Ái Vĩnh Bất Trì

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ta nói không chịu chính là không chịu, toàn Vương phủ này chỗ nào ta cũng có thể đến, vì cái gì chỉ độc mỗi nơi này không chịu tiếp đãi ta?”

Chương Tùng Kiều rống lên với thanh âm như muốn xuyên thủng nóc nhà, chỉ vì Tử Quân nói với hắn, nếu vết thương của hắn đã khá lên rồi, thì cũng đừng tiếp tục ở lại nơi này dưỡng thương nữa, có thể quay về Vương phủ, để các thị tì thông minh lanh lợi hầu hạ hắn dưỡng thương.

Còn chưa nói hết câu, sắc mặt Chương Tùng Kiều đã tái mét, đợi nói xong rồi, Chương Tùng Kiều đã tức đến bùng nổ. Giờ thương thế trên tay phải hắn đã lành đi nhiều, đã có thể hoạt động thoải mái, hắn liền nắm tay Tử Quân, tỏ ý không tin Tử Quân thực muốn nói ra những lời như vừa rồi.

“Tử Quân, ngươi vì cái gì phải đuổi ta đi? Lúc trước chúng ta không phải đã lưỡng tình tương duyệt, nếu không vì miệng vết thương chảy máu, ngươi sớm đã cùng ta ân ái một đêm.”

Tử Quân gỡ tay hắn ra. “Tùng Kiều, chúng ta từ nhỏ sớm tối ở chung, ta đối với ngươi tình cảm tôn kính giống như đối với huynh trưởng, đêm hôm đó ngươi không chịu uống thuốc, sốt cao rồi mê sảng, không biết ngươi mộng thấy những gì nhưng ta hoàn toàn không hiểu những điều ngươi đang nói.”

Hắn thế nhưng lại đem chuyện đêm hôm đó nói thành toàn là Chương Tùng Kiều nằm mộng mà thấy, hại Chương Tùng Kiều tức đến ứa máu.

“Ngươi vì cái gì phải nói như vậy? Tử Quân, vì cái gì? Một đêm kia ngươi khóa ở trên người ta, kiều diễm động lòng người mà rên rỉ. Ngươi khi trước sau đều được vuốt ve vỗ về, biểu tình đột nhiên mê loạn, bên trong liền ẩm ướt bao quanh ngón tay của ta, phía trước lại ở trong miệng ta run rẩy, ngươi dám nói ngươi không nhớ rõ sao?”

Tử Quân diện vô biểu tình nói: “Ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì, nhưng lại nói được hạ lưu ghê tởm như vậy, cho dù ta có phải hiến thân, cũng muốn hiến cho tướng quân Mạc Võ Thực.”

Rốt cuộc không chịu nổi kiểu nói chuyện với ngữ khí bình thản này của hắn, Chương Tùng Kiều liền lao đến phía trước, giận dữ hét: “Ngươi đêm hôm đó còn dùng tay giúp ta, ngươi nếu đã quên, ta sẽ giúp ngươi nhớ lại toàn bộ.”

Hoàng Thổ vốn đứng ở xa, không biết bọn họ đang nói những chuyện gì, nhưng vốn không khí đang tốt đẹp, sau khi Tử công tử nói mấy câu, đột nhiên thay đổi, mà Chương Tùng Kiều bỗng vô duyên vô cớ tức giận hướng hắn mắng: “Ngươi mau cút ra ngoài!”

Y thô lỗ lôi tay Tử Quân, đem quẳng lên giường. Hoàng Thổ chưa từng thấy qua Vương gia cuồng bạo như vậy, khiến hắn sợ tới mức nước mắt liền nhanh ứa ra. Tử Quân sức yếu, bị y tha lên giường, chỉ có thể tìm mọi cách giãy dụa nhưng điều đó chỉ càng làm khơi dậy thú tính của Chương Tùng Kiều.

“Nơi này lần trước tiết ra thật nhiều dịch đi, nhiều đến ướt đẫm cả phía sau, ngươi nói xem ta như huynh trưởng, ngươi đối với huynh trưởng sẽ có loại phản ứng này sao?”

Thấy y định cưỡng chế xả quần hắn ra, Tử Quân cố đá chân để giãy thoát. Nhằm làm cho Chương Tùng Kiều buông tay, hắn tâm ngoan cố ý đá vào bên tay trái còn chưa lành của Chương Tùng Kiều. Máu từ tay trái của y chảy ra khiến Tử Quân lòng đau như cắt nhưng Chương Tùng Kiều ngoại trừ kêu một tiếng đau đớn thì động tác không hề ngừng lại mà càng thêm phần cuồng bạo.

Y dùng bàn tay to lớn nắm lấy nam căn non nớt trước mắt dùng sức xoa nắn khiến Tử Quân tóc tai tán loạn không ngừng thở dốc. Y còn cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn mà lạnh lùng nói: “Cùng một đêm kia tư vị bất đồng đi, một đêm kia ta hành động không tiện, chỉ dùng miệng thôi mà ngươi cũng đã thần hồn điên đảo, hôm nay ngươi nhất định là bị nhu lộng đến toàn thân tê liệt đi?”

“Buông, thả ta ra, Tùng Kiều, thả ta ra!”

“Ngươi giết ta, ta mới có thể buông ra.”

Chương Tùng Kiều lại càng trở nên cuồng dại hơn, ngón tay trái của y đã bắt đầu hướng mặt sau mò tới. Tử Quân khóc kêu hắn ngừng tay, ngón tay Chương Tùng Kiều liền thô bạo đâm vào khiến đau đớn lập tức khuếch tán trong thịt huyệt. Chỉ một lúc, Chương Tùng Kiều đã dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm của Tử Quân.

“Không...... đừng!”

Hắn kêu khóc phản đối khàn cả giọng, nhưng sau khi ngón tay Chương Tùng Kiều thâm nhập vào cơ thể hắn, không ngừng giảo lộng thì mọi tiếng khóc than đều biến thành thở dốc không ngừng.

“Phía trước đã làm ướt đẫm cả bàn tay ta rồi, để ta xem cái động nhỏ nóng bỏng phía sau của ngươi có thể hàm nhập bao nhiêu ngón tay ta? Hậu huyệt ngươi đối huynh trưởng sẽ nhanh chóng trở nên mềm mại, đãng mà khép mở mời gọi như thế này sao?”

Thanh âm Chương Tùng Kiều giống như đang nhẫn xuống dục hoả và phẫn hận bừng bừng thiêu đốt hắn, liền mạnh mẽ đẩy vào ba ngón tay. Lồng ngực Tử Quân không ngừng phập phồng, địa phương tối mẫn cảm bị ngón tay tuỳ ý đùa bỡn, hắn cũng vô lực cự tuyệt. Khi Chương Tùng Kiều rút tay ra, hắn đã khóc không thành tiếng.

Không giống lần trước đang trọng thương, lần này Chương Tùng Kiều vô cùng nhanh chóng tháo bỏ khố thằng, bộ vị đang bạo trướng muốn được thoả mãn liền đập vào mắt Tử Quân.

Chỉ còn một chút nữa hắn sẽ bị xâm phạm, cũng đồng thời là bọn họ phạm vào sai lầm lớn nhất trong đời. Bằng những nỗ lực phản kháng cuối cùng, Tử Quân quơ tay đến cái bàn nhỏ bên cạnh giường, chỉ nghe choang một tiếng, đã đánh vỡ bát dược để dành cho Chương Tùng Kiều uống, đem mảnh vỡ sắc nhọn để trước ngực hắn.

Chương Tùng Kiều lộ ra nét cười khinh thường, “Ngươi muốn dùng cái loại đồ vật này làm tổn thương ta sao? Tử Quân, buông ra đi, cái loại đồ vật này không thể gây thương tổn cho ta đâu, ngược lại ngươi phải cẩn thận kẻo nó cắt vào bàn tay nhỏ nhắn mịn màng của mình đó.”

“Chúng ta đời này quả thực vô duyên, Tùng Kiều, nếu có kiếp sau......” Còn chưa nói xong, Tử Quân đối hắn buồn bã cười, giống như báo trước điềm xấu sắp đến.

Hắn cầm chặt mảnh bát nhỏ, dùng sức hướng chính cổ mình cắt xuống. Chương Tùng Kiều rốt cục hiểu ra, hắn không phải lấy mảnh vỡ để đả thương y, mà là đả thương chính hắn.

Y hoảng sợ rống to: “Không, Tử Quân!”

Máu từ cần cổ tuyết trắng của hắn đã lập tức ứa ra, Chương Tùng Kiều vội đưa tay bảo vệ cổ hắn khiến ngón tay y cũng bị cứa vào. Nhưng ít ra thì mọi thương tổn Tử Quân cố gắng tạo ra phần lớn đều ở trên tay Chương Tùng Kiều, cổ hắn chỉ chịu một vết thương không sâu. Chỉ là nhìn vào những vết cắt quyết liệt, thâm sâu trên tay Chương Tùng Kiều cho thấy quyết tâm tự tử của Tử Quân thật rất mãnh liệt.

“Ngươi thà chết, cũng không chịu cùng ta một chỗ?”

Chương Tùng Kiều lảo đảo ngã khỏi giường, trong khi ý thức y còn đang rối loạn, tổng quản lại ở bên ngoài gõ cửa kêu to: “Vương gia, có đại sự, Hoàng Thượng giá lâm, người mang theo Mạc Võ Thực tướng quân tới chơi.”

Chương Tùng Kiều nhìn về phía Tử Quân, thấy Tử Quân vừa nghe được ba chữ Mạc Võ Thực này, trong ánh mắt tựa như người chết liền loé lên một tia hy vọng.

Chương Tùng Kiều chỉ trong một khắc ngắn ngủi đó cảm thấy đầu váng mắt hoa, y đã phân không rõ trong lòng là chua xót hay đau khổ, chỉ cảm thấy đau đớn không chịu nổi giống như vạn tiễn xuyên tâm.

Người mà y từ nhỏ đã cẩn thận bảo hộ, lại si ngốc chờ đợi cho hắn nhanh lớn lên, một Tử Quân xinh đẹp khiến cả đời này y trân trọng như bảo vật, quyến luyến không thể buông tay lại đem lòng yêu thương một nam nhân khác. Hắn vì bảo hộ sự trong sạch của mình, không tiếc thương tổn chính sinh mệnh hắn.

Vốn y hơn một năm về trước không muốn tin tưởng điều này, dù chính mắt đã thấy Tử Quân cam tâm tình nguyện hướng Mạc Võ Thực hiến thân, y cũng không nguyện tin tưởng. Y chỉ biết Tử Quân là của y, là người mà y cả đời này yêu thương nhất, cũng là người quan trọng nhất trong lòng y.

Hắn không có khả năng yêu thương người khác, huống chi là Mạc Võ Thực chỉ gặp mặt có một lần! Không có khả năng, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng đó! Chính mình thương hắn, sủng hắn như thế, Tử Quân từ bé đã cùng hắn như hình với bóng, tri âm tri kỉ đến giờ phút này.

Nhưng nếu chính mình sai lầm thì sao? Nếu Tử Quân chính là yêu Mạc Võ Thực, đối với mình hoàn toàn không có tình yêu thì sao?

“Vương gia, ngài mau ra đi, Hoàng Thượng cùng Mạc Võ Thực tướng quân đang chờ ở tiền thính!” Tổng quản lại kêu thêm một lần, sợ chậm trễ thời gian của Hoàng Thượng.

Hoàng Thổ co lại ở một góc, tựa hồ đã bị màn bạo lực vừa rồi làm sợ tới mức nói không nên lời, nhìn hắn đầy tay máu huyết, mà cổ Tử Quân cũng còn đang ứa máu.

Hắn mở cửa, hướng tổng quản đang đợi bên ngoài phân phó: “Kêu thầy thuốc đến, Tử Quân bị thương.”

“Dạ, Vương gia, còn Hoàng Thượng cùng tướng quân......” khi tổng quản nhắc tới tướng quân, thanh âm liền thấp xuống, lời đồn đãi trong phủ về việc Vương gia cùng tướng quân không hợp, chính là có quan hệ với Tử Quân.

“Ở tiền thính phải không? Ta đi thay kiện quần áo, ngươi trước mau đi kêu thầy thuốc đến xem Tử Quân đã.”

Hắn bỏ đi quần áo nhiễm huyết, thay một chiếc áo khoác sạch sẽ, quay lại thấy Tử Quân đã được băng bó cổ, ngồi ở trên giường, hai mắt hàm chứa nước mắt vui mừng hỏi: “Mạc Võ Thực đã trở lại?”bg-ssp-{height:px}

Chương Tùng Kiều không lên tiếng trả lời, Tử Quân mừng quá mà khóc, mỗi tiếng khóc của hắn khiến tâm Chương Tùng Kiều như bị băm nát, nát đến mức y cảm giác tâm của mình đã trở nên trống rỗng, không còn lại gì.

Người xinh đẹp như thiên tiên trước mắt, không chỉ là bởi vì hắn mĩ, Chương Tùng Kiều mới yêu thương hắn, mà là tâm địa thiện lương, hồn nhiên động lòng người của Tử Quân, mới làm cho y cuồng yêu.

Mà hắn thế nhưng vì nam nhân khác trở về kinh thành lại vui mừng mà khóc, còn chính mình thì trở thành người xấu muốn cường bạo Tử Quân, khiến cho hắn suýt nữa tự vẫn.

“Ha ha ha, ta cả đời này chỉ vì hắn mà thành ngu xuẩn như vậy!” Hắn che mặt lại nhưng hai hàng nhiệt lệ vẫn nhịn không được tuôn rơi.

Tử Quân đôi môi run rẩy, nhưng vẫn không có lên tiếng trả lời.

“Cái gì chân tình, cái gì chân ý! Ta như thế nào hội xuẩn thành như vậy, nhưng lại tin tưởng lời ngươi khóc nói nếu có thể giống như nữ tử kia hầu hạ ta, cho dù chết một trăm lần ngươi đều nguyện ý? Ta như thế nào hội tin tưởng những giọt nước mắt kia của ngươi là chân thành? Như thế nào hội tin tưởng vào thân thể run rẩy không ngớt của ngươi? Kết quả kết quả là, ta chỉ là người ngươi coi như thân nhân, như phụ huynh. Từ đầu tới cuối là ta ép buộc ngươi, còn ngươi yêu lại không phải ta, là Mạc Võ Thực, là Mạc Võ Thực!”

Chương Tùng Kiều cười to quay đầu mà đi, thanh âm cuồng tiếu tràn ngập hận ý kia của hắn làm cho Tử Quân cả người phát run, đầy mặt nước mũi nước mắt đối Hoàng Thổ vừa tiến tới bên giường, cầm khăn đè lên miệng vết thương ở cổ hắn mà nói:

“Ta...... Ta làm chính là chuyện đúng đắn! Hoàng Thổ, ta đã làm đúng, có phải không? Có phải không?”

Hắn hoang mang lo sợ vừa hỏi vừa nghiêng đầu nhìn Hoàng Thổ. Hoàng Thổ vốn không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng toàn bộ tình huống vừa rồi y đều có thấy, Tử công tử sáng nay bỗng nhiên buộc Vương gia rời khỏi nơi này, mà Vương gia đột nhiên lại phát cuồng, muốn xâm phạm Tử công tử, khiến Tử công tử hướng cổ chính mình đả thương, Vương gia sau khi chặn lại một chiêu này, thì thân thể vừa kịch liệt rung lắc xuống giường, vừa cuồng tiếu mà đi. Hiện tại Tử công tử lại hỏi y những câu như này, làm cho y không biết đáp thế nào.

“Ta biết ta làm đúng, ta biết!”

Tuy tự nói chính mình làm đúng, nhưng Tử công tử lại gào khóc càng kích động, đợi khi tổng quản mang theo thầy thuốc tới, Tử công tử đã khóc đến sắp lịm đi.

Hoàng Thượng mặc y phục bình thường, thần tình mang ý cười đi vào Chương Vương phủ, nhưng Chương Tùng Kiều lại làm cho hắn đợi hồi lâu mới đi ra. Y nghĩ hắn hẳn là thương thế còn nghiêm trọng, cho nên chậm như vậy mới ra tiếp giá.

Khi Chương Tùng Kiều quỳ xuống lễ bái, Hoàng Thượng nhìn hắn thập phần thưởng thức. Lúc trước Chương Tùng Kiều phong lưu vô độ, y còn muốn nghiêm chỉnh giáo huấn hắn một chút, nhưng là tại lúc bị tập kích, hắn trung tâm hộ chủ dùng thân thể chặn kiếm của thích khách, làm cho đánh giá của y đối Chương Tùng Kiều trong nháy mắt cao lên.

“Tùng Kiều, ngươi xem xem người bên cạnh ta là ai?”

Mạc Võ Thực thân hình có hơi gầy đi, nhưng lại không còn dáng dấp của công tử quý tộc ở kinh thành an nhàn nữa, mà sự uy nghi dũng mãnh chỉ có tăng không giảm. Chương Tùng Kiều “a” một tiếng ra miệng, nhưng lời nói ra không mang theo chút nhiệt tình nào.

“Là Mạc Võ Thực tướng quân.”

Hoàng Thượng phi thường cao hứng nói: “Đúng vậy, Tùng Kiều vì trẫm lấy thân hộ giá, ta thật sự nghĩ không ra nên thưởng ngươi cái gì, vì thế trẫm nghe nói ngươi cùng Mạc tướng quân là bạn tâm giao, lại ngươi hơn một năm trước cực lực giới thiệu hắn đi biên quan trấn thủ, trẫm nghĩ ngươi nhất định cũng hối hận nhớ hắn, liền triệu hắn hồi kinh, cho các ngươi hai người cùng ở kinh thành tương trợ nhau.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng, nhưng ta cùng Mạc tướng quân không phải bạn tốt.”

Mạc Võ Thực thanh âm cũng xót xa nói: “Đúng vậy, ta dọc theo đường đến đây cũng cùng Hoàng Thượng giải thích, ta không có bạn tốt đâm lén sau lưng như vậy.”

“Chậm đã, chậm đã. Trẫm nghe nói các ngươi lúc đó là vì một mỹ nhân mới gây nhau túi bụi, trẫm lần này đến chính là để hoá giải việc này.”

Mạc Võ Thực chuyển hướng Hoàng Thượng nói: “Tạ ơn Hoàng Thượng ân sủng, nhưng việc này cùng mỹ nhân gì đó đều không quan hệ, là Chương Tùng Kiều đê tiện tiểu nhân, ta hổ thẹn đã kết bạn với hắn.”

Chương Tùng Kiều vèo cái bật cười, dùng ngữ điệu châm chọc nói: “Hoàng Thượng, Mạc tướng quân nhân cách cao thượng, không đi kỹ viện tửu quán, trừ bỏ vũ lực, cũng không thiết cái gì, chính là ta trèo cao, muốn đục nước béo cò dựa vào thanh danh tướng quân cao quý.”

“Chương Tùng Kiều, ngươi nói chuyện tôn trọng chút!” Mạc Võ Thực nổi giận tiến lên trước một bước, lộ ra bộ dáng quân nhân, giống như muốn giáo huấn hắn.

“Ai nha, Hoàng Thượng, Mạc Võ Thực tướng quân quan uy thật lớn a, ngay ở trước mặt hoàng thượng cũng muốn đối ta động thủ động cước, ta đây chỉ một tước Vương gia nho nhỏ, hắn liền không để trong mắt.”

“Hai người các ngươi đều câm mồm!” Hoàng Thượng nói: “Vì một mỹ nhân, hai triều thần nháo thành như vậy, truyền ra ngoài chẳng phải là làm trò cười cho mọi người.”

Mạc Võ Thực bẩm báo nói: “Hoàng Thượng, cùng mỹ nhân gì đó thực không liên quan, ta mặc dù tự phụ phong lưu, nhưng người trong Chương Vương phủ, ta một người cũng không có động qua, trời đất có thể làm chứng.”

Chương Tùng Kiều cười lạnh nói: “Hoàng Thượng, nữ nhân như quần áo, những lời đồn thổi hoa ngôn xảo ngữ kia chỉ cần nghe qua chứ không cần để vào lòng. Ta cũng là người tính thẳng thắn, vô tư, nếu chuyện mỹ nhân kia là thật, là Mạc Võ Thực tướng quân nhìn trúng, ta ngày mai liền sai người đưa hắn đến quý phủ, mắt không thấy, tâm không phiền, cũng không tạo huyên náo ầm ĩ khó nghe.”

Mạc Võ Thực lắp bắp kinh hãi, y đối Tử Quân chấp nhất như thế, chỉ vì một buổi nói chuyện kia của Tử Quân với hắn, liền sử kế đem hắn dời kinh thành, như thế nào có thể đem Tử Quân đưa tới, nhất định là ở trước mặt hoàng thượng nói cho qua thôi.

“Ngươi nguyện ý đem Tử Quân đưa ta, đây là chuyện khó tin nhất mà ta từng nghe qua đó......”

“Hoàng Thượng, ta ngày mai sẽ đưa người đi, xử lý như vậy là được rồi chứ.” Không cho hắn có cơ hội nói xong, Chương Tùng Kiều lại hướng Hoàng thượng nói rõ ràng, ngược lại làm cho Mạc Võ Thực nói không ra lời.

Hoàng Thượng tán thưởng gật đầu, “Hảo, Tùng Kiều, mỹ nhân này khiến cho hai ngươi chấp nhất như thế, nay ngươi lại dứt khoát buông tay, quả là nam tử hán đại trượng phu, ngươi muốn cái gì, trẫm đều sẽ ban thưởng.”

“Hoàng Thượng ban cho ta mấy mỹ nhân ngoạn ngoạn đi, ta bị thương, đã nhàn đến phát chán rồi.” Hắn nói ra phần thưởng hoàn toàn không đứng đắn.

Hoàng Thượng cũng biết chuyện y phong lưu lúc trước, nhưng theo hắn thấy, Chương Tùng Kiều phong lưu cũng không phải vấn đề, nam nhân sau khi thành thân, tự nhiên sẽ ổn trọng hơn, hiện tại thừa dịp tuổi trẻ, hảo ngoạn cũng là việc nên làm, lại thấy y vì hắn thương thành như vậy, chỉ là mấy mỹ nhân mà thôi, có đáng gì.

“Ta sẽ tìm mấy mỹ nhân làm bạn cho ngươi chơi đùa, nhưng Tùng Kiều ngươi tuổi tác cũng không còn nhỏ, ta đang suy nghĩ trong hoàng tộc có công chúa nào thích hợp với ngươi không.”

Nghe ra thật giống muốn tứ hôn cho y, có thể thấy được Chương Tùng Kiều được Hoàng Thượng sủng ái thế nào, khiến Mạc Võ Thực cấm khẩu, hắn dù có tức giận thế nào, cũng không thể tại trước mặt Hoàng Thượng đắc tội người tâm phúc của hắn là Chương Tùng Kiều.

Chương Tùng Kiều chỉ vào Mạc Võ Thực cười ha ha, “Mạc tướng quân sợ rồi. Hắn thấy ta là tâm phúc của Hoàng Thượng, liền không dám nói tiếp nữa. Hoàng Thượng, người trên thế gian thật tráo trở, thật là đáng buồn, đáng hận. Hắn vài ngày trước có thể nói yêu ngươi, sau mấy ngày thì sống chết nói yêu thương người khác......”

“Ngươi như thế nào sau khi bị thương, liền nói chuyện điên điên khùng khùng như vậy, Tùng Kiều.” Hoàng Thượng không có ý trách tội, chỉ ngạc nhiên nhìn Chương Tùng Kiều.

Chương Tùng Kiều cười nhạo nói: “Hoàng Thượng, ta hôm nay mới xác thực biết được, những lời thủ thỉ của tình nhân bên gối, đều là những lời giết người không dao đó.”

Hoàng Thượng cười ha hả, nghĩ đến hắn đang nói đùa, Mạc Võ Thực lại ở một bên kinh dị nhìn xem. Chương Tùng Kiều của một năm trước sẽ không nói những lời như vậy, thần thái cũng không phải lông bông vô độ như thế. Ngày hôm nay, mỗi câu hắn nói, nếu là Hoàng Thượng tâm tình không tốt, đều đủ để chém đầu của hắn, chỉ là hôm nay Hoàng Thượng tâm tình vui vẻ mà thôi.

Hắn đã thay đổi, đến mức làm cho Mạc Võ Thực cơ hồ nhận không ra, người trước mắt hiện giờ không phải Chương Tùng Kiều mà hắn từng quen biết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio