Tiểu Trình thật sự bắt đầu cuộc sống gian khổ —— không dám không học, gia sư chuyên nhiệm cũng không để ý cuộc sống đảo lộn, nhiệt huyết, sau khi tan sở liền cùng Tô Hiểu Dị về quán Đại Đồng, kiểm tra bài hôm qua của Tiểu Trình.
Vội vội vàng vàng, Tiểu Trình dọn sạch mấy rương rượu ra ngoài, nói đại soái Nhật Bản đang chờ, cậu phải đi giao hàng trước.
“Còn muốn trốn, tối qua không nhớ hết địa lý phải không?” Tần Đại Bằng đuổi theo, giơ quả đấm: “Nửa giờ sau trở lại cho tôi, nếu không tôi đấm nát đầu cậu!”
“Nhưng tại địa lý rất khó nhớ, rấtt nhiều địa danh làm tôi ong hết đầu… Đệ đệ muội muội lại ở bên cạnh ầm ĩ, xem TV… Không thể chuyên tâm.” Tiểu Trình vẻ mặt đau khổ oán hận, rất sợ bị Tần Đại Bằng đánh.
“Cậu đó a, thật sự rất rất không thích hợp với học hành… Cậu cùng đệ đệ muội muội ngủ giường chung hả? Sao không tới thư viện, còn được hưởng máy lạnh miễn phí?” Tần Đại Bằng hỏi.
“Chỗ tốt đều bị chiếm mất… A, tôi thật sự phải đi, Đại Bằng ca, Tiểu Dị ca làm món sở trường sườn xào chua ngọt, giữ giúp tôi hai miếng, đừng nhét hết vào bụng nha!” Vừa nói xong liền xuất phát.
“Lái xe cẩn thận, xương sườn tôi sẽ không ăn hết!” Tần Đại Bằng rống, giống như sợ Tiểu Trình vì tranh ăn mà phóng nhanh, xảy ra sự cố.
Vào trong quán, cùng anh họ Tần Đại Đồng bắt chuyện, lại chạy đến cửa phòng bếp, cũng như Tiểu Trình không dám vượt qua, chỉ dám ở một bên chảy nước miếng.
“Giúp tôi gọi Đại Đồng ca với Tiểu Trình, có thể ăn…” Tô Hiểu Dị tưới nước sốt đặc chế lên món xương sườn trên bàn: “Sao thế?”
“Tiểu Trình đi giao hàng, bảo chúng ta ăn trước… Uy, lần sau làm mấy món sáng mắt kiện não cho cậu ta đo, đừng suốt ngày bồi bổ cho chồng cậu.” Tần Đại Bằng hai tay ôm trước ngực nói.
“Có a, canh nóng hôm nay là đặc biệt bổ não…” Tô Hiểu Dị nhìn nhìn đồng sự, đột nhiên hỏi: “Tần Đại Bằng, tôi còn tưởng cậu phát sốt, kỳ thật cậu thật sự rất quan tâm tới Tiểu Trình nha!”
“Cậu nhóc này không tồi, bộ dạng không giống đệ đệ tôi đang học cao trung, bị làm hư, cả ngày đòi cha mẹ tôi mua điện thoại mà khoe khoang, hỏi nó sau khi tốt nghiệp muốn làm gì, một mực không biết, hừ, nếu không phải chưa đủ mười tám, ngay cả xe máy đều bắt mẹ tôi mua…”
“Ha ha, cậu đây là hi vọng có một đệ đệ giống như Tiểu Trình a.” Tô Hiểu Dị cười nói: “Nhìn cậu mỗi lần đến trước đều tìm cậu ta là biết, còn cố ý phá, làm cậu ta tức giận.”
Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Tần Đại Bằng buồn bực: “Phải không? Có thể tôi chỉ muốn khi dễ cậu ta…”
“Ca ca tỷ tỷ tôi không phải cũng thích khi dễ tôi sao? Tật xấu thích khóc của tôi cũng do họ tạo ra, chỉ cần vừa khóc, mẹ tôi liền tới, bọn họ cũng không dám đùa dai…”
“Khó trách cậu khóc xuất thần nhập hóa, hoá ra vì thế mà luyện thành.” Tần Đại Bằng bội phục rồi, còn nói: “Nói cũng đúng, tôi thích khi dễ Tiểu Trình, cũng bởi vì nhìn phản ứng của cậu ta rất vui, hại tôi bị nghiện, một ngày không true cậu ta vài lần, cả người sẽ khó chịu.”
“Cho nên tôi nói, cậu kỳ thật thương Tiểu Trình muốn chết, giống ca ca tỷ tỷ tôi, hiện tại cũng thương tôi muốn chết, luôn hỏi sao tôi không về, bọn họ nhớ quá…”
Tần Đại Đồng lúc này đi tới, vừa vặn nghe được lời Tô Hiểu Dị, liền hỏi: “Em muốn về nhà?”
“Giờ chưa được, sắp đến Giáng Sinh rồi, em muốn cũng Đại Đồng ca hưởng ngày Noen… Chờ tới kỳ nghỉ dài khác đi, hơn nữa trước sau tết không phải là thời điểm quán Đại Đồng ca bận rộn nhất sao? Em sẽ ở lại hỗ trợ vài ngày…” Tô Hiểu Dị nói.
Tần Đại Đồng cảm động muốn chết, hai người lại một trận nhìn nhau say đắm, Tần Đại Bằng dụi mắt, miễn cho sau này đau mắt hột.
Trên bàn cơm, Tô Hiểu Dị nghĩ tới điều gì, hỏi Tần Đại bằng: “Uy, tôi giúp cậu nói bóng nói gió, kết quả Thẩm tổ hình như đối với cậu ấn tượng tốt lắm, nói cậu là một trong số ít đàn ông trong công ty khiến cô ấy động tâm… Thế nào, có muốn thử một chút hay không?”
“Cô ấy thật sự nói như vậy? Những người cô ấy động tâm là ai?” Tần Đại Bằng lên tinh thần, phấn chấn lên hỏi.
” Hoàng Văn Long bộ nhân viên, Lý Trung Hưng bộ hành chính tổng hợp, đều giống cậu, độc thân, lại đẹp trai… Cậu thêm chút sức, giành trước thắng trước!” Tô Hiểu Dị nắm nắm tay nhỏ, cổ vũ hắn.
“Hoàng Văn Long cùng Lý Trung Hưng? Hai lão đối nghịch với tôi, nhân viên nữ mới vào hay nữ sinh thực tập, bọn hắn tranh lên bắt chuyện trước tôi, nếu không thì liên thủ ngăn tôi lại, tóm lại không để tôi yên…”
Tô Hiểu Dị cười nói: “Mấy cậu không phải kẻ tám lạng người nửa cân sao, cậu không phải cũng cố ý trước mặt nhân viên nữ nói xấu họ sao? Tôi hỏi Trầm tiểu thư, điểm của cậu trong mắt cô ấy tương đối cao, lần này cậu nhất định có thể thắng bọn hắn, bắt được tâm mỹ nhân.”
“Hảo, Tiểu Dị, cậu giúp tôi hỏi Trầm tiểu thư, có thể cùng tôi ăn bữa cơm, xem phim, đi dạo toà nhà cũng được.” Tần Đại Bằng chà tay, nụ cười dâm đãng.
“Cô ấy thích cùng tôi nói chuyện phiếm, ngày mai tôi sẽ hỏi thử… Đại Đồng ca, anh đừng ghen đấy, Trầm tiểu thư nói em giống tiểu thỏ tử đáng yêu, tự coi mình là tỷ tỷ mà đối tốt với em thôi.” Nháy mắt mấy cái, Tô Hiểu Dị làm yên lòng Tần Đại Đồng đang sắc mặt khó coi.
“Không nhân cơ hội sờ loạn em đi?” Tần Đại Đồng vô cùng nghiêm túc hỏi.
“Nhiều lắm chỉ sờ tóc bóp mặt, không có gì, nếu tiến thêm một bước, em sẽ nghĩ cách chạy thoát.” Tô Hiểu Dị nói.
Tần Đại Bằng cũng nói: “Yên tâm, Đại Đồng ca, trong công ti có thể ăn đậu hủ cậu ta duy nhất chỉ có em… Đừng trừng em, em hiện tại cũng không còn dám ăn, là của anh hết!”
Tần Đại Đồng an tâm, Tô Hiểu Dị hợp thời đưa tới một ngụm bác hảo xác (là món trừng chim cút thì phải) Thailand, không để tình nhân miên man suy nghĩ nữa.
Đang nói chuyện, Tiểu Trình đã trở lại, rửa cái tay liền vào bàn, hỏi: “Đại Bằng ca sao cười gian vậy? Thật kỳ quái, giống như động dục a…”
Tần Đại Bằng nói: “Thiết, động dục cũng không phải chỉ có mình cậu, chỉ mình cậu biết nhìn đồng học muội muội chảy nước miếng sao? Tôi cũng là nam nhân bình thường, có đối tượng đương nhiên sẽ động dục… Nhanh, đừng hỏi nhiều như vậy, ăn cơm, ăn hết tan tầm, về nhà học bài!”
“Ta nghe Tiểu Dị ca nói, Đại Bằng ca trôi trong biển tình nha, rốt cuộc là vị thiên nữ nào đoạt mạng anh vậy?” Tiểu Trình thật sự rất tò mò.
“Cái gì biển tình? Bình thường đến tuổi kết hôn, nhiều nhà coi đi coi lại vẫn chọn phải kẻ tầm thường, kết hôn là đại sự cả đời, đương nhiên phải chậm rãi chọn… Cậu còn trẻ, cũng nên nhìn nhiều một chút, nếu thật thích đối phương, cần nắm thật chắc, đừng buông tha.”
Cái hiểu cái không gật đầu, Tiểu Trình thật không nghĩ xa như vậy, trước mắt cậu nhiều lắm chỉ tới trình độ ái mộ người ta, còn cách chữ ‘yêu’ một khoảng xa.
Sau khi cơm nước xong Tô Hiểu Dị đi rửa chén, Tiểu Trình đem chuyện cần làm đều xử lý xong, liền đeo ba lô, ồn ào muốn đi Đồ Thư Quán thử thời vận, chiếm chỗ tốt; Tần Đại Bằng cũng không có việc gì, ở lại nơi đó hỗ trợ chào hỏi khách khứa, pha trà nói chuyện phiếm, chờ quán đóng cửa mới về nhà