Ai Tông Mạt Quốc

chương 44: 44: quái dị lão nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hải Lãng tính quăng ngư xoa về phía hải xà, thì Sình Dương đã giữ cổ tay ả ngăn lại.

Sình Dương nói, “Đừng đánh động thủy quái.

Vả lại, nó cũng ở xa rồi.”Lãng quay lại lườm nguýt, quát tháo, “Vậy ta phải bảo thuyền chiến đuổi theo, săn còn cẩu xà đó về đây bằng được!”Dương nói.

“Hãy cứu người của ta lên đã.”Lãng nghe thấy phải, mới nguôi giận.

“Gần đây có một tiểu cảng,” ả Dương báo thuyền trưởng đổi hướng thuyền đi, còn Hải Lãng cùng bọn Kha Giác, Đinh Nhạc cứu vớt những người bơi về từ con thuyền chiến đang đắm.

May thay, bọn Hải Lãng chỉ mất hai chục người, nhưng số người tràn lên những thuyền chiến còn lại khiến không gian thêm phần chật cứu người dở thì con thủy quái lại quay trở lại, khiến bọn Lãng, Dương bận rộn không kịp phản ứng.

Nó nhoài người ra khỏi mặt nước, tư thế hệt như tư thế của A Cáp Công vận chiêu Giao Long Đáo Hải.

Nó quẫy đuôi một phát, khiến nước bay tung tóe như vòi rồng.

Thuyền chiến đằng sau cùng chông chênh, ngả nghiêng suýt lật.

Hải xà lại lặn xuống lòng nước, để lại một vết hằn lớn bên mạn thuyền, nhưng rốt cuộc không ai làm nghiến răng ken két.

“Rõ là nó muốn gây sự mà!”Dương đáp, “Có vẻ như nó muốn đuổi chúng ta ra khỏi hải phận của nó.”“Biển không phải của riêng ai,” Lãng đáp.

“Nếu nó còn quay lại, ta quyết sẽ không để nó yên thân.”Rốt cuộc thì hải xà còn quay lại năm, sáu lần nữa, lần nào cũng quẫy nước khiến thuyền chòng chành toan lật.

Chỉ là khi Hải Lãng sai người mang ngư xoa ra thì con thủy quái lập tức lỉnh lại xuống phía dưới biển sâu.

Do bị quấy rối liên tục, phải mất quá nửa ngày để bọn Dương, Lãng cập bến tiểu cảng, mà khi bọn họ thả neo xuống thuyền thì có con thuyền đã bục vài chỗ, có cái phần tuyết mộc bên ngoài suýt nữa thủng toang ra, chỉ vài phân nữa là nước đã có thể lọt vào.

Các thuyền khác mà chứa thêm người thì cũng khó lòng đảm bảo trọng lượng, khi đó thì không biết số phận của thủy thủ trên tàu sẽ đi về cảng trước mặt bọn họ bị sương mù giăng kín, xung quanh toàn xác tàu thuyền nằm la liệt.

Phải bất quá lắm mới có thể gọi đây là cảng, vì những căn nhà xung quanh đều xập xệ, vẹo vọ, tưởng chừng đều trên dưới trăm năm tuổi, đụng vào một cái có thể đổ sập lên Lãng tức lắm.

Ả ta vừa lên bờ đã chửi loạn xạ, chửi hải xà, chửi thiên chửi địa, chửi cả mấy tên hải khấu thấy hải xà vừa lên mà trong tích tắc không phóng ngư xoa.

Sình Dương định vào can, nhưng Dã Kha Giác ngăn lại mà nói bằng tiếng Nga, “Cứ để ả đó yên, chửi sướng miệng rồi xong.

Giờ ta phải nhanh tìm gỗ tốt sửa lại tàu.”Sình Dương lệnh cho Đinh Nhạc ở lại kiểm định xác các con tàu kia, rồi y cùng bộ hạ trinh sát quanh hải cảng để tìm người hay bìa rừng.

Trước sự ngạc nhiên của y, gõ cửa nhà nào cũng không thấy trả lời.

Có kẻ tò mò đẩy cửa đi vào thì thấy tuyệt nhiên không có một ai.

Bọn họ trinh sát hơn một canh giờ, không bắt gặp một người nào cả.

Không một bóng người đã đành, tới cả chó mèo, hay động vật hoang cũng không thấy dấu tối rủ xuống, sương mù càng lúc càng dày hơn, không ai có thể nhìn quá một trượng.

Đinh Nhạc linh cảm không lành, tay nắm chặt bội đao bên hông, nói với Sình Dương, “Ta nên quay lại bờ biển.

Ngày mai sương tan rồi tính tiếp.”Sình Dương chưa kịp đáp thì bỗng nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ nơi xa.

Tiếng nhạc này đến từ một nhạc cụ phương Nam, bản thân Dương chưa bao giờ nghe thấy thanh âm mỏng tang mà vẫn đầy nội lực như thế.

Xong rồi còn nghe thấy tiếng hát nghêu ngao của một nam nhân, nhưng chỉ có độc một tiếng hát mà không có ai khác phụ mới ra hiệu cho Đinh Nhạc.

“Các ngươi ở lại đây.

Ta vào xem một phen.”Sình Dương đâm vào làn sương dày đặc, tay giương cây Hàn Băng Cung của hắn lên phòng thân.

Hai tròng mắt của hắn rực lên sắc xanh dương khi hắn vận nội công lên mắt.

Đó là thức thứ hai của Tuyết Ảnh Nhãn, cho phép hắn có tầm quan sát xa và chính xác hơn vài phần so với một phàm nhân.

Nhãn lực thần sầu là điều thiết yếu để sinh tồn ở xứ Nga quốc, nơi tuyết rơi quanh năm khiến tầm nhìn xa vô cùng ảnh tiến lại gần thêm vài chục bước, thì hiện ra luân ảnh của một vài tiểu thụ, nhìn kĩ ra thì là cây hoa mộc lan thiên nữ, cánh hoa màu hồng nhuận dễ nhận ra.

Dưới gốc cây là một lão nhân gảy một loại đàn dây Sình Dương không quen thuộc, tóc bạc phơ, tướng mạo kì quái khó coi, một bên mắt đeo hắc nhãn tráo (bịt mắt đen), hàm răng thưa thớt, một chân què từ đầu gối trở xuống.

Phần chân què của lão đã được thay bằng một miếng gỗ to bản, độ dài ngang bằng chân còn lại.

Miệng lão nhân nghêu ngao hát:“Thượng huyền minh nguyệt bán,Kích tiễn lưu tinh nhạn đới thư kinh,Đề viên nhiễu chi chuyển.”Mạn dịch:“Ánh trăng thượng huyền chỉ một nửaMũi tên vun vút xuyên qua sao,Chim nhạn mang thư kinh hãi rụng,Vượn kêu oai oái đu vòng vòng.”Đây chính là bài thơ vịnh cây cung của Đường Thế Tông Lý Thế Dân, nhưng nhạc là lão nhân tự phổ vào.

Sình Dương bất giác nhìn lại cây cung hắn cầm trên tay, không biết có phải lão nhân này đã biết mình tiến Dương chưa kịp hỏi câu gì, thì lão nhân kia ngưng gẩy đàn, giọng cất lên the thé, “Ngươi có phải đã bị hải xà tấn công?”“Làm sao lão bối biết?” Dương nhân kia đứng dậy, đặt cây đàn xuống mà rằng, “Tới Mạn Mạn trấn thì chỉ có lẽ đó.” Rồi tiến gần về phía Dương.

Dù một chân lão là chân gỗ, nhưng thân pháp của lão vẫn vô cùng mau lẹ, Sình Dương chỉ nhìn qua đã biết lão từng là bậc cao thủ giang nhân mới bảo, “Đưa lão đi gặp người của ngươi.” Giọng lão xấc xược không hề cả nể.

Sình Dương xưng tên tuổi, lão cũng không xưng tên đáp lễ.

Dương không để tâm, cho lão ngồi sau ngựa mình, đưa về gặp bọn Đinh đường đi, Dương kể qua chuyện bị hải xà quấy rầy, rồi hỏi, “Lão bối liệu có biết cách nào rời khỏi vùng biển này mà không khiến hải xà phật ý?”“Đêm về, hải xà ngủ lại bên một đảo nhỏ cách đây không xa.

Khi đó các người có thể rời đi.”Dương lại hỏi, “Đây có lẽ đã từng là một hải cảng sầm uất?”“Không tới mức sầm uất, nhưng cũng đã từng có thuyền bè qua lại.

Chỉ hai chục năm trước thôi vẫn còn giao thương.”“Vậy sao bây giờ lại không còn ai ở đây?”Giọng lão nhân trầm xuống, thận trọng.

“Ngươi đã nghe về Hắc Trân Châu đan?”“Vãn bối chưa có nghe.”Lão nhân mới nói một tràng.

“Trân châu là phương thuốc quý để luyện linh đan, trước giờ từ đời vua Thang, Trụ ở Trung Nguyên, vương đã cho người ra biển về chế thuốc trường sinh bất lão rồi.

Phương thuốc “Chương Tông trú nhang phương” được trích trong “Ngự hương phiêu diên lạc” chính một bí phương chỉ sử dụng trong triều chính Kim quốc, nhưng vua chưa luyện thành thì đã bất đắc kì tử.

Hắc trân châu có thể giải mọi loại độc, khiến kẻ điên hóa ra kẻ tỉnh, kẻ ngu độn hóa thành minh mẫn.

Đó là với người phàm.

Còn với kẻ theo võ nghiệp thì…” Lão nhân quan sát Sình Dương kĩ càng từ sau lưng.

“Đột phá cảnh giới, khuếch trương giới hạn trữ nội lực là điều không khó khăn.

Nhưng ở đây không chỉ có một viên Hắc trân châu thông thường.

Đây là viên ngoại bạch nội hắc châu, chế ra làm đan, sức mạnh tăng lên thập phần không phải không thể.”Sình Dương kìm cương lại, khiến con ngựa khựng lại vài ba giây mới đi tiếp..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio