Đêm năm mới với những rối ren không yên cứ như vậy trôi qua, sau kỳ nghỉ Vương Tịnh Lâm chính thức gia nhập LITE, dự án Love is the end bắt đầu nhanh chóng tiến vào giai đoạn phát triển, cũng đã tuyển thêm mười mấy nhân viên nữa.
Nhưng Văn Kha gần như mỗi ngày vẫn đến tòa tháp đôi.
Anh và Hứa Gia Nhạc đã cùng nhau nghĩ ra một kế hoạch, chính là hợp tác với trường Đại học ở thành phố B trước khi Love is the end được tung ra chính thức, bọn họ sẽ đến các trường tổ chức hoạt động để các sinh viên được trải nghiệm sớm nhất các tính năng của ứng dụng, sau đó mới liên lạc với phía truyền thông để đẩy mạnh quảng cáo.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Văn Kha đã cực kỳ kích động, bất kể là từ bộ phận người dùng hay là ảnh hưởng hoàn cảnh tương tác trên mạng mà nói, quần thể Đại học là thích hợp nhất. Tuy anh không được học về thị trường một cách có hệ thống lắm, nhưng dựa vào trực giác đã đủ cảm thấy được rằng đây là phương án quảng cáo sẽ gặt hái được thành công lớn.
Nhưng không biết Phó Tiểu Vũ có phải là vì mâu thuẫn lúc trước với Hàn Giang Khuyết hay không, mà mấy lần họp hành tiếp theo đều không tham gia.
Văn Kha cũng đã từng gửi cho cậu ấy mấy cái tin nhắn, nhưng dù sao mối quan hệ giữa anh và Phó Tiểu Vũ cũng không phải là quá thân thiết, thường cảm thấy bản thân để ý quá ngược lại sẽ khiến đối phương cảm thấy lúng túng, cho nên cũng đành tạm thời bỏ qua.
Nhưng một khi phương án đến giới thiệu ở các trường Đại học đã được quyết định, tự nhiên buổi họp lớp ngược lại cũng trở thành hoạt động nhất định phải tham gia——
Lớp trưởng thời cấp Ba là Phạm Vũ hiện đang làm giảng viên công tác tại khoa Nghiên cứu khoa học ở Đại học B, đây cũng là lý do vì sao anh ta và Hứa Gia Nhạc vẫn còn liên lạc tương đối thân thiết như vậy, bọn họ đều là người cùng nghành, nhưng các mối quan hệ của Hứa Gia Nhạc phần lớn là ở nước ngoài trong khi Phạm Vũ lại tập trung ở phạm vi trong nước.
Bởi thế cũng giống như Hứa Gia Nhạc trước đây đã vô tình nhắc đến vậy, tất cả đều tập trung ở đây, nên một khi thật sự bước chân vào xã hội, những mối quan hệ này hoàn toàn không có cách nào tránh được.
Nếu Văn Kha đã thấy là cần phải đi, tự nhiên Hàn Giang Khuyết cũng không có ý kiến gì nữa, đối với hắn mà nói kiểu xã giao như thế này chẳng qua cũng chỉ là vì muốn ở bên anh mà thôi.
Địa điểm buổi họp lớp cuối cùng cũng đã chốt tổ chức tại khách sạn Trân Bảo, vì là Phạm Vũ mời cho nên Văn Kha còn cố ý tìm người mua hai chai rượu Single Malt Whisky () cao cấp để mang đi. Đã lâu như vậy chưa gặp lại những người bạn học cũ thời cấp Ba, thật ra trong đáy lòng anh vẫn có hơi lo lắng cùng chờ mong.
()= Single Malt Scotch Whisky, tiếng Việt thường được gọi là Whisky Đơn, đúng ra phải gọi là Whisky Mạch nha đơn, hoặc đầy đủ thì phải là Whisky Mạch nha Đơn cất của một Nhà Chưng cất duy nhất (để phân bệt với Single Grain Whisky - là loại Whisky Ngũ cốc Đơn cất).
Đây là dòng Whisky ngon nhất, giàu hương vị và có độ phức hợp nhất, đồng thời cũng là dòng whisky có giá cao nhất. Nó đắt và ngon là bởi vì được làm theo quy trình cầu kỳ và tốn rất nhiều công đoạn và công sức.
Để được gọi là Single Malt Scotch cần phải hội đủ các điều kiện sau:
• Loại whisky này phải được sản xuất bằng kỹ thuật chưng cất dùng nồi đồng có hình dạng đặc trưng gọi là "pot still"
• Nguyên liệu phải là malt (nha) nảy mầm từ lúa mạch (barley).
• Phải được ủ trong thùng gỗ sồi tối thiểu năm. Thế nhưng đa số các Single Malt đều được ủ lâu hơn thời gian tối thiểu này.
• Toàn bộ quy trình chưng cất và ủ rượu phải ở tại Scotland. (Trích từ Jack Kao)
Ngày đó, Văn Kha cẩn thận chọn cho Hàn Giang Khuyết một bộ suit cùng gilet màu ghi nhạt, phối với áo măng tô dài màu đen khoác ở bên ngoài.
Với vóc dáng m của Alpha, bộ suit ba mảnh kia nếu như mặc trên thân người khác sẽ mang đến cảm giác quá mức trịnh trọng, thế nhưng ở trên người hắn trái lại rất có phong cách. Đôi mắt đen láy đẹp đẽ, đường nét góc cạnh sâu sắc rõ ràng, khiến cho hắn mặc như vậy đều thích hợp hơn bất cứ ai trong ngày đông lạnh như băng này.
Khi Văn Kha và Hàn Giang Khuyết cùng nhau đến phòng VIP đã đặt trước tại khách sạn Trân Bảo, lập tức đón lấy một bầu không khí ồn ào huyên náo.
"Lớp phó học tập cuối cùng cũng đến rồi nhé——!"
Tiếng nói đầu tiên vang lên kia rất hoạt bát, dù Văn Kha thậm chí còn chưa kịp thấy rõ bên trong có những ai đang ngồi, nhưng cũng đã nghe ra được đó là tiếng của cậu bạn Tôn Tân cán sự môn Thể dục.
Sau khi Tôn Tân nói to lên như thế, ngay sau đó là một mảnh tiếng cười, rất nhiều người cũng đứng lên chào đón.
Trong thoáng chốc ấy, hương thơm nồng đậm nóng hổi của nồi lẩu cừu tỏa ra cùng với tiếng bắt chuyện nhiệt tình của những người bạn học cũ, bỗng nhiên chợt như ấp ủ thành một sự xa lạ lại trào dâng cảm xúc.
Văn Kha thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ từng người từng người một đi đến hàn huyên với mình là ai, nhưng anh đã cảm nhận được rằng... Bản thân đã quay về rồi.
Mười năm cách biệt, đến nay anh lại được trở về lớp - trường cấp Ba Bắc Tam ấy, nơi mà trước đây anh đã từng tựa như một chú cá vùng vẫy trong đó.
"Văn Kha, hiếm thật đấy. Bọn tôi mấy năm qua vẫn luôn muốn cùng cậu tụ tập một bữa!"
Lớp trưởng Phạm Vũ đã phát tướng hơn hồi trước nhiều, anh ta là một Beta tính tình cũng vốn là nhẹ nhàng, bây giờ gương mặt tròn xoe thế này trông lại càng ôn hòa điềm đạm, cậu ta trịnh trọng bắt tay Văn Kha rồi cười nói: "Hàn Giang Khuyết cũng tới nữa này, tôi đã nghe Hứa Gia Nhạc nói hai cậu giờ ở bên nhau rồi, hôm nay được thấy tận mắt, ôi chao, bụng cũng to vậy luôn rồi hả. Chúc mừng chúc mừng nhé!"
"Người đang mang thai thế này, mau để người ta ngồi xuống đi chứ." Tôn Tân ở bên cạnh cũng cười nói: "Này, lớp phó học tập, lớp chúng ta cũng có mỗi cậu là Omega, đúng là loài động vật cần được bảo vệ đó."
Sau khi Văn Kha ngồi xuống, đôi mắt bị hơi nóng của nồi lẩu phả vào có hơi cay cay, trong nháy mắt đó anh bỗng nhiên lại thấy hơi hối hận——
Lớp mười hai của mười năm trước, trong khoảng thời gian rất ngắn, thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện trên người anh, từ lúc phát hiện ra bản thân là Omega rồi tiếp theo đó là vội vàng chuyển lớp, rồi đến chuyện mẹ mắc bệnh hiểm nghèo cùng dính dáng đến chuyện gian lận rồi bị đuổi học, chính anh cũng còn cảm thấy không có cách nào đối mặt được với những người bạn học kia, cảm thấy giới tính của bản thân thật đáng xấu hổ, nghèo khó cũng đáng xấu hổ mà gian lận lại càng mất thể diện hơn.
Từng đợt sóng gió đả kích liên tục ập đến như vậy, mười năm này là Văn Kha chủ động lựa chọn rời xa tất cả của thời cấp Ba ấy.
Nhưng thời gian đã trôi qua lâu rồi, một lần nữa nhớ lại chuyện năm đó, có lẽ anh thật sự không cần phải sợ hãi cũng không cần phải quá để tâm đến thế.
Bởi vì chuyện này có lẽ chỉ là vì xảy ra trên người mình nên mới thấy long trời lở đất, nhưng với những người khác, thời gian mười năm trôi qua này chuyện kia lại chỉ là chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Văn Kha thở phào một hơi thật dài, bỗng nhiên cảm thấy luồng khí vẩn đục nơi lồng ngực cũng chậm rãi bị đào thải ra ngoài.
Trong phòng VIP tổng cộng có chín người, ngoại trừ Hứa Gia Nhạc và Hàn Giang Khuyết, sáu người bạn học trong lớp còn lại thì có đến ba người đều đang phát triển ở thành phố B, hai người khác ở thành phố lân cận, cuối tuần này họp lớp mới có lòng chạy đến.
Phạm Vũ, Tôn Tân từ ngày xưa đã rất thân với Văn Kha, mọi người cùng trò chuyện với nhau lại chợt cảm thấy khoảng cách mười năm này cũng không còn tồn tại nữa, sự nhiệt tình thân thiện này hệt như một buổi tụ tập tùy ý vào mười năm trước vậy.
Hàn Giang Khuyết vẫn rất ít nói, nên là mọi người đều rất tò mò với hắn.
Mấy người bạn học đối xử với Hàn Giang Khuyết và đối xử với Văn Kha vẫn là có một sự bất đồng nho nhỏ, có lẽ cũng giống như Tôn Tân đã nhắc đến vậy, Văn Kha dù sao cũng là Omega ở trong cái lớp toàn AB này, bọn họ đương nhiên sẽ càng đối với anh ôn hòa, thân thiện hơn.
Mà tin tức tố của Hàn Giang Khuyết lại như ngạo mạn khinh thường toàn bộ Alpha trong lớp, những người bạn cùng giới khác đối đãi với hắn, lại giống như mang theo một chút cảm giác săm soi cùng so sánh.
"Hàn Giang Khuyết này, tôi tò mò lắm nhé, bao nhiêu năm rồi sao càng ngày cậu càng đẹp trai vậy? Có bí quyết gì không thế?" Tôn Tân vừa uống bia vừa nói đùa, thật ra cũng không lạ gì khi mọi người đều có hứng thú với chuyện đó.
Lần gặp mặt này, những người bạn năm đó có thể duy trì mặt mũi tinh thấn phấn chấn cũng không nhiều, rõ ràng là lớn tuổi nhất cũng không quá ba mươi tuổi nhưng ít nhiều gì cũng đã cảm nhận thấy dấu vết của thời gian, Phạm Vũ thì béo lên, Tôn Tân thì chạy đi làm giám đốc thương mại làm thêm nhiều nên tóc tai ít hơn so với trước đây một chút, Vương Gia Giai là một Alpha nữ tuy rằng đã bỏ công ra trang điểm tinh tế, nhưng vẫn khó che khuất được vẻ mệt mỏi.
Nhưng Hàn Giang Khuyết lại không giống.
Hắn đại khái chính là kiểu người có nhan sắc đỉnh cao trong những người có cuộc sống bình thường, ranh giới với những ngôi sao gần như vô cùng mơ hồ.
Mái tóc vừa dày vừa đen nhánh, còn có đôi mắt sâu thẳm cùng màu, khuyết điểm nhỏ duy nhất trên khuôn mặt chính là vết sẹo giữa mi mắt kia.
Bạn có thể nhìn thấy dấu vết thời gian trên người Hàn Giang Khuyết cũng là lững lờ trôi qua, nhưng lại cố tình dịu dàng như cơn gió mát mùa hè mơn man khuôn mặt của hắn, đến cả ánh mắt cũng vẫn trong veo xinh đẹp tựa thuở nào.
"Tôi..."
Hàn Giang Khuyết ngừng lại một chút, hắn cũng không quen đối đáp trong những tình cảnh thế này, từ thuở thiếu niên hắn đã là nhân vật chuyên đi bên lề những người bạn cùng giới trong lớp khác, bởi thế khi đột nhiên trở thành trung tâm chú ý nhất thời lại khiến Alpha không biết nên trả lời ra sao.
"Này còn phải hỏi sao?" Phạm Vũ cười cười giải vây: "Bởi vì yêu đương với Văn Kha chứ sao nữa."
"Ờ đúng ha." Tôn Tân cũng bắt đầu cười ha ha, ngay sau đó lại vì tò mò mà hỏi tiếp: "Bây giờ Văn Kha mở công ty rồi còn cậu thì sao? Cậu với cậu ấy cùng làm chung à? Hay là tự làm cái khác?"
"Tôi cũng có công việc của mình." Hàn Giang Khuyết trả lời rất đơn giản.
"Làm gì thế?" Tôn Tân vẫn không buông tha cho hắn, nửa đùa nửa thật truy hỏi một câu, những người khác cũng đã dừng lại động tác trong tay, đều quay đầu nhìn lại hiển nhiên là rất muốn biết được đáp án.
Đây chắc là cái thú vị của buổi họp lớp mà Hứa Gia Nhạc nhắc đến rồi.
Mỗi người đều cực kỳ muốn biết địa vị và thực lực hiện tại của nhau, đây là tính cách gốc rễ của mọi Alpha. Giống như Tôn Tân lúc đầu nói đùa là mình vì làm giám đốc thương mại bận rộn quá nên mới rụng tóc, cái gọi là hàm ý sâu xa ở đây mà anh ta muốn nói đến dĩ nhiên không phải bản thân bận đến thế nào, mà là vì tự bản thân đánh giá mình rất cao nên mới bằng lòng nói ra như vậy——
Những yếu tố tâm lý so sánh tương đối nhỏ bé kia, chính là bởi vì ngoại hình quá xuất sắc của Hàn Giang Khuyết nên mới càng phải hỏi hắn không buông.
Hàn Giang Khuyết nhìn về phía Tôn Tân cũng không trả lời lại ngay, hắn rõ ràng là không vui lắm nên lại càng không nói lời nào, người đang ngồi quanh đấy ít nhiều gì cũng thấy hơi lúng túng.
Vương Gia Giai thuận thế chen vào một câu: "Ý, Văn Kha, tôi mới nãy đứng bên cửa sổ gọi điện thoại thì nhìn thấy hai cậu lái Land Rover tới hả? Là bản mới sao, có đắt không? Nhà tôi cũng đang muốn đổi xe mà cứ thấy Land Rover thì xa xỉ quá, bản thấp nhất thì khoảng bao tiền?"
Sau khi Văn Kha trả lời xong chuyện giá cả, Tôn Tân không khỏi ngẩn ra một chút ngay sau đó lại vừa cười vừa lớn tiếng nói: "Ghê nha, Hàn Giang Khuyết, bí ẩn như vậy hóa ra cũng là ông chủ lớn."
"Không phải," hắn lập tức phủ nhận còn thẳng thắn nói ra: "Xe là Văn Kha mua."
Câu nói này dẫu gì cũng hơi khiêu chiến nhận thức của nhóm Alpha, dù sao thân là nữ giới như Vương Gia Giai trên phương diện nuôi gia đình, việc gì đáng làm thì vẫn phải làm, cho nên vẻ mặt lúc này cũng không khỏi trở nên hơi phức tạp.
"Thật ra cũng chẳng có gì là bí ẩn đến thế đâu." Bất chợt có một giọng nói vang lên.
Vào lúc này mọi người mới quay đầu lại, bèn trông thấy cửa phòng VIP đã được nhân viên phục vụ kéo ra, trong tay Trác Viễn cầm theo áo khoác da đang cười híp mặt đứng ngay đó nói ra một câu như thế kia.
Sắc mặt của Hàn Giang Khuyết lập tức trở nên tối lại, hắn và Văn Kha còn chưa lên tiếng, Phạm Vũ đã hơi giật mình, đứng dậy: "Trác Viễn? Đợt trước không phải cậu nói hôm nay đi công tác ở bên ngoài nên không đến được sao? Cậu xem... cậu, cậu đến cũng không báo trước với tôi một tiếng."
Anh ta rõ ràng là cũng hơi lúng túng, làm chủ xị đương nhiên là vì lần này biết Trác Viễn không đến nên mới tiện mời Văn Kha.
Bây giờ đột nhiên lại thành ra thế này, không chỉ anh ta mà các bạn học khác đều có vẻ đứng ngồi không yên, nhưng tính Phạm Vũ vốn hiền lành trong nhất thời cũng chỉ gượng gạo trách móc một câu.
"Thay đổi kế hoạch đột xuất ấy mà." Trác Viễn lại cố ý làm bộ như không biết Phạm Vũ đang bị làm khó, còn cười nói: "Cho nên mới nghĩ, lâu quá không tụ tập cùng mọi người rồi nên tiện đường thì chạy qua một chút, hơn nữa chủ yếu là... muốn nói với Văn Kha đôi câu."
Văn Kha nhìn vào chén trà trong tay mình, nhất thời thật sự có cảm giác như bị nghẹn ở cổ họng, trong hoàn cảnh xã giao thế này, hoàn toàn không có phản ứng với Trác Viễn cũng là hành vi không được thích hợp cho lắm, nhưng anh thật sự cảm thấy sự xuất hiện bất thình lình của gã khiến bản thân cực kỳ không thoải mái.
"Ê Trác Viễn, cậu vừa nói cái gì ý nhỉ?" Tôn Tân lúc này lại đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Chẳng có gì là bí ẩn đến thế? Cái gì không bí ẩn đến thế cơ."
"À, tôi vừa nãy đứng ở bên ngoài nghe mọi người đang nói đến chuyện nghề nghiệp của Hàn Giang Khuyết," Trác Viễn vẫn xem như như không có chuyện gì rồi treo áo khoác lên móc gỗ trên kệ, sau đó mới xoay người lại tiếp tục nói: "Tôi vừa mới biết được, thật sự là không bí ẩn như thế đâu... Không biết các cậu có biết đến câu lạc bộ LM ở khu Bắc Thành không? Hàn Giang Khuyết là cố vấn chuyên tiếp khách ở bên đó ấy mà."
Gã vừa nói ra lời này, toàn bộ người trong phòng nháy mắt đều yên lặng như tờ.
Nhưng Trác Viễn lại không để bụng, gã đi về phía trước hai bước, nhìn vào Văn Kha, nói rất nhẹ nhàng còn bỗng nhiên lộ ra dáng vẻ tình cảm đậm sâu: "Tiểu Kha, tôi biết trong lòng em đối với tôi còn có rất nhiều bất mãn, cho nên sau khi ly hôn mới kéo tôi vào danh sách đen không chịu liên lạc với tôi nữa, những điều này cũng không sao cả. Nhưng mà tôi thật sự quan tâm đến em, cho nên hôm nay đến đây chính là vì muốn nhắc nhở em một số chuyện ——"
"Em phải cẩn thận với Hàn Giang Khuyết."
Trác Viễn gằn từng chữ, nói: "Tôi hiểu em rõ nhất, Tiểu Kha, em ngốc quá, tôi nhìn em cam tâm tình nguyện bỏ ra cho nó, mua xe, mua nhà, tôi thật sự xót xa lắm..."
"Trác Viễn!" Văn Kha bỗng nhiên đập cái cốc bộp một cái lên mặt bàn, lạnh lùng nói: "Nếu anh tới đây để ăn cơm thì tập trung vào ăn đi, ngày hôm nay chẳng dễ dàng gì mọi người mới ngồi được cùng với nhau một bữa, tôi hy vọng anh không nên gây chuyện mất mặt trước mặt tất cả như vậy, hiện nay giữa hai chúng ta đã không còn bất kỳ một chút quan hệ nào, càng không cần anh phải có ý kiến về người tôi yêu."
"Thế em có hiểu nó không?"
Trác Viễn đột nhiên nâng cao giọng, trong khoảng thời gian ngắn rõ ràng là đã át đi cả tiếng của Văn Kha, gã dường như là vì tình cảm dạt dào lắm mà nói lớn lên: "Em mua Land Rover cho nó, thế em có biết nó và em trước khi ở cùng nhau thì ở đâu không? Khu Maxloft ở Bắc Thành đấy! Em có biết dưới danh nghĩa của nó có đến mấy chiếc xe không? Land Rover trong số đó ngay cả vị trí top ba dẫn đầu cũng không có cửa."
"Mà em có biết những thứ đó đều là ai đã cho nó không? Phó Tiểu Vũ của tập đoàn IM đấy! Ngay mấy hôm trước, hắn và cái cậu họ Phó kia còn gặp riêng nhau ở LM bị người ở công ty tôi bắt gặp kia kìa, Tiểu Kha ngốc ơi, em bị nó đùa giỡn rồi, có biết hay không hả!"