Omega to lên rất nhanh, tháng trước khi mặc quần áo mùa đông dày nặng vào người còn chưa thấy rõ, nhưng đến tháng này lại không giấu được nữa rồi.
Vậy nên khi Văn Kha đến gần Hàn Giang Khuyết, cái bụng mềm mại sẽ đụng vào hắn trước tiên, cho dù trong một ngày rét lạnh thế này cũng vẫn cảm thấy ấm áp dễ chịu, như là đang được chạm vào cái túi trước bụng của chú chuột túi con vậy.
Trong đầu bất chợt nổi lên liên tưởng kỳ lạ, nên đã khiến khuôn mặt Hàn Giang Khuyết không hiểu vì sao lại hơi nóng lên.
Văn Kha không kiềm được khẽ mỉm cười một cái.
Sự ngượng ngùng của cái tên này cũng quá kỳ lạ rồi, nhưng mà lại đáng yêu đến mức khiến cho Omega như anh cũng không nhịn được muốn chọc ghẹo một chút, anh dùng ngón tay chọt chọt vào vai Hàn Giang Khuyết: "Ngượng cái gì đó? Hử? Ba Hàn."
Cách gọi này nhất thời khiến tai Hàn Giang Khuyết cũng đỏ bừng cả lên——
Đúng đấy, chẳng mấy chốc nữa là hắn cũng sẽ trở thành ba người ta rồi.
"Không cho em nói thế đâu."
Hàn Giang Khuyết cố ý nghiêm mặt lại trông có hơi dữ dằn một chút, nhưng ngay sau đó lại không nhịn được nắm chặt lấy tay Văn Kha.
Lúc bước vào bệnh viện, trong hành lang những người đi đi lại lại cũng không ít.
Bệnh viện Nhân Tâm này vốn có khoa sản dành cho Omega nổi tiếng nhất, bất kể là trước khi mang thai đến kiểm tra sức khoẻ toàn diện để tiến hành điều trị nếu cần, hoặc xét nghiệm siêu âm trong thời gian thai kỳ hay là phẫu thuật sinh mổ, danh tiếng của bệnh viện này đều tốt vô cùng.
Thế nên cũng bởi vậy mà rất khó hẹn trước, nhưng có lần Hàn Giang Khuyết đã nói với Văn Kha, hắn trùng hợp quen biết được với một vị lãnh đạo nhỏ trong bệnh viện này nên mới giành được một suất.
Hai người họ đến hơi sớm, cho nên đành ngồi xuống sopha trong góc phòng chờ đợi, điều hoà của bệnh viện để nhiệt độ rất ấm áp nên mới ngồi được một lúc thôi mà Văn Kha đã thấy hơi buồn ngủ rồi, anh dựa vào bả vai của Hàn Giang Khuyết ngủ gà ngủ gật, trong thời gian mang thai này quả thật là Omega cũng ngủ nhiều hơn so với bình thường.
Anh ngủ được một lát thì lại cảm thấy khát, cho nên bèn nhỏ nhẹ thì thầm với Alpha nói mình muốn uống trà sữa.
"Vậy để tôi đến quán cafe ở toà bên cạnh mua cho em."
Hàn Giang Khuyết đứng lên nói với anh, trước khi đi còn không quên dặn dò một câu: "Tôi đi nhanh rồi về thôi, em ở đây đợi tôi nhé!"
Vóc dáng Alpha cao gầy lại đẹp trai, hơn nữa cho dù đã hết sức kiềm chế tin tức tố hệ rượu mạnh mẽ, thế nhưng ở cái nơi đâu đâu cũng là Omega đang mang thai thế này, lại càng vô cùng chói mắt.
Văn Kha ít nhiều có thể cảm nhận thấy, có rất nhiều con mắt như có như không đang âm thầm đánh giá mình, đại khái chắc là muốn soi xem Omega có thể ở bên cạnh một Alpha cấp S như thế rốt cuộc là cái dạng gì.
Thật ra trước đây mỗi lần cùng Hàn Giang Khuyết ra khỏi nhà, anh vẫn thường nhận thấy có rất nhiều ánh mắt mang theo sự dò xét cũng vẻ tò mò như thế này rồi——
Trong mắt người ngoài, hai người họ có lẽ là thật sự không xứng đôi.
Văn Kha cũng chẳng biết làm thế nào, anh bèn rũ mắt xuống xoa xoa cái bụng của mình.
Nhưng Omega vẫn còn rất buồn ngủ, nên thật sự cũng chẳng nghĩ nhiều được đến thế, mơ mơ màng màng một cái là nhắm mắt lại ngay được.
Đang trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Văn Kha lại thoáng nghe thấy có rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn, ngay vào lúc đó còn lờ mờ nghe thấy có hai giọng nói cách đó không xa, dường như họ đang cãi cọ gì đó.
"Nam Phi, bảo bối, đừng ở chỗ này nói những điều đó..."
Giọng nói kia thật sự hết sức quen thuộc.
Mà Văn Kha hiện tại lại mơ hồ không nhớ ra được là ai, chỉ cảm thấy người này đang cố gắng đè nén cảm xúc của mình, tựa như là muốn động viên người còn lại.
"Sao lại phải thế? Tôi cứ muốn nói ngay bây giờ đấy." Một giọng nói có hơi the thé lập tức vang lên: "Nhà anh có bị làm sao không vậy? Cảm thấy tôi có vấn đề? Bây giờ có báo cáo kết quả rồi đó, tôi là Omega cấp B, đẳng cấp so với anh cũng cao hơn, thân thể vô cùng khoẻ mạnh, đừng có mẹ nó vội đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.
Bây giờ chúng ta nói rõ với nhau đi—— Trác Viễn, không có con được rốt cuộc là lỗi tại ai? Anh hay là tôi? Tại sao anh không đi mà làm kiểm tra ấy?"
"Cậu ngậm miệng lại cho tôi, Tưởng Nam Phi." Người mới nói vừa rồi hiển nhiên đã chọc vào chỗ đau của gã, vì vậy âm thanh cũng đột nhiên tăng lên, giọng điệu cũng trở nên đáng sợ hơn: "Tôi chiều chuộng cậu quá rồi, nên không nể nang ai nữa đúng không? Có chuyện gì không về nhà nói được, mà lại cứ muốn ở đây xấu hổ mất hết mặt mũi hả?"
Kiểu cãi vã ầm ĩ thế này, không khỏi khiến trong lòng Văn Kha khẽ run lên một cái.
Anh bất chợt nhớ lại mấy năm trước, về khoảng thời gian bản thân không có cách nào thụ thai được kia, gần như cả ngày lẫn đêm khi ấy đều bị mẹ Trác Viễn bắt đi làm các loại kiểm tra khác nhau, mỗi một lần nhìn thấy mấy chữ cấp E kia, đều cảm thấy giống như bị vô tình đập thẳng vào mặt mình.
Văn Kha đã từng muốn Trác Viễn cũng thử đi làm kiểm tra xem thế nào, nhưng bởi vậy mà cha mẹ gã đã dứt khoát lật mặt lạnh nhạt với anh một hai tháng liền, giống như một Omega cấp thấp như anh hoài nghi Alpha của mình là một sai lầm khủng khiếp đến mức nào.
Bây giờ nhớ lại chuyện khi đó đều cảm thấy rất đáng sợ, như là rơi vào vòng luẩn quẩn không hồi kết của việc tự nghi ngờ tự hạ thấp giá trị của bản thân, làm thế nào cũng không tìm được lối thoát vậy.
Không ngờ rằng cùng một sự chỉ trích như thế, đến một ngày cũng có một Omega khác phải gánh chịu.
Văn Kha đang miên man nghĩ ngợi, thì ngay sau đó lại đột nhiên giật mình, một chi tiết nhỏ mới vừa rồi đã bị anh lơ là lúc này lại hiện lên thật rõ ràng——
Trác Viễn?
Cái tên vừa rồi trong miệng Omega kia—— chẳng phải là Trác Viễn sao?
Anh hoàn toàn tỉnh táo ngay lập tức, chợt muốn quay đầu lại về phía giọng nói kia để xác nhận, nhưng khi anh mới vừa quay đầu thì đồng thời trong lòng cũng cảm thấy hối hận.
Cho dù có là anh ta hay không, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến anh cả. Nếu thật sự chính là Trác Viễn, Văn Kha lại càng không cần phải nhìn đến.
Nhưng mà đã muộn mất rồi, khi anh quay đầu lại, chỉ thấy Trác Viễn mặc trên người chiếc áo khoác màu lam xám đang nói chuyện cũng đúng lúc đưa mắt về phía Văn Kha, trong tích tắc ấy bọn họ vừa khéo nhìn thẳng vào đối phương.
Ánh mắt Trác Viễn vốn đang mang theo nỗi buồn bực, rõ ràng là đang đắm chìm trong cảm xúc của trận cãi vã kia, lúc nhìn thấy Văn Kha cũng chỉ mang khuôn mặt tràn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn mà thôi.
Nhưng mà ngay sau đó, ánh mắt của gã lại dần dần dịch xuống phía dưới, cuối cùng là ngơ ngác dừng lại ở ——
Cái bụng đã nhô lên của Văn Kha.
- -------------------------
️️️ TIN BÊN LỀ
Sắp có kịch truyền thanh rồiiiii! Chẳng biết có mất phí không, mà có hay không tôi cũng làm thôi
Bonus fanart mới nhìn thấy, mọi người còn nhớ đoạn nào không nè ^^